Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai - Cố Tịch Dao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 305

Ngồi xuống ở bên cạnh cô ta, anh thả lỏng thân thể, dựa lưng trên ghế dài, ánh mắt sâu thăm thẳm hiện ra sự mệt mỏi dưới bầu trời đêm.

Giọng nói lạnh lùng mà từ tính cất lên…

“Ánh Uyển, về nhà đi, sư phụ rất lo lắng cho em.”

Tô Ánh Uyển quan sát khuôn mặt khôi ngô của anh, mỉm cười chua chát: “Anh thì sao? Có lo lắng cho em không?”

“Lo chứ.” Anh dừng lại một chút, nhịp tim của cô ta tăng theo, nhưng mà lời nói kế tiếp lại dội cho cô ta một chậu nước lạnh: “Sư phụ lo lắng thì tôi lo lắng.”

“Quân, anh nói cho em biết đi, trong mười năm này sở dĩ anh chịu ở bên cạnh em là vì để trả ơn sao?” Thật ra thì trong lòng cô ta vẫn luôn biết, chỉ là cô ta đang lừa dối lòng người không chịu đối mặt mà thôi: “Bởi vì ba của em là người cố vấn về lĩnh vực kiến trúc và là người mà anh tôn kính nhất. Mười năm trước lúc ông ấy nằm trên giường bệnh, vào giây phút mà ông ấy giao phó em cho anh, là bởi vì báo ơn cho nên anh mới chấp nhận em, có phải không?”

“Phải.”

Cô ta không ngờ đến là anh sẽ trả lời dứt khoát như vậy, nước mắt đang chảy xuôi chảy càng mãnh liệt hơn.

“Nếu như là báo ơn, mười năm đều vẫn tiếp tục như vậy, tại sao hiện tại không tiếp tục nữa chứ. Quân, anh có biết là em không ngại có con của anh không…”

“Kết thúc rồi.” Anh lạnh lùng đánh gãy lời của cô ta: “Ánh Uyển, tôi đã không cho em được một cuộc hôn nhân, cũng không thể làm lãng phí thời gian tươi đẹp của em được.”

Ánh Uyển là con gái của sư phụ anh, chính vì vậy anh không có cách nào yêu cầu cô ta ở bên cạnh của anh không danh không phận suốt một đời.

“Không, không phải là như vậy…” Cô ta vội vàng lắc đầu: “Quân, em biết là tối đêm hôm đó em không nên suy nghĩ nhiều, không nên hy vọng xa vời muốn có danh phận với anh. Nhưng nếu như anh thật sự không quan tâm đến em, tai nạn xe cộ vào đêm hôm đó, tại sao anh lại bảo vệ cho em, tình nguyện để mình bị thương?”

Tô Ánh Uyển nhớ kỹ, tối ngày hôm đó ở trong xe của anh, là lúc mà cô ta mới về nước, cô ta cho rằng trôi qua mười năm nay, địa vị của mình ở trong mắt của anh đã sớm thay đổi rồi, lại còn thêm tin tức anh sắp cưới Bùi Huyền Kim là con gái cưng của thị trưởng thành phố A, gây xôn xao trong dư luận, cho nên cô ta nhịn không được mới có thể mở miệng nói muốn danh phận với anh…

Ai ngờ anh lại từ chối.

Cô ta nhất thời khó xử, xúc động nói ra hai chữ “chia tay”, cô ta chỉ là dọa anh một chút, dù sao trong chuyện yêu đương phụ nữ không phải đều là như thế này ư?

Không ngờ là anh lại đồng ý!

Cô ta tức giận đến mất lý trí, không để ý anh đang lái xe trên đường, làm ra hành vi nguy hiểm là nhảy ra khỏi xe.

Nhưng không ngờ là anh lại quan tâm đến cô ta, đồng thời tay trượt qua một cái, thiếu chút nữa đã đụng vào một chiếc xe buýt. Nếu không phải lúc ấy do anh phản ứng rất nhanh, quay hướng xe lại, chỉ sợ là cô ta đã trở thành vong hồn dưới bánh xe rồi, mà anh thì cũng bị cắt mất một cái chân.

“Em chính là người thân duy nhất của sư phụ, tôi sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì.”

Giọng nói của anh êm tai như tiếng đài Cello, lại lạnh lùng khiến cho thân thể của cô ta phát lạnh.

“Tại sao chứ? Bây giờ em cũng không cần cái gì cả, anh còn không chịu giữ em lại ở bên cạnh của anh sao?” Cô ta đau lòng khóc: “Vậy tại sao nơi này được gọi là là Dạ Ánh nhất phẩm? Vậy tại sao lại phải làm công trình Ánh. Quân, anh tàn nhẫn lắm anh có biết không hả? Đã cho em nhiều như vậy, nhưng lại muốn lấy đi hết tất cả…”

Trong ánh mắt âm trầm của anh phản phất có ánh sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK