Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai - Cố Tịch Dao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 312

“Vẫn tốt.” Vẫn là giọng nói ngắn gọn có lực.

“À, đứa bé Trình Trình kia đâu rồi, đã ngủ rồi hả? Không làm ầm ỉ, không náo loạn ư?”

Bắc Minh Quân nhớ đến đứa con trai dường như đã sớm bước vào thời kỳ phản nghịch, ngón tay không khỏi vuốt vuốt cái trán đau nhức: “Dì Tâm, con muốn biết thông tin của người phụ nữ thế thân năm năm trước.”

“Hả?” Giọng nói của Giang Tuệ Tâm hơi kinh ngạc: “Haha, Quân, sao đột nhiên lại hỏi cái này vậy chứ? Năm năm trước con căn bản không có hứng thú biết mà.”

Lông mày lạnh lùng của Bắc Minh Quân nhướng nhướng: “Không có gì cả, bỗng nhiên muốn biết thôi.”

“Như vậy à? Có điều là người chịu trách nhiệm liên lạc với người phụ nữ đó là Lê Thúy, trợ lý của dì, gần đây vừa mới về quê để chôn cất mẹ của cô ấy rồi.” Giọng nói của Giang Tuệ Tâm vẫn rất bình tĩnh: “Chờ đến lúc nào cô ấy trở lại, dì sẽ kêu cô ấy gửi tin tức cho con, có được không?”

“Vâng, vậy không làm phiền dì nữa, ngủ ngon dì tâm.”

“Ngủ ngon.”

Cúp điện thoại, Bắc Minh Quân dựa mình vào lưng ghế dựa, cau mày, đè chặt mi tâm.

Là do anh đã lo lắng quá à?

Cố Tịch Dao không thể nào là người phụ nữ kia được, nếu như phải, vậy thì người phụ nữ này cũng ẩn nấp quá giỏi rồi, mục đích tiếp cận anh là gì đây?

Cố Tịch Dao tắm rửa cho Dương Dương thật sạch sẽ.

Cưng chiều ôm lấy con trai: “Được rồi, cục cưng thật là ngoan, cả người thơm ngào ngạt, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc rồi.”

Dương Dương cười hì hì dựa vào trong ngực của mẹ: “Vậy mẹ sẽ ngủ cùng con hả?”

“Xuỵt.” Cô cẩn thận đè môi của con trai lại: “Ở đây thì phải gọi mẹ là chị, biết chưa?”

“Da mặt của mẹ dày ghê.” Dương Dương làm một cái mặt quỷ đáng yêu: “Con gọi mẹ là chị, vậy không phải mẹ phải kêu ba của con là chú rồi hả?”

Khóe miệng của Cố Tịch Dao co quắp: “Nghĩ hay quá nha.”

“Hi hi… ha ha…”

Hai mẹ con dường như trở lại khoảng thời gian vui vẻ trong năm năm qua, nô đùa bước ra khỏi phòng tắm.

“Con đói quá đi thôi, con muốn ăn mì gói…” Cơ thể nhỏ bé của Dương Dương không an phận uốn éo ở trong ngực của Cố Tịch Dao.

Cô nhíu mày lộ ra vẻ nghiêm túc: “Ăn mì gói ảnh hưởng đến sự phát triển của JJ nhỏ, có sợ sau này lớn lên rồi JJ nhỏ vẫn rất nhỏ hay không hả?”

Xì.

Dương Dương lập tức rùng mình một cái.

Chiêu này quả thật rất có hiệu quả, xem ra hai chữ mì gói này từ đây đã phải rời xa cuộc đời của Dương Dương rồi.

Cúi đầu nhìn quần của mình, khủng hoảng lắc đầu: “Thật đáng sợ, thật đáng sợ! Như vậy thì không thể giống ba Birdman “ghẹo” phụ nữ được.”

Phốc…

Cố Tịch Dao vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK