Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai - Cố Tịch Dao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 503

“Trình Trình đừng khóc, mẹ đến rồi đây mà?” Cô hiểu rõ nỗi oan ức và buồn bã của Trình Trình, cô biết Trình Trình không nỡ rời nhà họ Bắc Minh, không nỡ rời cha nó, càng không nỡ rời xa cô và Dương Dương, nhưng Bắc Minh Quân lại khăng khăng bắt thằng bé đi ra nước ngoài, giống như muốn ruồng bỏ nó ở nơi ấy vậy, đứa trẻ này có thể không đau lòng hay sao?

“Huhu…. mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng đến rồi…” Cảm xúc dồn nén bao ngày của Trình Trình đã vỡ òa ngay khoảnh khắc ấy, khi thằng bé nằm trong lòng mẹ: “Mẹ ơi, mẹ ôm con.,,”

Cố Tịch Dao nhớ lại tin nhắc của Trình Trình ngày trước gửi vào điện thoại của cô, trong đó viết: Con sẽ luôn đợi mẹ, đợi mẹ về ôm con một lần nữa.

Nhớ lại giây phút ấy, cô nước mắt lưng tròng.

“Đừng khóc, thằng bé ngốc này. Không phải mẹ đang ôm con đây rồi sao?” Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Trình Trình, gỡ bộ tóc giả trên đầu thằng bé xuống, để lộ mái tóc tơ mềm mượt: “Mẹ biết Trình Trình không muốn ra nước ngoài, nhưng Trình Trình đừng sợ… Vì mẹ sẽ đưa Dương Dương đến tìm con!”

“Dạ?” Trình Trình ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn mẹ, đôi mắt mở to lộ rõ vẻ không thể tin nổi: “Mẹ nói là, mẹ và Dương Dương sẽ ra nước ngoài tìm con sao?”

Cố Tịch Dao dịu dàng gật đầu: “Phải. Mẹ quyết định sẽ cùng Trình Trình và Dương Dương cùng ra nước ngoài sống một cuộc sống mới!”

“…” Trình Trình hai mắt rưng rưng lệ.

“Woa! Mẹ đưa cả Dương Dương cùng xuất ngoại sao? Tuyệt quá, tuyệt quá đi! Cuối cùng cũng có thể ăn bữa tôm hùm thịnh soạn rồi là lá la…” Dương Dương nhảy nhót múa may, vừa nghĩ tới đồ ăn ngon, bụng liền kêu lên: “Aiya, lại đói rồi…”

Cố Tịch Dao đưa tay ra, vừa tức vừa buồn cười xoa đầu của Dương Dương: “Dương Dương, nói thật đi, lúc nãy rốt cuộc con lén ăn bao nhiêu cơm chó rồi?”

“Cơm chó?” Trình Trình trợn mắt, nhìn Dương Dương giống như nhìn quái vật, xem ra là lúc nãy giành đồ ăn với Bối Lạp rồi. Thằng nhóc này đói đến mức không còn chút liêm sỉ rồi!

Dương Dương dẩu môi lên, nhỏ giọng nói: “Chỉ…một chút xíu thôi…chút xíu thôi…”

Trình Trình thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ yên tâm, cơm chó của Bối Lạp là thứ người có thể ăn được.”

“…”

Buổi tối, Cố Tịch Dao lén chạy vào trong nhà bếp, tìm thứ gì có thể lấp đầy bụng hai đứa nhỏ.

Cô tắm rửa thơm tho sạch sẽ cho hai đứa nhỏ.

Sau đó cô lấy cuốn truyện thiếu nhi “Cừu vui vẻ và sói xám” trên đầu giường đọc cho hai đứa nhóc nghe.

Tiếp đến ba mẹ con chìm vào giấc ngủ, gió đêm luồn qua cửa sổ, ánh trăng dịu dàng chiếu vào trong phòng, khiến căn phòng trở nên ấm áp…

Sáng sớm hôm sau, những tia nắng ban mai đầu tiên xóa bỏ màn đêm tăm tối, chiếu xuống mặt đất, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Ba mẹ con đã dậy từ sớm, trang điểm lại cho Dương Dương, một em gái với làn da đen xuất hiện trở lại trong gương.

Dương Dương phồng má: “Nếu đã phải xuất ngoại, sao mẹ không đưa con về, con không muốn hóa trang thành em gái đen đúa nữa đâu.”

Trình Trình ngồi bên cạnh, vô cùng bình tĩnh, giải thích thay mẹ: “Bởi vì em quá cẩu thả, để em lại nhà họ Bắc Minh sớm muộn gì cũng bị lộ.”

“Đúng vậy.” Cố Tịch Dao cười nhìn Trình Trình, đứa nhỏ này thật sự tâm linh tương thông với cô: “Để có thể thuận lợi xuất ngoại, mẹ tuyệt đối không thể mạo hiểm.” Nên vẫn là đưa Dương Dương theo bên người, trông nom cẩn thận mới được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK