Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai - Cố Tịch Dao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 334

Khi Trình Trình nhìn thấy ba, đôi mắt sáng lấp lánh dần dần trở nên ảm đạm, hiện đầu ưu thương. Cậu tuổi còn nhỏ, tâm điểm chú ý hiển nhiên không phải là cái tay đang bao trùm lên ngực của mẹ kia.

Cố Tịch Dao ngoái nhìn, khoảnh khắc nhìn thấy Trình Trình và Hình Uy đứng ở cạnh cửa, gò má cô đột nhiên ửng đỏ.

Bắc Minh Quân thật sự không biết xấu hổ!

Vừa rồi nằm trên giường còn làm ra dáng vẻ giả chết, nhưng khi cô vừa mới xích lại gần xem tình hình của anh một chút thì người này đột nhiên lại động chân động tay với cô.

Điều quan trọng là, còn bị Hình Uy và Trình Trình bắt gặp, chuyện này cô phải để mặt mũi ở đâu?

Bỗng nhiên, cô giơ tay lên…

Ba ~.

Như đập một con ruồi, đập vào móng vuốt của Bắc Minh Quân.

“Ti…” Bắc Minh Quân hít một hơi khí lạnh, người phụ nữ này suýt chút nữa khiến kim tiêm đâm vào trong xương của anh.

Trợn mắt lườm cô một cái, giọng nói khàn khàn khẽ gầm: “Cô muốn phế bỏ luôn cánh tay này của tôi sao, người phụ nữ vô tri này, cô có biết có bao nhiêu người thèm muốn bàn tay này của tôi không?”

Quả đúng là như vậy, ở đây có lẽ chỉ có Hình Uy mới biết giá trị đôi tay của Bắc Minh Quân.

Là kiến trúc sư thiên tài V.Q từng khiến thế giới chấn động, đôi bàn tay ma quái của Bắc Minh Quân có thể nói là vô giá.

Nhưng Cố Tịch Dao cũng không thèm quan tâm đến điều đó, cô không thể bị khinh bạc được. Quay đầu thưởng cho anh anh ta một cái trợn mắt, sau đó hướng Hình Uy nói…

“Anh Hình Uy, anh thấy rồi đấy, cậu chủ của anh vẫn còn có sức lực để quát tôi, điều này có thể chứng minh ra anh ta đã gần như khỏi hẳn, anh có thể kéo anh ta đi…”

Xin chú ý, lời này của Cố Tịch Dao có hai điểm sáng:

Thứ nhất, cô gọi anh Hình Uy… Ánh mắt Bắc Minh Quân hơi híp lại một chút, xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Hình Uy chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, vội vàng cúi đầu đáp: “Cô Cố cứ gọi tôi là Hình Uy đi!”

Thứ hai, cô nói anh có thể kéo đi, cái trán Bắc Minh Quân lờ mờ nổi lên gân xanh, lạnh lẽo bức người. Người phụ nữ này coi anh là hàng hóa hay là xác chết, vậy mà để Hình Uy kéo anh trở về!

“Ha ha, thật ngại quá, nhất thời lỡ miệng.” Cố Tịch Dao nhún nhún vai không thèm quan tâm: “OK, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, mấy người nhanh về nhanh đi.”

Sau đó, cô nở một nụ cười ấm áp với Trình Trình, ý nghĩa của ánh mắt kia, chỉ có Trình Trình mới hiểu.

Bắc Minh Quân nhíu chặt lông mày, môi mỏng tạo thành một đường vòng cung lạnh lẽo, không vui nói: “Ai nói tôi sẽ trở về?”

Gương mặt Hình Uy cứng đờ, vội vàng giải thích nói: “Cậu chủ, ông chủ đã đặc biệt dặn dò, xin ngài trở về, cậu cả và mợ cả trở về nước!”

“Ông ta muốn chúc mừng thì là chuyện của ông ta!” Bắc Minh Quân nhíu mày sâu hơn, đôi mắt vô cùng hung ác.

“Cậu chủ, ông chủ còn nói, nếu như ngài không về thì đừng mong chờ vào việc cậu cả sẽ ký tên…” Hình Uy nói đến đây thì đừng lại.

Bắc Minh Quân đương nhiên hiểu ý của ông cụ, trước đó anh và ông cụ cá cược, khiến anh thắng được hai mươi phần trăm cổ phần của cậu cả. Bây giờ chỉ cần cậu cả ký tên, toàn bộ vương quốc của Bắc Minh thị sẽ không còn cổ phần của cậu cả Bắc Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK