Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai - Cố Tịch Dao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 617

Nhưng trong hai năm này, bé cưng thai thứ hai đã ra đời, tiếp đó cho con bú, dạy con đi…Sau đó viết sách, học tập, vừa rèn luyện chính mình vừa phải nuôi con, cô thậm chí mỗi ngày chỉ có thể ngủ bốn năm tiếng…

Nhưng những chuyện này, cô không cảm thấy mệt mỏi, vì cô biết, cô không có thời gian lười biếng, ở đây, còn có cặp con trai đang nhớ nhung mong ngóng cô quay về…

“Hu oa oa…tại sao mẹ lâu như vậy mới đến…mẹ có biết con và Bắc Minh Tư Trình rất nhớ mẹ…”

“Mẹ quay về rồi…còn đi nữa sao?”

“Mẹ đừng không cần chúng con…”

Giang Tuệ Tâm nhìn ba mẹ con ngồi xổm trong tuyết khóc lóc, không nhịn được đỏ mắt, bà lúc đầu cố chấp muốn tách mẹ con họ ra, là quá ích kỳ rồi sao?

Nhìn bạn học nhỏ bị Dương Dương đánh nằm sấp trong tuyết, Giang Tuệ Tâm vội phân phó người làm, đưa cho mỗi người chút tiền bồi thường, sau đó đứa mấy đứa bé đó quay về.

Cố Tịch Dao ôm hai con vào lòng, nín khóc mỉm cười: “Hai năm không gặp, các con đều cao rồi, đến, để mẹ nhìn xem có đẹp trai hơn không? Có nghe lời không, hai năm có tiến bộ không, hử?”

“Đương nhiên càng đẹp trai rồi! Dương Dương bảy tuổi rồi, vào lớp một rồi!” Dương Dương đắc ý nói.

Trình Trình lại mặt bình tĩnh tiếp lời: “Con lên lớp thiếu niên thiên tài rồi, bây giờ đang học chương trình cấp ba, chuẩn bị năm sau thi đại học.”

“Bắc Minh Tư Trình, anh cố ý phải không, cùng bảy tuổi, dựa vào cái gì em học lớp một, anh năm sau lại muốn thi đại học?”

“Cùng bảy tuổi, em năm ngoái học lớp một, năm nay vẫn học lớp một, đừng cho rằng anh không biết em là vì cua gái! Nhưng Bắc Minh Tư Dương, em cua mấy em gái nhỏ lớp một, em không cảm thấy ấu trĩ sao?”

“Này, em ấu trĩ chỗ nào? Em bảy tuổi học lớp một rất bình thường có được không! Nào giống anh, ngày nào cũng lẫn trong đám gái già mười sáu mười bảy tuổi, anh mới là biến thái có được không!”

“Anh biến thái chỗ nào? Anh đã nói 7569 lần rồi, anh ghét tình chị em! Hơn nữa, trẻ con thiên tài như anh là cảnh giới em có thể hiểu được sao?”

“Oa, mẹ xem đi, Bắc Minh Tư Trình bắt nạt con!”

“Ai dám bắt nạt tiểu bá vương trường này chứ?”

Cố Tịch Dao thấy hai anh em đấu võ mồm, giống hệt trước đây, cô không nhịn được thở dài, cười, trong lòng ấm áp.

Ôm con, cô xoay người, đi tới trước mặt Giang Tuệ Tâm, khẽ mím môi, lễ phép gật đầu: “Bà Bắc Minh, nếu bà không phản đối, tôi hi vọng có thể cùng các con trải qua đêm giáng sinh vui vẻ.”

Không đợi Giang Tuệ Tâm lên tiếng, Dương Dương vội ôm chặt mẹ, ra vẻ đáng thương: “Bà nội, bà nội đồng ý với mẹ được không…”

Trình Trình mở hai mắt nhìn như bình tĩnh, ánh mắt lại rất ưu thương.

Giang Tuệ Tâm im lặng nửa ngày, cuối cùng thở dài: “Hôm nay đêm giáng sinh, bà nội liền để hai anh em các con vui vẻ một lát, đừng nghịch quá dữ, hử?”

“Cảm ơn bà nội!”

“Tuân lệnh bà nội!”

Trình Trình Dương Dương đồng thanh.

Sắc đêm dần buông xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK