Anh cho tôi vào phòng chơi một lát nhé?
Vương Lam Nhất im lặng thậm trí còn không nhìn cô lấy một cái, Dương Ngọc Yến biết mình làm sai, cũng biết tại sao tự nhiên anh lại lạnh nhạt với mình như thế. Ngập ngừng một hồi lâu, cũng chẳng có phản hồi nào từ anh, cô cũng tự biết ý đóng cửa lại mà quay về phòng.
Nếu như trước đây, thì cô cũng chẳng ngại mà chạy thẳng vào trong phòng nằm lì trong đấy rồi, nhưng không phải trường hợp nào cũng có thể áp dụng chung một công thức được.
Dương Ngọc Yến trở về phòng, gương mặt cô ỉu xìu không còn vui vẻ như bình thường, cả người tâm trạng với tâm trạng khó chịu, cô ngồi im trên giường cùng ánh mắt vô định nhìn ra ngoài cửa sổ. Thứ cô sợ cũng bắt đầu diễn ra rồi...
Kể từ sau ngày hôm ấy, các hoạt động trong một ngày vẫn diễn ra một cách bình thường nhưng có điều Vương Lam Nhất luôn né tránh những câu xin lỗi từ cô, cùng lắm chỉ nói vài câu cho hết chuyện. Sự quan tâm thì vẫn còn đó nhưng cái gọi là lạnh nhạt lại lấn át quá nhiều.
Vài ngày đầu cô còn cố gắng nói chuyện, nhưng càng về sau lại ít đi hẳn, không phải vì cô không muốn nói chuyện với anh mà vì cô sợ bản thân đang làm phiền người khác. Cũng chính vì lí do này mà đã hơn sáu tháng rồi, câu chuyện giận dỗi lạnh nhạt này vẫn chưa đi vào hồi kết, khoảng cách giữa anh và cô càng ngày càng lớn như thể có một bức tường băng nào đó chắn giữa trái tim đang yêu vậy.
Hôm nay Dương Ngọc Yến vẫn đến trường như thường lệ, nhưng có điều hiện tại cô không còn đi chung xe với anh nữa mà thay vào đó là đi bằng xe buýt công cộng. Rời khỏi nhà khi chỉ mới sáu rưỡi sáng, Dương Ngọc Yến bước nhanh lên chiếc xe buýt quen thuộc sau hơn mười phút chờ đợi ở trạm. Dù là có chút ngột ngạt nhưng lâu dần cũng quen, miễn chỉ cần cả cô và anh đều cảm thấy thoải mái thì điều này cũng việc này không là gì.
.....
Quay trở về thực tại, Dương Ngọc Yến sau khi tới trường, cô đã vội chạy lại nơi một nhóm sinh viên đang đứng trước cổng trường nhìn sơ qua cũng phải tầm khoảng hơn hai mươi người, hầu như ai nấy cũng đều mang theo một chiếc ba lo lớn nhỏ trên tay. Cô có bước lại, khuân miệng khẽ cong lên mà chào hỏi:
- Xe vẫn chưa đến sao? Mọi người đã đến đủ chưa vậy?
Một trong số những người có mặt ở đó tiến lên niềm nở trả lời ngay:
- Xe đã đến rồi, hôm nay chỉ có 21 người đi tham gia hoạt động trải nghiệm thôi, bây giờ chỉ cần chờ giảng viên đến là chúng ta sẽ khởi hành ngay!
Dương Ngọc Yến gật đầu mỉm cười, cô đang định hỏi thêm vài câu nữa nhưng tiếng nói vang vọng của giảng viên qua chiếc nhỏ mic đã truyền nhanh đến. Sau khi điểm danh đầy đủ từng người một, thì xe mới bắt đầu lăn bánh.
Chuyến đi lần này không phải riêng một mình lớp của cô đi, mà còn có thêm năm lớp nữa đi chung, nhưng do không học cùng nghành nên buộc phải phân theo các xe khác nhau.
Cả quãng đường, Dương Ngọc Yến như tách ra khỏi tập thể, trong khi đa số mọi người đều hòa nhập trò chuyện với nhau một cách vui vẻ, đôi lúc lại nổi lên những câu hát ngẫu hứng khiến không khi đã vui là càng vui hơn. Nhưng cô lại ngồi im không nói bất cứ lời nào mà chỉ lặng lẽ đeo tai nghe rồi tự bật lấy cho mình bài hát mà mình thích.
Điểm đến của chuyến đi ngày hôm nay là một vùng ngoại ô cách xa Vân Nam khoảng hơn mười ki lô mét, nên thời gian đến nơi cũng phải mất hơn ba đến bốn tiếng đồng hồ. Nên đa số hiện tại mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ sau một giờ di chuyển.
Bầu không khí trong xe hiện tại vô cùng yên tĩnh, Dương Ngọc Yến sau hai tiếng nằm ngủ cũng đã bị đánh thức bởi tiếng thông báo hết pin của tai nghe, cô nhẹ nhàng ngước mặt lên nhìn mọi thứ trong xe rồi nhìn ra bên ngoài, Dương Ngọc Yến thoáng ngạc nhiên trước cảnh vật bên ngoài, hiện tại chiếc xe đang di chuyển trên một đoạn đường khá hẹp, xung quanh đều là những thảo nguyên xanh cỏ sống trên những quả đồi lớn.
Cô tròn mắt nhìn với vẻ đầy thích thú, thật sự là chỉ muốn chạy ngay ra mà nằm xuống.
Đang mải mê ngắm mọi thứ xung quanh, cô vô tình nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên tấm kính, đằng sau là một chiếc xe của đoàn khoa thiết kế thời trang, nhưng có điều chiếc xe này đang có dấu hiệu khác thường, cô ngơ ngác tuột miệng tự hỏi một mình:
- Tại sao biển cảnh báo nguy hiểm nói giảm tốc độ rõ ràng như vậy mà chiếc xe kia lại đi nhanh như vậy chứ?
Dương Ngọc Yến quay sang nhìn cô bạn ngồi bên cạnh, mà khẽ gọi dậy, sau khi kể toàn bộ những thứ bất thường đang diễn ra, việc này nhanh chóng cũng tới tai của giảng viên. Tài xế cũng nhanh chóng liên lạc với người lái xe bên kia nhưng có điều là đã sáu cuộc gọi rồi mà bên kia không có phản hồi.
Nhận ra được điều bất thường mà cô nói, giảng viên cũng bắt đầu trấn an mọi người. Nhưng chưa kịp nói đến câu thứ ba thì một tiếng "rầm lớn vang lên...
Vương Lam Nhất im lặng thậm trí còn không nhìn cô lấy một cái, Dương Ngọc Yến biết mình làm sai, cũng biết tại sao tự nhiên anh lại lạnh nhạt với mình như thế. Ngập ngừng một hồi lâu, cũng chẳng có phản hồi nào từ anh, cô cũng tự biết ý đóng cửa lại mà quay về phòng.
Nếu như trước đây, thì cô cũng chẳng ngại mà chạy thẳng vào trong phòng nằm lì trong đấy rồi, nhưng không phải trường hợp nào cũng có thể áp dụng chung một công thức được.
Dương Ngọc Yến trở về phòng, gương mặt cô ỉu xìu không còn vui vẻ như bình thường, cả người tâm trạng với tâm trạng khó chịu, cô ngồi im trên giường cùng ánh mắt vô định nhìn ra ngoài cửa sổ. Thứ cô sợ cũng bắt đầu diễn ra rồi...
Kể từ sau ngày hôm ấy, các hoạt động trong một ngày vẫn diễn ra một cách bình thường nhưng có điều Vương Lam Nhất luôn né tránh những câu xin lỗi từ cô, cùng lắm chỉ nói vài câu cho hết chuyện. Sự quan tâm thì vẫn còn đó nhưng cái gọi là lạnh nhạt lại lấn át quá nhiều.
Vài ngày đầu cô còn cố gắng nói chuyện, nhưng càng về sau lại ít đi hẳn, không phải vì cô không muốn nói chuyện với anh mà vì cô sợ bản thân đang làm phiền người khác. Cũng chính vì lí do này mà đã hơn sáu tháng rồi, câu chuyện giận dỗi lạnh nhạt này vẫn chưa đi vào hồi kết, khoảng cách giữa anh và cô càng ngày càng lớn như thể có một bức tường băng nào đó chắn giữa trái tim đang yêu vậy.
Hôm nay Dương Ngọc Yến vẫn đến trường như thường lệ, nhưng có điều hiện tại cô không còn đi chung xe với anh nữa mà thay vào đó là đi bằng xe buýt công cộng. Rời khỏi nhà khi chỉ mới sáu rưỡi sáng, Dương Ngọc Yến bước nhanh lên chiếc xe buýt quen thuộc sau hơn mười phút chờ đợi ở trạm. Dù là có chút ngột ngạt nhưng lâu dần cũng quen, miễn chỉ cần cả cô và anh đều cảm thấy thoải mái thì điều này cũng việc này không là gì.
.....
Quay trở về thực tại, Dương Ngọc Yến sau khi tới trường, cô đã vội chạy lại nơi một nhóm sinh viên đang đứng trước cổng trường nhìn sơ qua cũng phải tầm khoảng hơn hai mươi người, hầu như ai nấy cũng đều mang theo một chiếc ba lo lớn nhỏ trên tay. Cô có bước lại, khuân miệng khẽ cong lên mà chào hỏi:
- Xe vẫn chưa đến sao? Mọi người đã đến đủ chưa vậy?
Một trong số những người có mặt ở đó tiến lên niềm nở trả lời ngay:
- Xe đã đến rồi, hôm nay chỉ có 21 người đi tham gia hoạt động trải nghiệm thôi, bây giờ chỉ cần chờ giảng viên đến là chúng ta sẽ khởi hành ngay!
Dương Ngọc Yến gật đầu mỉm cười, cô đang định hỏi thêm vài câu nữa nhưng tiếng nói vang vọng của giảng viên qua chiếc nhỏ mic đã truyền nhanh đến. Sau khi điểm danh đầy đủ từng người một, thì xe mới bắt đầu lăn bánh.
Chuyến đi lần này không phải riêng một mình lớp của cô đi, mà còn có thêm năm lớp nữa đi chung, nhưng do không học cùng nghành nên buộc phải phân theo các xe khác nhau.
Cả quãng đường, Dương Ngọc Yến như tách ra khỏi tập thể, trong khi đa số mọi người đều hòa nhập trò chuyện với nhau một cách vui vẻ, đôi lúc lại nổi lên những câu hát ngẫu hứng khiến không khi đã vui là càng vui hơn. Nhưng cô lại ngồi im không nói bất cứ lời nào mà chỉ lặng lẽ đeo tai nghe rồi tự bật lấy cho mình bài hát mà mình thích.
Điểm đến của chuyến đi ngày hôm nay là một vùng ngoại ô cách xa Vân Nam khoảng hơn mười ki lô mét, nên thời gian đến nơi cũng phải mất hơn ba đến bốn tiếng đồng hồ. Nên đa số hiện tại mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ sau một giờ di chuyển.
Bầu không khí trong xe hiện tại vô cùng yên tĩnh, Dương Ngọc Yến sau hai tiếng nằm ngủ cũng đã bị đánh thức bởi tiếng thông báo hết pin của tai nghe, cô nhẹ nhàng ngước mặt lên nhìn mọi thứ trong xe rồi nhìn ra bên ngoài, Dương Ngọc Yến thoáng ngạc nhiên trước cảnh vật bên ngoài, hiện tại chiếc xe đang di chuyển trên một đoạn đường khá hẹp, xung quanh đều là những thảo nguyên xanh cỏ sống trên những quả đồi lớn.
Cô tròn mắt nhìn với vẻ đầy thích thú, thật sự là chỉ muốn chạy ngay ra mà nằm xuống.
Đang mải mê ngắm mọi thứ xung quanh, cô vô tình nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên tấm kính, đằng sau là một chiếc xe của đoàn khoa thiết kế thời trang, nhưng có điều chiếc xe này đang có dấu hiệu khác thường, cô ngơ ngác tuột miệng tự hỏi một mình:
- Tại sao biển cảnh báo nguy hiểm nói giảm tốc độ rõ ràng như vậy mà chiếc xe kia lại đi nhanh như vậy chứ?
Dương Ngọc Yến quay sang nhìn cô bạn ngồi bên cạnh, mà khẽ gọi dậy, sau khi kể toàn bộ những thứ bất thường đang diễn ra, việc này nhanh chóng cũng tới tai của giảng viên. Tài xế cũng nhanh chóng liên lạc với người lái xe bên kia nhưng có điều là đã sáu cuộc gọi rồi mà bên kia không có phản hồi.
Nhận ra được điều bất thường mà cô nói, giảng viên cũng bắt đầu trấn an mọi người. Nhưng chưa kịp nói đến câu thứ ba thì một tiếng "rầm lớn vang lên...