Tôi bị dị ứng với khói thuốc lá và có phản ứng mạnh khi hít phải, bình thường ra ngoài tôi sẽ đem phòng theo thuốc, nhưng hôm nay có chút chủ quan, nghĩ trong trường sẽ không có trường hợp hút thuốc vì điều đó bị cấm, nhưng ai ngờ...
Cô dừng câu nhỏ giọng dần không nói thêm mà đưa mắt hình cún lên nhìn anh, Vương Lam Nhất vẫn thế, gương mặt anh không một chút chuyển biến, ánh mắt không rung chuyển, cả người như chiếc máy lạnh đang bật ở nhiệt độ thấp nhất toát ra loại khí vô hình đổ dồn về phía cô.
Dương Ngọc Yến bỗng cảm thấy có chút áp lực bao phủ, lớp nốt mần đỏ đang lặn thoáng muốn trồi lên thêm lần nữa. Cô cuộn cả chiếc chăn bông quanh người mình, để lộ ra mỗi cái đầu nhỏ nhí nhách lúc rụt vào chăn lúc lại thò ra như con sâu đang trong trong thời kì quấn kén vậy. Dương Ngọc Yến cười nhẹ cô chớp chớp mắt nhìn anh rồi hỏi:
- Tôi có làm gì anh đâu? Sao anh cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi thế?
Vương Lam Nhất trầm mặt, anh đứng phắt dậy mà tiến về phía cô, hai tay chống mạnh xuống giường, mặt đối mặt, anh trực tiếp áp môi mình lên đôi môi hồng nhạt kia của cô một cách mạnh bạo nhất. Nụ h.ô.n lần này không còn nhẹ nhàng ôn nhu như những nụ h.ô.n lần trước nữa, nó mạnh bạo hơn gấp trăm lần, không dạo bên ngoài ở hai cánh môi mà trực tiếp tiếp tiến vào sâu trong khoang miệng ẩ.m ư.ớ.t.
Một tay anh nâng gáy cô lên giúp cho chiếc l.ư.ỡ.i của anh càng tiến sâu vào, tay còn lại giữ chặt cơ thể cô ở ý không cho động đậy. Cả khoang miệng cô hiện tại không thể phân biệt đâu là nước bọt của anh và đâu là của cô nữa rồi, hai cánh môi bị anh m.ú.t m.á.t đến sưng cả lên. Dương Ngọc Yến không thể cử động, cô nằm im cô gắng bắt đúng nhịp theo anh, nhưng kết quả vẫn chẳng theo kịp nổi.
Vương Lam Nhất rời khỏi, nhưng không có nghĩa là kết thúc, anh lần xuống chiếc cổ trắng sữa mà tạo ra dấu hickey kiss có chút bạo lực, mang đến cảm giác chiếm hữu đang len lỏi. Dương Ngọc Yến nhăn mặt lên vì cảm giác đau tấy vừa mới truyền đến, hai tay quấn gọn trong chăn, bản thân chỉ có thể nghiêng cổ mặc anh làm gì thì làm.
Phản kháng cũng vô ích thà để im mà không mất sức còn hơn... miễn anh giữ lời hứa và không đi quá giới hạn là được!
Khoảng năm phút sau, Vương Lam Nhất cảm thấy trong miệng có thứ gì đó khá tanh...là máu, mặc dù anh không cắn nhưng việc tạo dấu hickey kiss trong quá trình này khiến máu sẽ tụ lại thành một điểm cụ thể, dẫn đến việc máu sẽ chảy ra khỏi những lỗ chân lông nhỏ ở trên da một lượng nhỏ.
Anh rời khỏi cổ cô rồi lau đi bên khoé miệng của mình, nhìn thấy vệt tròn đỏ tím trên cổ không tự chủ liền cười khẩy một tiếng. Dương Ngọc Yến khó hiểu nhìn anh với nụ cười mất nhân tính kia liền chỉ muốn đạp cho một cái, nhưng cơ thể đang bất lợi đành phải đổi chiêu khác là lăn một vòng cách ra anh tận một khoảng, cô nhăn nhó vừa kéo chăn che miệng vừa hỏi:
- Anh cười cái gì? Bệnh lại tái phát à? Thuốc anh để ở đâu để tôi lấy cho, đang yên đang lành tự dưng nhào vào đụng chạm, anh điên thật rồi!
Vương Lam Nhất vừa mới giãn cơ mặt ra một chút liền trở về biểu cảm ban đầu vốn có, chất giọng vừa lạnh vừa ấm như thể vừa đấm vừa xoa được cất lên:
- Tôi có điên thì cũng do em mà thành, hình như em rất thích được người khác gắn mác là vợ của người điên thì phải!
Cô nghe xong cũng không chịu thua liền nhổm người dậy mà đáp trả:
- Người bình thường không ai lại tự nhiên làm ra ba cái trò như anh? Tốt nhất làm gì cũng đừng để lại dấu vết trên cơ thể tôi, chỉ tổn thời gian tôi che lại!
Vương Lam Nhất nhướn nhẹ mày mà nói:
- Tôi đã quên tôi từng nói với em những gì rồi à? Ngồi nhớ lại lí do tại sao tôi lại hành động với em như thế! Còn cứ thử che cái dấu trên cổ tôi xem!
Vương Lam Nhất nói xong, anh lập tức quay người rời đi để một mình cô ngác trước câu nói của mình. Dương Ngọc Yến ngồi ngệt mặt ra một lúc, cuộc hội thoại của cả hai khiến cô quên mất sự khó chiụ của những nốt mần do dị ứng mang lại.
Ngồi nghĩ lại từ đầu, cô không thể hiểu nổi lí do anh nổi giận với mình là gì, mỗi lần đoán thế này khiến cô chỉ muốn gạt qua một bên cho xong chuyện. Chợt cô cũng nhớ ra điều gì đó, cô ngồi bật dậy tự hỏi mình:
- Anh ta khó chịu khi thấy mình nói chuyện cùng với cậu bạn kia à?
Có chỗ đứng chân làm rõ vấn đề, cô nghĩ một lúc cũng ngầm hiểu ra...là ghen à?
Nếu nói anh giận vì cô để bản thân mình xảy ra như thế này là không phải, vì dù ra sao anh cũng chỉ im lặng chăm sóc, hoàn toàn không thể có tình cảnh như vừa nãy. Kết luận cuối cùng vẫn chỉ là "khó chịu".
Ghen!
Cô dừng câu nhỏ giọng dần không nói thêm mà đưa mắt hình cún lên nhìn anh, Vương Lam Nhất vẫn thế, gương mặt anh không một chút chuyển biến, ánh mắt không rung chuyển, cả người như chiếc máy lạnh đang bật ở nhiệt độ thấp nhất toát ra loại khí vô hình đổ dồn về phía cô.
Dương Ngọc Yến bỗng cảm thấy có chút áp lực bao phủ, lớp nốt mần đỏ đang lặn thoáng muốn trồi lên thêm lần nữa. Cô cuộn cả chiếc chăn bông quanh người mình, để lộ ra mỗi cái đầu nhỏ nhí nhách lúc rụt vào chăn lúc lại thò ra như con sâu đang trong trong thời kì quấn kén vậy. Dương Ngọc Yến cười nhẹ cô chớp chớp mắt nhìn anh rồi hỏi:
- Tôi có làm gì anh đâu? Sao anh cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi thế?
Vương Lam Nhất trầm mặt, anh đứng phắt dậy mà tiến về phía cô, hai tay chống mạnh xuống giường, mặt đối mặt, anh trực tiếp áp môi mình lên đôi môi hồng nhạt kia của cô một cách mạnh bạo nhất. Nụ h.ô.n lần này không còn nhẹ nhàng ôn nhu như những nụ h.ô.n lần trước nữa, nó mạnh bạo hơn gấp trăm lần, không dạo bên ngoài ở hai cánh môi mà trực tiếp tiếp tiến vào sâu trong khoang miệng ẩ.m ư.ớ.t.
Một tay anh nâng gáy cô lên giúp cho chiếc l.ư.ỡ.i của anh càng tiến sâu vào, tay còn lại giữ chặt cơ thể cô ở ý không cho động đậy. Cả khoang miệng cô hiện tại không thể phân biệt đâu là nước bọt của anh và đâu là của cô nữa rồi, hai cánh môi bị anh m.ú.t m.á.t đến sưng cả lên. Dương Ngọc Yến không thể cử động, cô nằm im cô gắng bắt đúng nhịp theo anh, nhưng kết quả vẫn chẳng theo kịp nổi.
Vương Lam Nhất rời khỏi, nhưng không có nghĩa là kết thúc, anh lần xuống chiếc cổ trắng sữa mà tạo ra dấu hickey kiss có chút bạo lực, mang đến cảm giác chiếm hữu đang len lỏi. Dương Ngọc Yến nhăn mặt lên vì cảm giác đau tấy vừa mới truyền đến, hai tay quấn gọn trong chăn, bản thân chỉ có thể nghiêng cổ mặc anh làm gì thì làm.
Phản kháng cũng vô ích thà để im mà không mất sức còn hơn... miễn anh giữ lời hứa và không đi quá giới hạn là được!
Khoảng năm phút sau, Vương Lam Nhất cảm thấy trong miệng có thứ gì đó khá tanh...là máu, mặc dù anh không cắn nhưng việc tạo dấu hickey kiss trong quá trình này khiến máu sẽ tụ lại thành một điểm cụ thể, dẫn đến việc máu sẽ chảy ra khỏi những lỗ chân lông nhỏ ở trên da một lượng nhỏ.
Anh rời khỏi cổ cô rồi lau đi bên khoé miệng của mình, nhìn thấy vệt tròn đỏ tím trên cổ không tự chủ liền cười khẩy một tiếng. Dương Ngọc Yến khó hiểu nhìn anh với nụ cười mất nhân tính kia liền chỉ muốn đạp cho một cái, nhưng cơ thể đang bất lợi đành phải đổi chiêu khác là lăn một vòng cách ra anh tận một khoảng, cô nhăn nhó vừa kéo chăn che miệng vừa hỏi:
- Anh cười cái gì? Bệnh lại tái phát à? Thuốc anh để ở đâu để tôi lấy cho, đang yên đang lành tự dưng nhào vào đụng chạm, anh điên thật rồi!
Vương Lam Nhất vừa mới giãn cơ mặt ra một chút liền trở về biểu cảm ban đầu vốn có, chất giọng vừa lạnh vừa ấm như thể vừa đấm vừa xoa được cất lên:
- Tôi có điên thì cũng do em mà thành, hình như em rất thích được người khác gắn mác là vợ của người điên thì phải!
Cô nghe xong cũng không chịu thua liền nhổm người dậy mà đáp trả:
- Người bình thường không ai lại tự nhiên làm ra ba cái trò như anh? Tốt nhất làm gì cũng đừng để lại dấu vết trên cơ thể tôi, chỉ tổn thời gian tôi che lại!
Vương Lam Nhất nhướn nhẹ mày mà nói:
- Tôi đã quên tôi từng nói với em những gì rồi à? Ngồi nhớ lại lí do tại sao tôi lại hành động với em như thế! Còn cứ thử che cái dấu trên cổ tôi xem!
Vương Lam Nhất nói xong, anh lập tức quay người rời đi để một mình cô ngác trước câu nói của mình. Dương Ngọc Yến ngồi ngệt mặt ra một lúc, cuộc hội thoại của cả hai khiến cô quên mất sự khó chiụ của những nốt mần do dị ứng mang lại.
Ngồi nghĩ lại từ đầu, cô không thể hiểu nổi lí do anh nổi giận với mình là gì, mỗi lần đoán thế này khiến cô chỉ muốn gạt qua một bên cho xong chuyện. Chợt cô cũng nhớ ra điều gì đó, cô ngồi bật dậy tự hỏi mình:
- Anh ta khó chịu khi thấy mình nói chuyện cùng với cậu bạn kia à?
Có chỗ đứng chân làm rõ vấn đề, cô nghĩ một lúc cũng ngầm hiểu ra...là ghen à?
Nếu nói anh giận vì cô để bản thân mình xảy ra như thế này là không phải, vì dù ra sao anh cũng chỉ im lặng chăm sóc, hoàn toàn không thể có tình cảnh như vừa nãy. Kết luận cuối cùng vẫn chỉ là "khó chịu".
Ghen!