Vậy là không làm được bài đúng không? Nhưng yên tâm vì không làm được thì tôi qua nhà cướp em về làm vợ!
Cô nghe thấy chữ "vợ" thốt ra từ miệng anh liền quay sang phản đối kịch liệt:
- Anh im đi đồ tồi nhà họ Vương, anh mở miệng ra không còn câu nào ngoài câu đó nữa à!?
Trước lời mắng chửi hay như đang hát của cô thì gương mặt anh từ lạnh như băng nghìn năm liền chuyển qua âm u tối mịt như trời sắp bão, anh khẽ đưa mắt qua liếc nhẹ cô rồi nói với giọng đe doạ:
- Không còn nữa, thêm một câu chửi nữa thì đừng trách đầu lìa khỏi cổ!
Dương Ngọc Yến chốc cười gượng lên, mím chặt môi không nói thêm một lời nào nữa. Cô ngày thường cũng không sợ chết là mấy nhưng cứ hễ gặp anh thì cô đều có cảm giác lạ lùng với cái chết, nếu thỉnh thoảng chỉ là vài câu trêu đùa thì không sao nhưng đằng này cứ sơ hở ra một chút là đầu lìa khỏi cổ, đạn xuyên qua đầu không thì nhẹ nhàng cũng đánh gãy xương chân...
Nhưng "không có lửa thì làm sao có khói", Dương Ngọc Yến đây cũng mấy có vừa gì, mở miệng là "chửi" anh không còn một tí gì gọi là hình tượng của một Vương tổng uy nghiêm cao lãnh trẻ tuổi là ai cũng phải nể phục.
Người châm ngòi người khun khói, cũng có ai chịu nhường ai, vậy mà tính đến chuyện cưới sinh á? Chắc một năm phải bảy tám lần ra toà làm đơn hoặc không thì một tuần cũng nhập viện vài lần.
Quay trở lại thực tại, sau hai mươi phút di chuyển thì chỉ còn khoảng một lúc lâu nữa là về đến nhà cô, đang lim dim ngủ gật bỗng tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc vang lên khiến cô tỉnh cả ngủ, Dương Ngọc Yến nhăn nhó lấy điện thoại ra mà bấm nghe:
-"Nói đi!"
Đương Lãnh Hàn ở đầu dậy bên kia lúc này đã bắt kịp sóng liền nói:
-"Mày về đến nhà chưa?"
-"Sắp về rồi, có chuyện gì nói nhanh đi!" -Dương Ngọc Yến nói-
-"Tối nhớ chuẩn bị, tao đưa đi chơi giải toả tinh thần chút nhé!" -Đương Lãnh Hàn nói-
Cô cũng không phản đối gì mà nhẹ nhàng nói "ừm" một tiếng rồi liền tắt máy. Đúng là chỉ có cô mới hiểu cậu, bình thường cậu và cô gọi cho đối phương thì ngoài rủ đi chơi ra thì cũng chỉ gọi đi học.
Vừa mới kết thúc cuộc gọi xong thì đã nhận được ngay câu hỏi của anh:
- Ai đấy?
Cô nằm ngửa mình ra ghế mà trả lời vọn vẹn đúng một chữ "bạn" khiến Vương Lam Nhất có chút khó chịu, nghe kể lại thì ai cũng đều nói cô là người vô cùng lễ phép với người lớn tuổi, thậm trí trước mặt họ luôn tỏ ra còn vô cùng hiểu chuyện và ngoan ngoan, thế nhưng quay sang anh lại trả lời không khác gì kẻ thù.
Anh khó chịu ra mặt liền gằn giọng nói:
- Trả lời lại, tôi lớn hơn em tận tám tuổi đấy, ăn nói cho đàng hoàng!
Cô khẽ bĩu môi, nếu không phải vì Dương Lâm Mạc đã căn dặn trước đó thì nhất chết cô cũng không thèm trả lời:
- Vâng thưa anh, là bạn tôi được chưa.
Anh nghe thế đã khó chịu giờ càng khó chịu hơn, nói bình thường không được hay sao mà lại phải nhấn mạnh từng chữ như thế không biết, đành gạt qua một bên vì giờ có nói cô cũng không sửa được, im lặng một lúc Vương Lam Nhất lại hỏi tiếp:
- Tại sao bạn lại là con trai, không sợ bị gì sao?
Cô nhìn anh bằng ánh mắt khác người, anh hết cái để hỏi hay sao mà lại phải ra những câu hỏi vô lí đến thế, Dương Ngọc Yến nhăn mặt liền nói với cái giọng đầy bất mãn:
- Tại cái gì mà tại, tốt nhất là an đừng hỏi thêm gì nữa, đấy là bạn thân của tôi được mười năm rồi đấy, nếu nó có làm gì tôi thì cũng đã làm từ lâu rồi!
Cô vừa dứt xong câu thì cũng là lúc chiều xe dừng lại trước cổng Dương gia, cô thẳng tay mở cửa ra không một cái ngoảnh đầu nhìn anh mà đi vào luôn trong nhà.
Vương Lam Nhất không một động tác phản ứng nào mà chỉ thầm nhìn bóng lưng cô bước vào bên trong Nhìn sơ qua nét mặt cô cũng đủ biết là cô giận rồi, có lẽ chắc là câu hỏi lúc nãy của anh, sai hay đúng anh không biết nhưng Vương Lam Nhất anh đã ngầm nhìn thấy được tương lai phía trước của anh và cô như thế nào rồi.
.....
Vừa bước chân vào trong nhà liền nghe thấy tiếng Dương Lâm Mạc hỏi han:
- Nay con làm bài tốt chứ?
Cô cầm đôi giày của mình trên tay với gương mặt có chút tức giận nhưng vẫn trả lời ông một cách nhẹ nhàng nhất:
- Vâng ba, bài làm cũng được ạ.
- Vậy là tốt rồi, mau lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm nhé! -Dương Lâm Mạc nói-
Cô gật đầu rồi đi lên thẳng trên phòng của mình, lên tới phòng cô liền đi lại để người ngã tự do xuống giường mà than thở:
- Đúng là một ngày mệt mỏi không kém phần tồi tệ!
Nằm một lúc lâu, cô lười biếng đứng dậy thay một bộ đồ khá thoải mái rồi cầm lấy bức tranh dự thi của mình đi xuống dưới. Vừa thấy cô đặt chân xuống, Dương Lâm Mạc liền nói vọng ra:
- Con định đi đâu sao không vào ăn cơm?
Cô nghe thấy chữ "vợ" thốt ra từ miệng anh liền quay sang phản đối kịch liệt:
- Anh im đi đồ tồi nhà họ Vương, anh mở miệng ra không còn câu nào ngoài câu đó nữa à!?
Trước lời mắng chửi hay như đang hát của cô thì gương mặt anh từ lạnh như băng nghìn năm liền chuyển qua âm u tối mịt như trời sắp bão, anh khẽ đưa mắt qua liếc nhẹ cô rồi nói với giọng đe doạ:
- Không còn nữa, thêm một câu chửi nữa thì đừng trách đầu lìa khỏi cổ!
Dương Ngọc Yến chốc cười gượng lên, mím chặt môi không nói thêm một lời nào nữa. Cô ngày thường cũng không sợ chết là mấy nhưng cứ hễ gặp anh thì cô đều có cảm giác lạ lùng với cái chết, nếu thỉnh thoảng chỉ là vài câu trêu đùa thì không sao nhưng đằng này cứ sơ hở ra một chút là đầu lìa khỏi cổ, đạn xuyên qua đầu không thì nhẹ nhàng cũng đánh gãy xương chân...
Nhưng "không có lửa thì làm sao có khói", Dương Ngọc Yến đây cũng mấy có vừa gì, mở miệng là "chửi" anh không còn một tí gì gọi là hình tượng của một Vương tổng uy nghiêm cao lãnh trẻ tuổi là ai cũng phải nể phục.
Người châm ngòi người khun khói, cũng có ai chịu nhường ai, vậy mà tính đến chuyện cưới sinh á? Chắc một năm phải bảy tám lần ra toà làm đơn hoặc không thì một tuần cũng nhập viện vài lần.
Quay trở lại thực tại, sau hai mươi phút di chuyển thì chỉ còn khoảng một lúc lâu nữa là về đến nhà cô, đang lim dim ngủ gật bỗng tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc vang lên khiến cô tỉnh cả ngủ, Dương Ngọc Yến nhăn nhó lấy điện thoại ra mà bấm nghe:
-"Nói đi!"
Đương Lãnh Hàn ở đầu dậy bên kia lúc này đã bắt kịp sóng liền nói:
-"Mày về đến nhà chưa?"
-"Sắp về rồi, có chuyện gì nói nhanh đi!" -Dương Ngọc Yến nói-
-"Tối nhớ chuẩn bị, tao đưa đi chơi giải toả tinh thần chút nhé!" -Đương Lãnh Hàn nói-
Cô cũng không phản đối gì mà nhẹ nhàng nói "ừm" một tiếng rồi liền tắt máy. Đúng là chỉ có cô mới hiểu cậu, bình thường cậu và cô gọi cho đối phương thì ngoài rủ đi chơi ra thì cũng chỉ gọi đi học.
Vừa mới kết thúc cuộc gọi xong thì đã nhận được ngay câu hỏi của anh:
- Ai đấy?
Cô nằm ngửa mình ra ghế mà trả lời vọn vẹn đúng một chữ "bạn" khiến Vương Lam Nhất có chút khó chịu, nghe kể lại thì ai cũng đều nói cô là người vô cùng lễ phép với người lớn tuổi, thậm trí trước mặt họ luôn tỏ ra còn vô cùng hiểu chuyện và ngoan ngoan, thế nhưng quay sang anh lại trả lời không khác gì kẻ thù.
Anh khó chịu ra mặt liền gằn giọng nói:
- Trả lời lại, tôi lớn hơn em tận tám tuổi đấy, ăn nói cho đàng hoàng!
Cô khẽ bĩu môi, nếu không phải vì Dương Lâm Mạc đã căn dặn trước đó thì nhất chết cô cũng không thèm trả lời:
- Vâng thưa anh, là bạn tôi được chưa.
Anh nghe thế đã khó chịu giờ càng khó chịu hơn, nói bình thường không được hay sao mà lại phải nhấn mạnh từng chữ như thế không biết, đành gạt qua một bên vì giờ có nói cô cũng không sửa được, im lặng một lúc Vương Lam Nhất lại hỏi tiếp:
- Tại sao bạn lại là con trai, không sợ bị gì sao?
Cô nhìn anh bằng ánh mắt khác người, anh hết cái để hỏi hay sao mà lại phải ra những câu hỏi vô lí đến thế, Dương Ngọc Yến nhăn mặt liền nói với cái giọng đầy bất mãn:
- Tại cái gì mà tại, tốt nhất là an đừng hỏi thêm gì nữa, đấy là bạn thân của tôi được mười năm rồi đấy, nếu nó có làm gì tôi thì cũng đã làm từ lâu rồi!
Cô vừa dứt xong câu thì cũng là lúc chiều xe dừng lại trước cổng Dương gia, cô thẳng tay mở cửa ra không một cái ngoảnh đầu nhìn anh mà đi vào luôn trong nhà.
Vương Lam Nhất không một động tác phản ứng nào mà chỉ thầm nhìn bóng lưng cô bước vào bên trong Nhìn sơ qua nét mặt cô cũng đủ biết là cô giận rồi, có lẽ chắc là câu hỏi lúc nãy của anh, sai hay đúng anh không biết nhưng Vương Lam Nhất anh đã ngầm nhìn thấy được tương lai phía trước của anh và cô như thế nào rồi.
.....
Vừa bước chân vào trong nhà liền nghe thấy tiếng Dương Lâm Mạc hỏi han:
- Nay con làm bài tốt chứ?
Cô cầm đôi giày của mình trên tay với gương mặt có chút tức giận nhưng vẫn trả lời ông một cách nhẹ nhàng nhất:
- Vâng ba, bài làm cũng được ạ.
- Vậy là tốt rồi, mau lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm nhé! -Dương Lâm Mạc nói-
Cô gật đầu rồi đi lên thẳng trên phòng của mình, lên tới phòng cô liền đi lại để người ngã tự do xuống giường mà than thở:
- Đúng là một ngày mệt mỏi không kém phần tồi tệ!
Nằm một lúc lâu, cô lười biếng đứng dậy thay một bộ đồ khá thoải mái rồi cầm lấy bức tranh dự thi của mình đi xuống dưới. Vừa thấy cô đặt chân xuống, Dương Lâm Mạc liền nói vọng ra:
- Con định đi đâu sao không vào ăn cơm?