Cô đứng im không đi lại gần, nhìn ba cô nữ sinh rời đi mặt đứa nào đứa đấy đều tươi như hoa như vừa đạt được chiến tích to lớn gì đó liền lắc đầu ngao ngán.
Chờ ba cô nàng khoác tay nhau rời đi, lúc này Dương Ngọc Yến mới chậm dãi bước ra với gương mặt khỉnh bỉ nhìn anh, miệng chẹp chẹp vài cái rồi nói:
- Nhìn cái gì? Đi về hay định chờ tôi mang kiệu tới rước?
Vương Lam Nhất nâng nhẹ khoé môi mình cong lên một chút rồi cũng quay người rời đi. Ngồi trong xe, ánh mắt của anh không ngừng nhìn sang bên cạnh, cố gắng quan sát từng hành động của Dương Ngọc Yến nhưng có nhìn đi nhìn lại cả chục lần thì biểu cảm trên gương mặt cô vẫn như thế, đều hiện rõ hai chữ "thản nhiên" không có chuyện gì xảy ra.
Anh nhăn mặt khó chịu nhìn cô, âm thầm vứt hết tôn nghiêm không kìm được mà vặn hỏi:
- Không khó chịu một chút nào à?
Dương Ngọc Yến rời mắt khỏi điện thoại, tiện tay thoát khỏi trận game đang chơi giở để nhìn sang anh, cô chớp chớp mắt một lúc rồi mỉm cười trả lời:
- Ý anh nói tại sao tôi không ghen à? Nếu là vậy, việc gì phải ghen? Tôi và anh chưa phải là vợ chồng thì lấy cớ gì đi cản anh? Danh nghĩa hôn thê à? Trẻ con lắm ý. Nếu là tôi thì tôi cũng cho thôi, giúp người khác không bị xấu hổ trước đám đông là điều tốt mà miễn về sau nói rõ ràng với họ là được!
- Thật sự không chút cảm giác?
- Anh muốn tôi giật tóc đánh ghen à? Bẩn lắm! Việc gì phải ghen trong khi tôi có hàng tá anh chồng siêu đẹp trai của mình ở nhà!
Nghe được câu trả lời của cô anh cũng im lặng không hỏi thêm nữa, nếu tự đánh giá qua về độ lạc quan thì cô xếp thứ hai khó ai xếp được vào vị trí thứ nhất. Nhưng nếu nói không chút khó chịu nào thì là nói dối, dù ít hay nhiều anh cũng chắc chắn rằng vẫn phải tồn tại len lỏi đâu đó nhưng đều bị cô đem dấu đi rồi.
.....
Về đến nhà, cô liền ôm lấy Mẩu Mẩu chạy một mạch lên trên phòng, để một mình Vương Lam Nhất nấu cơm ở dưới bếp, không phải là không muốn nấu mà là không biết nấu, hiện tại đang có người hầu hạ cơm bưng nước rót thì cứ thế mà tận hưởng, sau này không có thì...mua ngoài.
Ăn tối xong, cô cuộn tròn nằm một cục trên giường bông của mình, chăm chú ngồi đọc nốt bộ truyện tranh đang đọc giở từ tháng trước của mình. Bỗng một tiếng "tinh" vang lên, cùng với nền ánh sáng của màn hình điện thoại đã thành công thu hút ánh nhìn của cô. Một tay cầm lấy chiếc điện thoại, đọc phần tin nhắn vừa mới gửi đến ở phần thông báo, cô liền ngồi hẳn dậy, hoang mang nhìn dòng chữ "Chào anh, em là người xin số điện thoại ở rạp chiếu phim ạ, anh có đang rảnh không? Chúng ta gọi một cuộc được chứ?".
Cô kinh hãi nổi hết cả da gà, miệng không nhịn được mà thốt ra:
- Cái quái gì đây?
Vẫn chưa hết bàng hoàng, cô như thể đã nhận ra được điều gì đó, liền lật tung chăn lên chạy một mạch sang phòng của anh, không chần chừ thêm một giây phút nào nữa cô thẳng chân đạp mạnh vào cánh cửa một cái "rầm", gương mặt cô hầm hực đi lại phía anh mà quát:
- Vương Lam Nhất! Tên điên nhà anh lại mắc thêm bệnh mới à? Số của mình thì không cho, cho số tôi làm cái quái gì hả?
Vương Lam Nhất liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại đang dần tắt, vừa mới thấy được hai chữ "chào anh" thì ánh sáng màn hình đã tối hẳn. Cô để ý dõ hành động của anh liền đặt chiếc điện thoại xuống bàn rồi nói:
- Đây của anh tất, trả lời kiểu gì thì trả lời, nhanh lên để tôi còn chặn, phiền chết đi được!
Vương Lam Nhất nghe thế thì liền điềm tĩnh đẩy về phía cô dưng dửng nói:
- Máy ai thì người đấy trả lời, tôi không can thiệp vào đời sống riêng tư của em đâu!
- Anh điên à, tôi liên quan gì đâu? Anh làm thế có khác gì reo cho người ta mầm giống nhưng lại không cho người ta nước, thích thì từ chối luôn còn dài dòng!
Vương Lam Nhất ngả người tiện tay kéo theo cả người cô ngồi xuống đùi mình, gương mặt anh vùi chặt vào cổ cô tham lam hít lấy hương thơm đặc trưng kia mà nói:
- Em đừng thờ ơ thế được không? Tỏ ra khó chịu một chút sẽ không làm em mất sắc.
- Ý là anh muốn tôi ghen đúng không?
Vương Lam Nhất không nói, cũng không gật hay lắc đầu gì cả, Dương Ngọc Yến đẩy đầu anh ra khỏi cổ mình, cô quay người lại nhìn thẳng vào mắt anh, nói với giọng vô cùng nghiêm túc:
- Vậy anh có yêu tôi không?
Đối mặt với hình ảnh khác thường này của cô, Vương Lam Nhất không ngạc nhiên, anh vẫn bình tĩnh suy nghĩ, rất nhanh cũng trả lời cô:
- Tôi không yêu em!
Dương Ngọc Yến mỉm cười, một nụ cười mềm mại nhẹ nhàng, hai tay cô áp lên má anh, đến khi môi cô chạm lấy môi anh cô mới buông tay ra, chỉ vỏn vẹn vài giây nhưng đây là lần đầu cô chủ động, Dương Ngọc Yến cầm lấy chiếc điện thoại từ tay anh rồi trả lời:
- Không yêu tôi, vậy đừng mong tôi ghen, cũng đừng reo cho tôi hi vọng gì cả, tôi yêu anh đấy! Nhưng anh không yêu tôi thì tôi cũng không ép được, ngủ ngon!
Chờ ba cô nàng khoác tay nhau rời đi, lúc này Dương Ngọc Yến mới chậm dãi bước ra với gương mặt khỉnh bỉ nhìn anh, miệng chẹp chẹp vài cái rồi nói:
- Nhìn cái gì? Đi về hay định chờ tôi mang kiệu tới rước?
Vương Lam Nhất nâng nhẹ khoé môi mình cong lên một chút rồi cũng quay người rời đi. Ngồi trong xe, ánh mắt của anh không ngừng nhìn sang bên cạnh, cố gắng quan sát từng hành động của Dương Ngọc Yến nhưng có nhìn đi nhìn lại cả chục lần thì biểu cảm trên gương mặt cô vẫn như thế, đều hiện rõ hai chữ "thản nhiên" không có chuyện gì xảy ra.
Anh nhăn mặt khó chịu nhìn cô, âm thầm vứt hết tôn nghiêm không kìm được mà vặn hỏi:
- Không khó chịu một chút nào à?
Dương Ngọc Yến rời mắt khỏi điện thoại, tiện tay thoát khỏi trận game đang chơi giở để nhìn sang anh, cô chớp chớp mắt một lúc rồi mỉm cười trả lời:
- Ý anh nói tại sao tôi không ghen à? Nếu là vậy, việc gì phải ghen? Tôi và anh chưa phải là vợ chồng thì lấy cớ gì đi cản anh? Danh nghĩa hôn thê à? Trẻ con lắm ý. Nếu là tôi thì tôi cũng cho thôi, giúp người khác không bị xấu hổ trước đám đông là điều tốt mà miễn về sau nói rõ ràng với họ là được!
- Thật sự không chút cảm giác?
- Anh muốn tôi giật tóc đánh ghen à? Bẩn lắm! Việc gì phải ghen trong khi tôi có hàng tá anh chồng siêu đẹp trai của mình ở nhà!
Nghe được câu trả lời của cô anh cũng im lặng không hỏi thêm nữa, nếu tự đánh giá qua về độ lạc quan thì cô xếp thứ hai khó ai xếp được vào vị trí thứ nhất. Nhưng nếu nói không chút khó chịu nào thì là nói dối, dù ít hay nhiều anh cũng chắc chắn rằng vẫn phải tồn tại len lỏi đâu đó nhưng đều bị cô đem dấu đi rồi.
.....
Về đến nhà, cô liền ôm lấy Mẩu Mẩu chạy một mạch lên trên phòng, để một mình Vương Lam Nhất nấu cơm ở dưới bếp, không phải là không muốn nấu mà là không biết nấu, hiện tại đang có người hầu hạ cơm bưng nước rót thì cứ thế mà tận hưởng, sau này không có thì...mua ngoài.
Ăn tối xong, cô cuộn tròn nằm một cục trên giường bông của mình, chăm chú ngồi đọc nốt bộ truyện tranh đang đọc giở từ tháng trước của mình. Bỗng một tiếng "tinh" vang lên, cùng với nền ánh sáng của màn hình điện thoại đã thành công thu hút ánh nhìn của cô. Một tay cầm lấy chiếc điện thoại, đọc phần tin nhắn vừa mới gửi đến ở phần thông báo, cô liền ngồi hẳn dậy, hoang mang nhìn dòng chữ "Chào anh, em là người xin số điện thoại ở rạp chiếu phim ạ, anh có đang rảnh không? Chúng ta gọi một cuộc được chứ?".
Cô kinh hãi nổi hết cả da gà, miệng không nhịn được mà thốt ra:
- Cái quái gì đây?
Vẫn chưa hết bàng hoàng, cô như thể đã nhận ra được điều gì đó, liền lật tung chăn lên chạy một mạch sang phòng của anh, không chần chừ thêm một giây phút nào nữa cô thẳng chân đạp mạnh vào cánh cửa một cái "rầm", gương mặt cô hầm hực đi lại phía anh mà quát:
- Vương Lam Nhất! Tên điên nhà anh lại mắc thêm bệnh mới à? Số của mình thì không cho, cho số tôi làm cái quái gì hả?
Vương Lam Nhất liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại đang dần tắt, vừa mới thấy được hai chữ "chào anh" thì ánh sáng màn hình đã tối hẳn. Cô để ý dõ hành động của anh liền đặt chiếc điện thoại xuống bàn rồi nói:
- Đây của anh tất, trả lời kiểu gì thì trả lời, nhanh lên để tôi còn chặn, phiền chết đi được!
Vương Lam Nhất nghe thế thì liền điềm tĩnh đẩy về phía cô dưng dửng nói:
- Máy ai thì người đấy trả lời, tôi không can thiệp vào đời sống riêng tư của em đâu!
- Anh điên à, tôi liên quan gì đâu? Anh làm thế có khác gì reo cho người ta mầm giống nhưng lại không cho người ta nước, thích thì từ chối luôn còn dài dòng!
Vương Lam Nhất ngả người tiện tay kéo theo cả người cô ngồi xuống đùi mình, gương mặt anh vùi chặt vào cổ cô tham lam hít lấy hương thơm đặc trưng kia mà nói:
- Em đừng thờ ơ thế được không? Tỏ ra khó chịu một chút sẽ không làm em mất sắc.
- Ý là anh muốn tôi ghen đúng không?
Vương Lam Nhất không nói, cũng không gật hay lắc đầu gì cả, Dương Ngọc Yến đẩy đầu anh ra khỏi cổ mình, cô quay người lại nhìn thẳng vào mắt anh, nói với giọng vô cùng nghiêm túc:
- Vậy anh có yêu tôi không?
Đối mặt với hình ảnh khác thường này của cô, Vương Lam Nhất không ngạc nhiên, anh vẫn bình tĩnh suy nghĩ, rất nhanh cũng trả lời cô:
- Tôi không yêu em!
Dương Ngọc Yến mỉm cười, một nụ cười mềm mại nhẹ nhàng, hai tay cô áp lên má anh, đến khi môi cô chạm lấy môi anh cô mới buông tay ra, chỉ vỏn vẹn vài giây nhưng đây là lần đầu cô chủ động, Dương Ngọc Yến cầm lấy chiếc điện thoại từ tay anh rồi trả lời:
- Không yêu tôi, vậy đừng mong tôi ghen, cũng đừng reo cho tôi hi vọng gì cả, tôi yêu anh đấy! Nhưng anh không yêu tôi thì tôi cũng không ép được, ngủ ngon!