Lúc xả nước đều cẩn thận để nước không tiếp xúc vào vết thương, cứ tình hình như thế kéo dài thêm vài tháng có khi lại đủ kinh nghiệm mở một tiệm tóc nhỏ cũng nên.
Nhìn cảnh này thật sự chỉ muốn lấy chiếc điện thoại mà chụp một tấm ảnh đăng lên, có khi lại lên hot search với dòng trạng thái "chủ tịch tập đoàn MRI sắn vấu quần tỉ mỉ gội đầu cho thê của mình" cũng nên.
Sau khi thực hiện đầy đủ tất cả các bước, Vương Lam cẩn thận cuốn một chiếc khăn mới vào tóc cô rồi bế cả người cô ra bên ngoài, cả quá trình từ lâu tóc, sấy khô tóc, đến bôi thuốc cho vết thương...anh đều nhẹ nhàng chậm rãi, mặt lạnh nhưng cử chỉ luôn ấm áp.Sự tinh tế chỉ thổ lộ qua hành động không qua lời nói, cô mè nhèo không muốn cuốn băng gạc quanh đầu, anh liền lấy miếng nhỏ hơn đặt đúng vị trí rồi dán lại bằng băng keo y tế...cảm giác thật dịu dàng!
Ngồi ăn sáng, Dương Ngọc Yến vừa ăn chiếc bánh mì nóng vừa hí hửng quay ra hỏi anh:
- Hôm bay bác Khả vs cặp song Tâm có đến đây anh cho họ ở lại cùng tôi thêm một tiếng được không?
Vương Lam Nhất đặt ly cà phê nóng xuống bàn ngước mắt lên nhìn cô một cái thật lâu rồi hỏi:
- Thích họ thế à?
- Đúng vậy, thật sự rất thích, bác Khả quá đỗi dịu dàng dù tôi vô tình làm hỏng thứ gì đó cũng chỉ ân cần chỉ bảo không một câu mắng nào, còn hai song Tâm cực kì đáng yêu...aaa thật sự xinh đẹp, nói chuyện cũng vô cùng vui vẻ hoà nhã, thật sự rất thích!
Nhìn cô vừa cười vừa nói, tay khua khua trước mặt như đang cố gắng diễn tả sao cho chân thật nhất có thế, nhưng đáp lại sự nhiệt tình của cô, anh chỉ nói ra vọn vẹn đúng năm chữ:
- Ừm, hôm nay họ không đến!
Nụ cười thoáng vụt tắt trên môi cô, Dương Ngọc Yến bĩu chẹp môi, nhét nốt phần bánh mì còn lại vào trong miệng thẳng người đi một mạch lên phòng không thèm quay đầu lại nhìn dù chỉ là một chút.
Hiện tại cũng đã tám rưỡi sáng, Vương Lam Nhất đã đi làm từ ba mươi phút trước, trong nhà bây giờ cũng chỉ còn một mình cô đang mơ màng nhìn thời gian trôi qua một cách nhàm chán, nó khiến cô như già thêm cả chục tuổi. Ngồi trên giường đắn đo cả nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài giải toả một chút nếu không cứ tiếp tục duy trì tình trạng ngồi yên trong nhà cả một ngày như thế này thì khả năng vào một ngày không xa chắc chắn không mặc bệnh tự kỉ thì cũng trầm cảm.
Vừa đặt chân ra khỏi cửa, một luồng gió mới đầu thu thổi ngang qua người, nó có chút man mát của mùa hạ và có chút se lạnh của gió mùa đông, bầu không khí này vô cùng mới mẻ với cô tuy có chút không quen nhưng định hình lại nhiệt độ cơ thể lại có chút rất dễ thích nghi.
Do không biết quá nhiều điểm đến của Vân Nam nên tóm gọn lại cô vẫn chỉ dám đi xung quanh những nơi gần nhà, cả một khu phố toàn những căn nhà lớn, đều có kiểu thiết kế sam sáp như nhau đặc biệt là đều chung một màu sơn tường giống hệt như căn nhà của cô và anh đang ở, nhìn đẹp mặt là thế nhưng cảm giác lại nhạt nhẽo đến khó tả, không nhộn nhịp cũng không bình yên...mà là tĩnh lặng. Dương Ngọc Yến ngơ ngác nhìn hết bên trái cho đến bên phải mà không kìm được mà tự hỏi:
- Hàng xóm của anh ta đều cùng một bào thai à? Nhiệt độ ngoài mà một độ thì thì ở đây phải âm mười độ!
Ngó ngang ngó dọc một hồi cũng không tìm lấy nổi một chỗ ngồi chơi, ra ngoài thoải mái một chút cũng không có thậm trí còn bị bó hẹp tâm trạng hơn, tốt nhất là quay trở vào trong nhà.
Nghĩ là làm ngay, Dương Ngọc Yến chán nản nằm cuộn tròn trên sofa xem ti vi, nhưng sai đó khoảng vài phút, đôi mắt cô không tự chủ được chỉ muốn ríu lại với nhau và cũng không quá xa lạ là mấy khi chỉ thêm vài phút trôi qua cô đã chìm vào giấc ngủ thật.
Mãi đến khi tỉnh lại nhìn vào đồng hồ đã hơn mười một giờ trưa, cùng lúc này trong bếp phát ra vài âm thanh nho nhỏ, cô vội vàng nhanh chân chạy vào trên tay còn không quên cầm theo một chiếc dép đi trong nhà mà phòng thủ.
Có điều càng đến gần lại càng có mùi thơm thoang thoảng xung quanh, cô đặt chiếc dép xuống đeo vào chân lò đầu vào trong bếp, không nằm ngoài dự đoán là Vương Lam Nhất đang nấu cơm trưa, trên bàn còn đã có vài món đã nấu xong. Dù đoán trước nhưng nét ngạc nhiên trên gương mặt cô vẫn lộ rõ mồn một mà hỏi:
- Anh về từ lúc nào đấy? Tôi tưởng sáng anh nói đùa, ai ngờ anh về thật!
- Tôi chưa nói đùa bao giờ! Nếu không về thì trưa nay em định nhịn ăn để ngủ đúng không?
Cô bị anh nhắc đúng tâm đành chỉ cười gượng mà trả lời:
- Anh đừng nghĩ xấu tôi như thế, tôi biết nấu cơm đấy!
Vương Lam Nhất cười khẩy một tiếng, đưa mắt quay sang nhìn cô, nói với giọng đầy đả kích:
- Úp mì ăn liền à? Nhưng tiếc là trong không có mì!
Vừa nói, Vương Lam Nhất vừa nhanh tay kéo cả người cô ép tựa vào thành bếp, một tay giữ lấy eo một tay chống xuống áp sát mặt lại. Dương Ngọc Yến phản xạ chậm hơn một chút liền bị thất thế mà ấm úng hỏi:
- A...anh làm gì...vậy? Buông ra!
Vương Lam Nhất nhìn điệu bộ của cô lại càng á0 sát thêm vài cố rút ngắn thêm khoảng cách, thẳng thắn nói:
- Như em đang thấy!
- Thấy gì mà thấy, anh hứa là không vượt quá giới hạn khi tôi chưa hai mươi tuổi cơ mà!
Vương Lam Nhất không ngần ngại áp xuống môi cô, tuy chỉ vỏn vẹn vài giây ngắn ngủi nhưng đủ để gương mặt cô từ cà chua xanh thành cà chua chín. Anh nở ra nụ cười đầy ẩn ý mà nói:
- Thế thì phá bỏ lời hứa được không?
Nhìn cảnh này thật sự chỉ muốn lấy chiếc điện thoại mà chụp một tấm ảnh đăng lên, có khi lại lên hot search với dòng trạng thái "chủ tịch tập đoàn MRI sắn vấu quần tỉ mỉ gội đầu cho thê của mình" cũng nên.
Sau khi thực hiện đầy đủ tất cả các bước, Vương Lam cẩn thận cuốn một chiếc khăn mới vào tóc cô rồi bế cả người cô ra bên ngoài, cả quá trình từ lâu tóc, sấy khô tóc, đến bôi thuốc cho vết thương...anh đều nhẹ nhàng chậm rãi, mặt lạnh nhưng cử chỉ luôn ấm áp.Sự tinh tế chỉ thổ lộ qua hành động không qua lời nói, cô mè nhèo không muốn cuốn băng gạc quanh đầu, anh liền lấy miếng nhỏ hơn đặt đúng vị trí rồi dán lại bằng băng keo y tế...cảm giác thật dịu dàng!
Ngồi ăn sáng, Dương Ngọc Yến vừa ăn chiếc bánh mì nóng vừa hí hửng quay ra hỏi anh:
- Hôm bay bác Khả vs cặp song Tâm có đến đây anh cho họ ở lại cùng tôi thêm một tiếng được không?
Vương Lam Nhất đặt ly cà phê nóng xuống bàn ngước mắt lên nhìn cô một cái thật lâu rồi hỏi:
- Thích họ thế à?
- Đúng vậy, thật sự rất thích, bác Khả quá đỗi dịu dàng dù tôi vô tình làm hỏng thứ gì đó cũng chỉ ân cần chỉ bảo không một câu mắng nào, còn hai song Tâm cực kì đáng yêu...aaa thật sự xinh đẹp, nói chuyện cũng vô cùng vui vẻ hoà nhã, thật sự rất thích!
Nhìn cô vừa cười vừa nói, tay khua khua trước mặt như đang cố gắng diễn tả sao cho chân thật nhất có thế, nhưng đáp lại sự nhiệt tình của cô, anh chỉ nói ra vọn vẹn đúng năm chữ:
- Ừm, hôm nay họ không đến!
Nụ cười thoáng vụt tắt trên môi cô, Dương Ngọc Yến bĩu chẹp môi, nhét nốt phần bánh mì còn lại vào trong miệng thẳng người đi một mạch lên phòng không thèm quay đầu lại nhìn dù chỉ là một chút.
Hiện tại cũng đã tám rưỡi sáng, Vương Lam Nhất đã đi làm từ ba mươi phút trước, trong nhà bây giờ cũng chỉ còn một mình cô đang mơ màng nhìn thời gian trôi qua một cách nhàm chán, nó khiến cô như già thêm cả chục tuổi. Ngồi trên giường đắn đo cả nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài giải toả một chút nếu không cứ tiếp tục duy trì tình trạng ngồi yên trong nhà cả một ngày như thế này thì khả năng vào một ngày không xa chắc chắn không mặc bệnh tự kỉ thì cũng trầm cảm.
Vừa đặt chân ra khỏi cửa, một luồng gió mới đầu thu thổi ngang qua người, nó có chút man mát của mùa hạ và có chút se lạnh của gió mùa đông, bầu không khí này vô cùng mới mẻ với cô tuy có chút không quen nhưng định hình lại nhiệt độ cơ thể lại có chút rất dễ thích nghi.
Do không biết quá nhiều điểm đến của Vân Nam nên tóm gọn lại cô vẫn chỉ dám đi xung quanh những nơi gần nhà, cả một khu phố toàn những căn nhà lớn, đều có kiểu thiết kế sam sáp như nhau đặc biệt là đều chung một màu sơn tường giống hệt như căn nhà của cô và anh đang ở, nhìn đẹp mặt là thế nhưng cảm giác lại nhạt nhẽo đến khó tả, không nhộn nhịp cũng không bình yên...mà là tĩnh lặng. Dương Ngọc Yến ngơ ngác nhìn hết bên trái cho đến bên phải mà không kìm được mà tự hỏi:
- Hàng xóm của anh ta đều cùng một bào thai à? Nhiệt độ ngoài mà một độ thì thì ở đây phải âm mười độ!
Ngó ngang ngó dọc một hồi cũng không tìm lấy nổi một chỗ ngồi chơi, ra ngoài thoải mái một chút cũng không có thậm trí còn bị bó hẹp tâm trạng hơn, tốt nhất là quay trở vào trong nhà.
Nghĩ là làm ngay, Dương Ngọc Yến chán nản nằm cuộn tròn trên sofa xem ti vi, nhưng sai đó khoảng vài phút, đôi mắt cô không tự chủ được chỉ muốn ríu lại với nhau và cũng không quá xa lạ là mấy khi chỉ thêm vài phút trôi qua cô đã chìm vào giấc ngủ thật.
Mãi đến khi tỉnh lại nhìn vào đồng hồ đã hơn mười một giờ trưa, cùng lúc này trong bếp phát ra vài âm thanh nho nhỏ, cô vội vàng nhanh chân chạy vào trên tay còn không quên cầm theo một chiếc dép đi trong nhà mà phòng thủ.
Có điều càng đến gần lại càng có mùi thơm thoang thoảng xung quanh, cô đặt chiếc dép xuống đeo vào chân lò đầu vào trong bếp, không nằm ngoài dự đoán là Vương Lam Nhất đang nấu cơm trưa, trên bàn còn đã có vài món đã nấu xong. Dù đoán trước nhưng nét ngạc nhiên trên gương mặt cô vẫn lộ rõ mồn một mà hỏi:
- Anh về từ lúc nào đấy? Tôi tưởng sáng anh nói đùa, ai ngờ anh về thật!
- Tôi chưa nói đùa bao giờ! Nếu không về thì trưa nay em định nhịn ăn để ngủ đúng không?
Cô bị anh nhắc đúng tâm đành chỉ cười gượng mà trả lời:
- Anh đừng nghĩ xấu tôi như thế, tôi biết nấu cơm đấy!
Vương Lam Nhất cười khẩy một tiếng, đưa mắt quay sang nhìn cô, nói với giọng đầy đả kích:
- Úp mì ăn liền à? Nhưng tiếc là trong không có mì!
Vừa nói, Vương Lam Nhất vừa nhanh tay kéo cả người cô ép tựa vào thành bếp, một tay giữ lấy eo một tay chống xuống áp sát mặt lại. Dương Ngọc Yến phản xạ chậm hơn một chút liền bị thất thế mà ấm úng hỏi:
- A...anh làm gì...vậy? Buông ra!
Vương Lam Nhất nhìn điệu bộ của cô lại càng á0 sát thêm vài cố rút ngắn thêm khoảng cách, thẳng thắn nói:
- Như em đang thấy!
- Thấy gì mà thấy, anh hứa là không vượt quá giới hạn khi tôi chưa hai mươi tuổi cơ mà!
Vương Lam Nhất không ngần ngại áp xuống môi cô, tuy chỉ vỏn vẹn vài giây ngắn ngủi nhưng đủ để gương mặt cô từ cà chua xanh thành cà chua chín. Anh nở ra nụ cười đầy ẩn ý mà nói:
- Thế thì phá bỏ lời hứa được không?