• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chắc là nhạt thật!

Mặc dù Vương Lam Nhất đã cho phép cô được tùy ý sử dụng những vật dụng trong nhà như bình thường nhưng thoải mái là thế vẫn nên tôn trọng đồ cá nhân của anh một chút, một phần là vì những thứ này mà nói thì chả có gì là thú vị cả, nó nhạt như chủ sở hữu của nó. Dương Ngọc Yến thở dài một tiếng rồi cất quyển sách vào chỗ cũ, mà đi qua phòng khác.

Lần này thì chắc có vẻ khả quan hơn nhiều so với phòng để sách ban nãy, đơn giản là vì nó chính là phòng riêng của cô, nhìn sơ qua tổng đánh giá một lượt thì mọi thứ được trang trí bên trong không khác với phòng của cô ở Dương gia là mấy, chỉ khác một chỗ là chiếc giường ở nhà là màu xanh nhạt còn ở đây là màu trắng sứ đơn giản.

Ngồi cảm quan một lúc lâu thì tiếng chuông cửa dưới nhà cũng bắt đầu reo lên liên tiếp ba lần, Dương Ngọc Yến từ trong phòng chạy một mạch đi xuống mở cửa, nhìn người phụ nữ trước mắt, gương mặt bà mang một nét đẹp của tuổi trung niên điềm đạm nhưng cũng đã có một vài nếp nhăn mờ mờ lộ trên khoé mắt rồi, phía sau là hai người nữa nhìn cực kỳ giống nhau có lẽ là chị em sinh đôi thì phải.

Dương Ngọc Yến nở nụ cười tươi tắn khẽ cúi đầu mà lễ phép chào hỏi:

- Cháu chào bác Khả, em chào hai chị!

Khả Vân nhìn cô nhóc trước mặt bỗng có chút ngạc nhiên, khi chuẩn bị tới đây, bà đã nghe Vương Lam Nhất trao đổi sơ lược về sở thích của cô, mới nghe liền có chút suy nghĩ tiêu cực, bà nghĩ rằng một người có sở thích rắc rối như thế thì chắc chắn là rất khó làm hài lòng, cộng thêm việc cô là một tiểu thư được cưng chiều từ bé thì thích cách khó gần là một điều không thể thiếu. Nhưng lần này bà nghĩ sai về cô tiểu thư này rồi... khả Vân mỉm cười đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc kia như một lời xin lỗi thầm, mà nói:

- Đây là vị hôn thê đáng yêu của Vương tổng sao?

Dương Ngọc Yến nhìn bà một lúc liền muốn hoá thành ngốc ngay lập tức để bà được yêu chiều, đã lâu lắm rồi chưa có một người làm là dám có những hành động gần gũi với cô cả, bởi vì ở Dương gia điều đó là không được phép, một cử chỉ thân mật đụng chạm đều cấm hết, trò chuyện được với họ đã là khó lắm rồi. Thế mà bây giờ được xoa đầu như thế khiến cô có chút lưu luyến mà muốn dừng thời gian lại để hưởng thụ.

Dương Ngọc Yến vẫn giữ nguyên nụ cười ấy mà trả lời câu hỏi kia:

- Bác khen cháu đáng yêu cháu xin nhận nhưng mà còn vị hôn thê gì đó thì cháu xin chê ạ!



Vừa nói cô vừa cầm tay Khả Vân đi vào trong nhà, hai người làm phía sau cũng rụt rè định nói gì đó nhưng lại thôi, mải nói chuyện với bà, Dương Ngọc Yến bây giờ mới nhớ đến hai người kia, cô kéo tay cả hai ngồi xuống ghế rồi quay ra hỏi:

- Hai chị tên là gì ạ?

Nhìn biểu cảm của cả hai có chút ngượng ngùng, Dương Ngọc Yến liền khua khua tay mà nói tiếp:

- Aiss em đang rất muốn làm quen với mọi người đấy!

Một trong hai người bắt đầu lên tiếng, âm giọng có chút run rẩy hiện lên vài phần lo sợ mà trả lời:

- Chị là...Tâm...Nhi còn đây là Tâm Lan, e...em gái của chị.

- Chị sao mà lo lắng vậy? Em làm chị sợ ạ? -Dương Ngọc Yến nói-

Tâm Lan lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng, giọng không run cũng không đứt quãng như Tâm Nhi:

- Bọn chị không sợ em mà bọn chị sợ Vương tổng, ngài ấy nói bọn chị không được tiếp xúc cơ thể với em, cụ thể là không được chạm vào em, nói chuyện thì được nhưng...

Dương Ngọc Yến nhăn mặt đưa tay tạo ký hiệu chặn khiến Tâm Lan dừng lại nửa chừng, mà nói luôn vào:

- Cứ mặc kệ anh ta đi, mấy cái định lý đó không tồn tại với em, em bảo vệ hai chị là được mà!

- Được rồi...em hứa đấy nhé. -Tân Nhi nói-



Cả bốn người gật đầu mỉm cười trong thỏa thuận, nói chuyện được một lúc thì cũng bắt đầu vào giờ làm việc, Dương Ngọc Yến không hề ngồi im một chút, dù cả ba đều không cho cô đụng vào bất cứ thứ gì nhưng ngang bướng vẫn ngang bướng, cô một mực khăng khăng đòi làm giúp, nhưng giúp thì chưa thấy...chỉ thấy phá.

Chả chắc Vương Lam Nhất lại nói Dương gia đuổi được cô đi là hơn đuổi được giặc!

Công việc diễn ra từ tám rưỡi sáng đến gần mười giờ trưa cũng đã xong hoàn, bình thường mỗi lần kết thúc ca làm thì ba người đều sẽ rời đi luôn không chậm một giây, nhưng hôm nay lại đang chậm quá mười lăm phút so với giờ làm...do Dương Ngọc Yến đang níu kéo ăn vạ đòi cả ba ở lại.

Mặc kệ những lời giải thích từ Khả Vân, cô cũng nhất quyết không buông tay bà và Tâm Nhi ra, nhìn nước mắt cô sắp trào ra gương mặt mếu máo lại có chút đáng thương khiến bà có chút xuôi lòng, nhưng làm theo giờ thì việc ở lại khi không có sự cho phép của gia chủ thì điều này là không thể. Khả Vân bất lực hết cách đành cầm điện thoại ra gọi cho Vương Lam Nhất, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lẽo đến run cả người:

-"Có chuyện gì sao?"

Khả Vân nhìn Dương Ngọc Yến đang ăn vạ trên ghế thì liền thở dài một tiếng mà nói:

-"Con bé không muốn cho chúng tôi về, còn đang ôm tay Tâm Nhi và bác sắp khóc đến nơi rồi."

Vương Lam Nhất bên này nghe thấy câu cuối mà Khả Vân nói thì liền nhíu mày rời mắt khỏi máy tính mà nói:

-"Tôi ba người không được đụng chạm đến cô ấy, tai sao vẫn làm?"

-"Là con bé nói được phép và bảo vệ chúng tôi." - Khả Vân nói-

-"Đưa máy cho cô ấy, để tôi tự nói chuyện!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK