Cho cậu mười lăm phút lập tức từ đây tới Dương Gia!
Chiếc xe phiên bản giới hạn sang trọng màu đen tuyền bắt đầu di chuyển trên đường lớn của thành phố hướng về Dương Gia với vận tốc lên tới một trăm ki-lô-mét trên một giờ. Cùng với tốc độ như gió thổi ngang mặt này thì chỉ mất một khoảng thời gian nhất định chiếc xe đã dừng trước sân lớn của biệt thự.
Vương Lam Nhất từ trong xe bước xuống, với gương vô cùng mặt đanh thép những vẫn lanh tanh như người bị liệt cơ mặt. Với dáng người cao lãnh uy nghiêm anh bước thật nhanh vào bên trong mà không cần bấm chuông cửa.
Quản gia đang đứng cạnh những thùng hàng xem xét bỗng nghe tiếng mở cửa liền đưa mắt ra nhìn, vừa thấy Vương Lam Nhất, ông liền hới hải đi lại vừa hỏi vừa nói:
- Chào Vương tổng, ngài đến đây có việc gì sao?
Anh vẫn trưng cái gương mặt lạnh ấy mà đưa mắt lên nhìn thẳng về phía căn phòng ở tầng trên rồi liếc mắt nhìn về chỗ quà vẫn còn nguyên chưa có dấu hiệu mở ra, điều này càng khiến anh đã tức rồi còn tức hơn, Vương Lam Nhất dường như gần sắp mất bình tĩnh quay sang quản gia mà nói:
- Dương Ngọc Yến có trên phòng không?
Đinh Viễn Lập nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh thì liền có chút run run người nhưng cũng gật đầu thành thật trả lời:
- Có, Yến nhi...con bé đang ở trên phòng.
Ông vừa dừa dứt câu, Vương Lam Nhất không một chút do dự liền một mạch đi thẳng về phòng cô nhưng cũng không quên nói:
- Quản gia Đinh, ông mau đi theo tôi!
Lên tới nơi, anh đưa mắt ra hiệu cho ông ngụ ý muốn ông gọi cô mở cửa, chứ mà để anh nói thì chắc có đến mùa hạ năm sau có cô chết cũng không mở.
Đinh Viễn Lập đưa tay gõ gõ lên cửa nói vọng thật to vào bên trong:
- Yến nhi, cháu mở cửa cho ta được không?
Chờ một lúc lâu nhưng bên trong lại không một chút động tĩnh gì gọi là phản hồi, ông đang định đưa tay gõ thêm lần nữa thì cánh cửa đột nhiên mở ra cùng với giọng nói vô cùng nhẹ nhàng từ cô:
- Bác gọi cháu việc gì ạ?
Cánh cửa vừa mở hết ra, thân hình anh cũng bắt đầu hiện dần trong tầm mắt của cô, Dương Ngọc Yến sững lại nhìn người đàn ông cao to trước mặt mà vội vàng chuẩn bị đóng cửa lại nhưng bị anh nhanh tay chặn lại.
Vương Lam Nhất đẩy hẳn cửa ra từ từ bước vào bên trong phòng rồi đóng rầm cửa lại để một mình Đinh Viễn Lập vẫn đứng đơ người ở đó nhìn hai cặp bạn trẻ đang chơi trò đuổi bắt với nhau mà cũng chỉ biết lắc đầu bất lực.
.....
Quay trở lại trong phòng, bầu không khí trở nên ngột nhạt hơn bao giờ hết, một người thì gương mặt tỏ rõ thái độ giận dỗi, người thì đang không khỏi tức giận mà muốn lao vào đè luôn đối phương ra làm "thịt".
Cô nhìn anh mới ánh mắt đầy sự khinh bỉ mà nói:
- Đến làm gì, làm tôi giận rồi dùng quà chuộc lỗi à? Tôi nói thế không đúng à mà còn đến tận đây với cái bộ mặt này? Trong phòng của tôi tốt nhất bỏ cái mặt kiểu thế đi, không bỏ được thì bước ra ngoài!
Vương Lam Nhất nãy giờ vẫn im lặng nghe cô nói, nhưng trong lòng anh thật sự bây giờ chỉ muốn đi lại bóp chặt cô mà lôi về trừng phạt. Nhìn một lúc lâu, anh bắt đầu di chuyển nhanh định tóm gọn cô vào lòng thì bị cô ngăn lại:
- Anh tránh xa tôi ra, đừng đụng vào tôi khi tôi chưa cho phép, tôi giận anh vì điều gì anh cũng rõ rồi đấy!
Vương Lam Nhất nghe xong không những không dừng lại mà còn ép cô tới cùng, anh nhanh tay tóm gọn lấy cơ thể nhỏ bé kia của cô vào lòng, không nhanh không chậm liền dùng lực bế cô lên để hai chân cô vòng qua eo mình. Vương Lam Nhất để tay cô ôm lấy qua cổ mình rồi nói:
- Ngoan, xin em đừng bướng, không thì tôi sẽ không thể kìm chế mà mất bình tĩnh sẽ làm em bị đau đấy!
Dương Ngọc Yến không phản kháng lại mà ngoan ngoãn để anh bế, nhưng cô không im như anh nghĩ đâu, Dương Ngọc Yến lấy lọ nước nhỏ mắt để sẳn trong túi quần ra mà nhỏ vài giọt vào mắt, mục đích là gì? Là để làm giả hiện trường mình đang khóc đấy!
Anh nghe thấy tiếng thút thít mà nhìn vào mặt cô, đôi mắt cô ướt nhẹp đỏ hoe từ lúc nào rồi. Vương Lam Nhất bình tĩnh lau đi chút nước còn đọng lại trên hoé mắt cô mà nói:
- Đừng nhỏ ba cái thứ nước rửa mắt đó nữa, nhỏ nhiều quá không sáng ra được chút nào đâu!
Dương Ngọc Yến chết lặng trước câu nói của anh, thì ra là anh đã biết mà cố tình không nói để cho cô tự biên tự diễn xem trình độ của cô vợ nhỏ tương lai này đạt như thế nào. Cô nheo mày lại bĩu môi mà nói:
- Sao anh biết mà không nói, làm tôi diễn rát hết cả mắt...mà thả tôi xuống đi mau lên!
Vương Lam Nhất không có ý định để cô xuống, mà trực tiếp bế cô đi ra khỏi phòng, vừa đi anh vừa nói với giọng đầy khiêu khích:
- Vậy quay lại phòng rồi nói chuyện nhé!
Chiếc xe phiên bản giới hạn sang trọng màu đen tuyền bắt đầu di chuyển trên đường lớn của thành phố hướng về Dương Gia với vận tốc lên tới một trăm ki-lô-mét trên một giờ. Cùng với tốc độ như gió thổi ngang mặt này thì chỉ mất một khoảng thời gian nhất định chiếc xe đã dừng trước sân lớn của biệt thự.
Vương Lam Nhất từ trong xe bước xuống, với gương vô cùng mặt đanh thép những vẫn lanh tanh như người bị liệt cơ mặt. Với dáng người cao lãnh uy nghiêm anh bước thật nhanh vào bên trong mà không cần bấm chuông cửa.
Quản gia đang đứng cạnh những thùng hàng xem xét bỗng nghe tiếng mở cửa liền đưa mắt ra nhìn, vừa thấy Vương Lam Nhất, ông liền hới hải đi lại vừa hỏi vừa nói:
- Chào Vương tổng, ngài đến đây có việc gì sao?
Anh vẫn trưng cái gương mặt lạnh ấy mà đưa mắt lên nhìn thẳng về phía căn phòng ở tầng trên rồi liếc mắt nhìn về chỗ quà vẫn còn nguyên chưa có dấu hiệu mở ra, điều này càng khiến anh đã tức rồi còn tức hơn, Vương Lam Nhất dường như gần sắp mất bình tĩnh quay sang quản gia mà nói:
- Dương Ngọc Yến có trên phòng không?
Đinh Viễn Lập nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh thì liền có chút run run người nhưng cũng gật đầu thành thật trả lời:
- Có, Yến nhi...con bé đang ở trên phòng.
Ông vừa dừa dứt câu, Vương Lam Nhất không một chút do dự liền một mạch đi thẳng về phòng cô nhưng cũng không quên nói:
- Quản gia Đinh, ông mau đi theo tôi!
Lên tới nơi, anh đưa mắt ra hiệu cho ông ngụ ý muốn ông gọi cô mở cửa, chứ mà để anh nói thì chắc có đến mùa hạ năm sau có cô chết cũng không mở.
Đinh Viễn Lập đưa tay gõ gõ lên cửa nói vọng thật to vào bên trong:
- Yến nhi, cháu mở cửa cho ta được không?
Chờ một lúc lâu nhưng bên trong lại không một chút động tĩnh gì gọi là phản hồi, ông đang định đưa tay gõ thêm lần nữa thì cánh cửa đột nhiên mở ra cùng với giọng nói vô cùng nhẹ nhàng từ cô:
- Bác gọi cháu việc gì ạ?
Cánh cửa vừa mở hết ra, thân hình anh cũng bắt đầu hiện dần trong tầm mắt của cô, Dương Ngọc Yến sững lại nhìn người đàn ông cao to trước mặt mà vội vàng chuẩn bị đóng cửa lại nhưng bị anh nhanh tay chặn lại.
Vương Lam Nhất đẩy hẳn cửa ra từ từ bước vào bên trong phòng rồi đóng rầm cửa lại để một mình Đinh Viễn Lập vẫn đứng đơ người ở đó nhìn hai cặp bạn trẻ đang chơi trò đuổi bắt với nhau mà cũng chỉ biết lắc đầu bất lực.
.....
Quay trở lại trong phòng, bầu không khí trở nên ngột nhạt hơn bao giờ hết, một người thì gương mặt tỏ rõ thái độ giận dỗi, người thì đang không khỏi tức giận mà muốn lao vào đè luôn đối phương ra làm "thịt".
Cô nhìn anh mới ánh mắt đầy sự khinh bỉ mà nói:
- Đến làm gì, làm tôi giận rồi dùng quà chuộc lỗi à? Tôi nói thế không đúng à mà còn đến tận đây với cái bộ mặt này? Trong phòng của tôi tốt nhất bỏ cái mặt kiểu thế đi, không bỏ được thì bước ra ngoài!
Vương Lam Nhất nãy giờ vẫn im lặng nghe cô nói, nhưng trong lòng anh thật sự bây giờ chỉ muốn đi lại bóp chặt cô mà lôi về trừng phạt. Nhìn một lúc lâu, anh bắt đầu di chuyển nhanh định tóm gọn cô vào lòng thì bị cô ngăn lại:
- Anh tránh xa tôi ra, đừng đụng vào tôi khi tôi chưa cho phép, tôi giận anh vì điều gì anh cũng rõ rồi đấy!
Vương Lam Nhất nghe xong không những không dừng lại mà còn ép cô tới cùng, anh nhanh tay tóm gọn lấy cơ thể nhỏ bé kia của cô vào lòng, không nhanh không chậm liền dùng lực bế cô lên để hai chân cô vòng qua eo mình. Vương Lam Nhất để tay cô ôm lấy qua cổ mình rồi nói:
- Ngoan, xin em đừng bướng, không thì tôi sẽ không thể kìm chế mà mất bình tĩnh sẽ làm em bị đau đấy!
Dương Ngọc Yến không phản kháng lại mà ngoan ngoãn để anh bế, nhưng cô không im như anh nghĩ đâu, Dương Ngọc Yến lấy lọ nước nhỏ mắt để sẳn trong túi quần ra mà nhỏ vài giọt vào mắt, mục đích là gì? Là để làm giả hiện trường mình đang khóc đấy!
Anh nghe thấy tiếng thút thít mà nhìn vào mặt cô, đôi mắt cô ướt nhẹp đỏ hoe từ lúc nào rồi. Vương Lam Nhất bình tĩnh lau đi chút nước còn đọng lại trên hoé mắt cô mà nói:
- Đừng nhỏ ba cái thứ nước rửa mắt đó nữa, nhỏ nhiều quá không sáng ra được chút nào đâu!
Dương Ngọc Yến chết lặng trước câu nói của anh, thì ra là anh đã biết mà cố tình không nói để cho cô tự biên tự diễn xem trình độ của cô vợ nhỏ tương lai này đạt như thế nào. Cô nheo mày lại bĩu môi mà nói:
- Sao anh biết mà không nói, làm tôi diễn rát hết cả mắt...mà thả tôi xuống đi mau lên!
Vương Lam Nhất không có ý định để cô xuống, mà trực tiếp bế cô đi ra khỏi phòng, vừa đi anh vừa nói với giọng đầy khiêu khích:
- Vậy quay lại phòng rồi nói chuyện nhé!