Đúng vậy, An Cửu nói không sai, hôn sự của gã và Bắc Nhu nếu đã không còn cách nào thay đổi, vậy gã tuyệt đối sẽ không để xảy ra thêm chuyện gây bất lợi khác nữa.
Gã hi sinh lớn như vậy, nếu không được Bắc Vương phủ ủng hộ, vậy tất cả bỏ ra đều công cốc sao?
Những việc này lúc trước đã khiến phụ hoàng và mẫu hậu thất vọng, mấy ngày nay thế lực của Tuyên Vương ở trong triều ngày càng lớn, nếu gã không mưu hoa vì ngôi vị hoàng đế, chỉ sợ vị trí thái tử này gã cũng không thể ngồi lâu.
Nhìn An Cửu, Bách Lý Khiên nhíu mày, hiện tại An Cửu dựa vào Bắc Sách, nếu không chiếm được đế vị, cho dù gã muốn có được An Cửu, vậy tất cả đều là mơ tưởng.
Cho nên, gã phải vững vàng, tương lai còn dài, rồi sẽ có một ngày gã có thể có được An Cửu như ước nguyện!
An Cửu đón nhận ánh mắt của gã, hoàn toàn không để bụng, quả nhiên, sau một lúc lâu, Bách Lý Khiên nói: "Được, cứ theo mong muốn của nàng, diễn muốn vở kịch." Gã trầm giọng, "Nàng muốn cho họ thấy gì?"
"Khanh vương phi gả nữ nhi cho ngài, đương nhiên không muốn thấy tâm tư của ngài đặt trên người người khác, trước kia ngài đối với An Cửu..." Nói đến đây, An Cửu dừng lại, thấy Bách Lý Khiên không chú ý tới điểm khác thường, liền yên tâm tiếp tục, "Trước kia Thái Tử chán ghét ta thế nào, chỉ cần làm thế là được."
Trước kia chán ghét nàng?
Bách Lý Khiên nhíu mày, nỗ lực hồi tưởng về quá khứ, nhưng lại mảy may nghĩ không ra.
"Sao hả? Thái Tử quên rồi sao?" An Cửu nhướng mày, khó nén châm chọc, vẻ mặt mờ mịt của gã rõ ràng là quên mất, Bách Lý Khiên từng đối xử với An Cửu như vậy, lại không nhớ ra sao?
Nhớ tới thời điểm mới vào thân thể này, nhớ tới nỗi oán hận của chủ nhân cơ thể này lúc trước, An Cửu càng khinh thường Bách Lý Khiên, gã dễ dàng quên đi như vậy, có biết nữ nhân kia từng có tâm tình thế nào không?
Hừ, Bách Lý Khiên đúng là bạc tình bạc nghĩa!
Ánh mắt Bách Lý Khiên lập lòe, vẻ xấu hổ trên mặt biến mất, hất cằm: "Bổn thái tử... Làm sao bổn thái tử quên được? Hừ, An Cửu, nàng đừng vội dùng ánh mắt này nhìn bổn thái tử!"
An Cửu khẽ cười, ánh mắt này? Ánh mắt châm chọc sao?
"Thái Tử nên đối đãi với An Cửu như thế." An Cửu nhàn nhạt nói.
"Nàng..." Bách Lý Khiên nổi giận, đập một cái thật mạnh lên bàn, lạnh lùng nói, "An Cửu, nữ nhân này, đúng là không biết tốt xấu, bổn thái tử may mắn nên mới giải trừ hôn ước với ngươi!"
"Không biết tốt xấu thì thế nào? Thái Tử cũng nói đã giải trừ hôn ước, vậy ta không còn bất kỳ quan hệ gì với ngài nữa." An Cửu cười lạnh, "Thái Tử điện hạ, ngài có biết ngài trong lòng ta là như thế nào không?"
Bách Lý Khiên nhíu mày nhìn An Cửu, nụ cười trên khóe miệng càng mở rộng, thẳng thắn đón nhận ánh mắt của gã, gằn từng câu từng chữ: "Tuy thân phận Thái Tử tôn quý, nhưng An Cửu cũng may mắn giải trừ hôn ước kia, An Cửu ta thà sống cô độc hết quãng đời còn lại cũng không muốn kết làm phu thê với người như Thái Tử!"
"Nàng..." Bách Lý Khiên chán nản, nhìn nụ cười của nàng, hoàn toàn không rõ hiện tại nàng rốt cuộc đang diễn kịch cho ai đó xem hay đang nói thật lòng mình.
Nhưng dù là khả năng nào cũng khiến gã hết sức hụt hẫng.
Sống cô độc hết quãng đời còn lại cũng không muốn kết làm phu thê với gã?
An Cửu thật sự không thích gã như vậy sao?
"Nàng không muốn kết phu thê với bổn thái tử là vì muốn ngả cho Bắc Sách?" Bách Lý Khiên bình tĩnh hỏi, nhưng dưới vẻ bình tĩnh là phong vân gợn sóng.
Gã đường đường là Thái Tử, thân phận tôn quý, có điểm nào không sánh kịp Bắc Sách?
An Cửu giật mình, Bách Lý Khiên đáng giận này, bây giờ còn nhớ tới Bắc Sách làm gì?
Cảm nhận được ánh mắt ở chỗ tối, An Cửu cao giọng: "Bắc thế tử ưu tú hơn hẳn Thái Tử, ở kinh thành này, chỉ cần là nữ nhân đều muốn gả cho y!"
Nàng dứt lời, sắc mặt Bách Lý Khiên càng tối sầm, nhưng gả lại không thể không kiềm chế tức giận trong lòng, vung ống tay áo, dời mắt, dịch qua vài vị trí bên cạnh.
Trong sảnh, hai người mỗi người chiếm một phương, trong bầu không khí bình tĩnh kéo dài, An Cửu tiếp tục nhàn nhã uống trà, cảm nhận ánh mắt ở chỗ tối kia không còn nữa, nàng nhíu mày, ánh mắt lộ rõ sự quỷ quyệt.
Người nọ hẳn đã đi báo cáo tình hình với chủ tử của mình!
Quả nhiên như An Cửu dự đoán, người trốn trong bóng tối vội vã chạy tới hoa viên, trong hoa viên, khách khứa được mời tới đều vào ghế, ở vị trí bên trên, Khanh vương phi đang nói chuyện với người khác, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều đoan trang cao quý.
"Chúc mừng Khanh vương phi, chúc mừng Khanh vương phi, Bắc Nhu thật sự có phúc khí, vị trí Thái Tử Phi kia rất nhiều người hâm mộ nhìn lên, nhưng đâu phải ai muốn ngồi vào là được? Nhìn An Cửu quận chúa của Tấn Quốc Công phủ kia xem, vận khí rõ ràng kém hơn Bắc Nhu tiểu thư."
Một phu nhân nhà qua trong số đó lên tiếng, mặt đầy ý cười, cách nói chuyện hoàn toàn không có ý che giấu sự lấy lòng Khanh vương phi.
"Còn không phải sao? Lúc ta nghe nói Hoàng Thượng tứ hôn cho Thái Tử và Bắc Nhu tiểu thư, lòng thật sự cao hứng." Tô phu nhân không cam chịu yếu thế.
"Chẳng qua là Thái Tử Phi mà thôi, Nhu Nhi đã tới tuổi thành hôn, vừa lúc Hoàng Thượng lại có ý chỉ này, cũng coi như Bắc Nhu và Thái Tử có duyên." Khanh vương phi đương nhiên biết ý đồ của các vị phu nhân, bà ta xưa nay không thích qua lại với họ, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay, bà ta chỉ có thể nhẫn nại.
"Khanh vương phi nói gì vậy? Hiện tại là Thái Tử Phi, qua mấy năm nữa còn không phải là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ sao?" Tô phu nhân cười ha hả, nhưng vừa nói xong câu này, sắc mặt mọi người đều trầm xuống.
Hiện tại Hoàng Thượng đang chính trực tráng niên, long thể khỏe mạnh, lời này của Tô phu nhân nếu để kẻ có lòng nghe thấy, vậy không phải là đại nghịch bất đạo sao?
Tô phu nhân cũng ý thức được vấn đề, sắc mặt lập tức trắng bệch, nhất thời luống cuống, rõ ràng bản thân muốn lấy lòng Khanh vương phi, nhưng lời nói ra lại đại nghịch bất đạo, muốn sửa lời nhưng vì hoảng loạn lại không biết phải làm sao.
Nhìn sắc mặt mọi người, lại nhìn ý cười trên gương mặt đoan trang của Khanh vương phi hình như phai nhạt một chút, Tô phu nhân càng bất an.
Nên làm gì bây giờ? Cái miệng này đúng là chỉ biết gây họa, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ chức quan của lão gia không giữ nổi, thậm chí tính mạng cả nhà họ cũng không còn!
Đúng lúc này, một nha hoàn hơn bốn mươi tuổi chạy tới, nhìn cách ăn mặc cấp bậc có vẻ cao hơn hạ nhân khác trong phủ. Nha hoàn kia đi xuyên qua mọi người đến bên cạnh Khanh vương phi, cúi người thì thầm vào tai bà ta một câu.
Ngay sau đó, Khanh vương phi lập lòe, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người, ưu nhã đứng dậy, ôn hòa nói: "Các vị phu nhân tiểu thư, khách quý tới, ta phải tự mình đi tiếp đón."
Phu nhân tiểu thư các nhà đều sửng sốt, khách quý?
Rốt cuộc là khách quý thế nào phải phiền tới Khanh vương phi tự mình đi nghênh đó?
Mặc kệ vẻ khiếp sợ xen lẫn tò mò của mọi người, Khanh vương phi ra hiệu cho Bắc Nhu ngồi cạnh, Bắc Nhu lập tức đứng dậy, theo Khanh vương phi tới đại sảnh. Đi được vài bước, Khanh vương phi lại dừng lại.
Nhìn Tô phu nhân, thấy sắc mặt bà ta vẫn tái nhợt, Khanh vương phi nói: "Vừa rồi Tô phu nhân nói giỡn, mọi người nghe xong thì thôi, nếu có kẻ dùng việc này gây chuyện thị phi, Bắc Vương phủ ta là người đầu tiên không dung thứ."
Giọng nói vẫn ôn hòa như nghe vào tai lại khiến người ta phải kinh hãi.
"Vâng vâng vâng, vừa rồi chúng ta không nghe thấy gì cả."
"Đúng vậy, cái gì cũng không nghe thấy, không phải Tô phu nhân chưa nói gì sao?"
Mấy phu nhân lập tức phụ họa, ai cũng biết, thế lực của Bắc Vương phủ ngay cả Hoàng Thượng cũng phải kiêng kị, Khanh vương phi là đương gia chủ mẫu Bắc Vương phủ, ngoại trừ Bắc thế tử, lời nói của bà ở Bắc Vương phủ này là có giá trị nhất, bọn họ nào dám trái ý, đối địch với bà ta?
Đỗ Nhược Khanh vừa lòng mỉm cười, ngay sau đó không để ý mọi người, dời ánh mắt, tiếp tục đi về phía đại sảnh.
Mãi đến khi Đỗ Nhược Khanh dẫn Bắc Nhu đi, Tô phu nhân mới hoàn hồn.
Vừa rồi Khanh vương phi... Giúp bà sao?
A, đúng là may mắn, Tô phu nhân thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn bóng lưng Khanh vương phi, đáy lòng dâng lên một tia kính sợ.
Đỗ Nhược Khanh dẫn Bắc Nhu rời xa tầm mắt của mọi người, lúc này mới lệnh nha hoàn kia: "Thu Anh, hiện tại ngươi có thể nói rồi."
Nha hoàn khi nãy chính là thị nữ Thu Anh cô cô bên cạnh Đỗ Nhược Khanh, Thu Anh được lệnh, lập tức nói: "Vương phi, vừa rồi nô tỳ dựa theo phân phó của người ở thiên thính lén quan sát động tĩnh bên kia, thấy Thái Tử điện hạ và An Cửu quận chúa hình như đều không thích đối phương, An Cửu quận chúa còn vô cùng vô lễ với Thái Tử điện hạ, thậm chí còn nói may là lui hôn, nàng thà cả đời cô độc cũng không muốn kết làm phu thê với Thái Tử."
"Vậy sao?" Đỗ Nhược Khanh nhíu mày, hiếu kỳ hỏi. "An Cửu kia đúng là có chút cá tính, nói chuyện với Thái Tử như vậy, Thái Tử không tức giận?"
"Giận, đương nhiên giận, Thái Tử cũng nói An Cửu quận chúa không biết tốt xấu." Thu Anh tiếp tục, "Nô tỳ xem sắc mặt Thái Tử, thật sự rất khó coi, nhưng lại cố gắng nhẫn nại, à đúng rồi, lúc nói chuyện, An Cửu quận chúa có nhắc tới Bắc thế tử của chúng ta, nô tỳ nghĩ sở dĩ Thái Tử không so đo với An Cửu quận chúa là vì cố kỵ thế tử."
"Vậy ư?" Đỗ Nhược Khanh rơi vào suy tư.
"Mẫu phi, con nói rồi, Thái Tử xưa nay chán ghét An Cửu, từ sau khi tính tình thay đổi, khắp nơi An Cửu luôn đối đầu với Thái Tử, Thái Tử sao có thể để tâm đến An Cửu?"
Từ ngày ấy ở phủ Thái Tử trở về, Bắc Nhu vẫn luôn ở trong phủ, nghe tin Hoàng Thượng tứ hôn, nàng vui mừng như điên, tinh thần cũng theo đó tốt hơn trước rất nhiều.
"Con thì biết cái gì?" Đỗ Nhược Khanh liếc nhìn Bắc Nhu, "Nếu mẫu phi không cẩn thận mưu hoa, suy xét chu đáo cho con, con vào phủ Thái Tử, chỉ sợ bị ăn đến xương tủy cũng không còn."
Nữ nhi này của bà chỉ nhìn trúng mỗi Bách Lý Khiên, còn chưa vào phủ Thái Tử đã giữ gìn Bách Lý Khiên kia, nhưng dù sao nàng vẫn còn trẻ tuổi, rất nhiều chuyện đều không rõ.
Nếu trong lòng Bách Lý Khiên thật sự có An Cửu, vậy dù Nhu Nhi gả vào phủ Thái Tử, chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ nhận hết tra tấn tinh thần.
Nữ nhi của Đỗ Nhược Khanh bà, đời này tuyệt đối không thể trở thành oán phụ, cho dù gả cho Thái Tử, Thái Tử cũng chỉ có thể một lòng với nữ nhi của bà!
Nghĩ đến trong phủ Thái Tử còn hai trắc phi, ánh mắt Đỗ Nhược Khanh càng trầm xuống, Nhan trắc phi kia hiện tại đang bị phạt đóng cửa, nghe nói chờ sinh hạ hài tử sẽ dọn đến Vọng ưu Các, một nữ nhân thất sủng ngay cả nhi tử cũng không giữ được, không đáng sợ hãi.
Nhưng Thượng Quan trắc phi kia... Bụng nàng đã lâu không có tin tức, nhưng cứ ở phủ Thái Tử, thật sự rất chướng mắt!
"Sau khi con thành thân, để Thu Anh đi theo bên cạnh hầu hạ đi, trong phủ Thái Tử hiện tại hình như do Thượng Quan trắc phi lo liệu, là vật cản, con gả vào không thể để mất uy nghi của Thái Tử Phi, có những chuyện không tiện làm, con cứ để Thu Anh đi giải quyết." Đỗ Nhược Khanh lạnh lùng nói.
"Mẫu phi..." Bắc Nhu sửng sốt, ý mẫu phi là... Thủ đoạn của Thu Anh cô cô nàng biết rất rõ, những chuyện không tiện làm mà mẫu phi nói nàng đương nhiên hiểu, ý mẫu phi là... Nhằm vào Thượng Quan trắc phi sao?
Mấy ngày trước, Thượng Quan trắc phi tự mình tới Bắc Vương phủ một chuyến, thương nghị với nàng việc đại hôn, đối với Thái Tử Phi tương lai còn chưa vào phủ Thái Tử này, nàng ấy vô cùng cung kính, khắp nơi chu đáo, một chút cũng không chậm trễ.
Nàng cảm thấy Thượng Quan trắc phi kia tâm tư đơn thuần, khiêm tốn vô hại. Nghĩ tới lời mẫu thân nói, Bắc Nhu lập tức nóng nảy: "Mẫu phi, con gả vào phủ Thái Tử sẽ là Thái Tử Phi, Thượng Quan Liên chẳng qua chỉ là trắc phi, chỉ cần nàng ấy không an phận, mọi người có thể chung sống hòa thuận, người tính toán như vậy là muốn tẩy sạch hậu viện của Thái Tử sao?"
"Đúng vậy, điều ta muốn chính là tẩy sạch hậu viện của Thái Tử, con đang dùng ánh mắt gì vậy, ta làm tất cả còn không phải vì con sao? Ta vì muốn con có thể được Thái Tử độc sủng, vì không để con giống mẫu phi hao hết tâm sức với đám cơ thiếp đó!" Đỗ Nhược Khanh kích động, "Con xem, phụ vương con bao nhiêu tuổi rồi còn bị hồ ly tinh ở thủy tạ Liễu Oanh kia mê hoặc tâm trí, con nghe xem, khúc nhạc này ngày nào cũng đàn, con cho rằng mẫu phi nghe dễ chịu lắm sao?"
Bắc Nhu giật mình, nghe giai điều bên tai, trái tim như có con dao đâm vào.
Mẫu phi thống khổ sao? Trước kia nàng cho rằng bà không để ý tới phụ vương có cơ thiếp khác, nhưng trên thực tế nào phải như vậy!
Đúng thế, sau khi Hạ Hầu Âm vào Bắc Vương phủ, phụ vương càng vắng vẻ mẫu phi, ngay cả trắc phi khác trong phủ, phụ vương cũng hoàn toàn bỏ mặc, còn cho Hạ Hầu trắc phi ở thủy tạ Liễu Oanh, hơn nữa đưa ra quy định Hạ Hầu trắc phi không cần vấn an mẫu phi mỗi ngày, trong phủ bất luận là kẻ nào nếu không được cho phép, không được tiến vào thủy tạ Liễu Oanh một bước.
Phụ vương bảo vệ đệ nhất mỹ nhân chu toàn như vậy, mẫu phi sao có thể không ghen ghét?
"Mẫu phi..." Bắc Nhu theo bản năng muốn an ủi, nhưng nghe giai điệu kia, nàng lại không biết nói gì.
"Được rồi, con biết vì sao mẫu phi để ý hôn sự của con như thế không? Với địa vị của Bắc Vương phủ chúng ta, con hoàn toàn có thể chiêu tế ở rể, chỉ cần người đó chỉ cưới một mình con, một lòng một dạ với con, cho dù không có bản lĩnh cũng không sao, nhưng cố tình con lại thích Thái Tử, Thái Tử chú định sẽ có tam thê tứ thiếp, hậu cung lục viện, đây chính là nguyên nhân mẫu phi không đồng ý cho con đến gần Thái Tử, nhưng ai có thể ngờ trời xui đất khiến lại xảy ra chuyện như vậy..." Nghĩ đến việc Bắc Nhu đã thành người của Thái Tử, Đỗ Nhược Khanh liền giận sôi máu, nhưng ngay lập tức, đôi mắt lão luyện trở nên sắc bén, tiếp tục: "Nếu con và Thái Tử đã chú định trở thành phu thê, vậy mẫu phi chỉ có thể nghĩ cách khác giúp con diệt trừ chướng ngại hạnh phúc."
"Cho nên... Mẫu phi mới thử Thái tử và An Cửu sao?" Nghĩ đến lời Thu Anh cô cô vừa nói, tâm tình Bắc Nhu thả lỏng, "Mẫu phi người cũng nghe thấy rồi đấy, Thái Tử không thích An Cửu, thậm chí còn ghét bỏ nàng ấy, mà An Cửu... Nàng ấy với Đại ca mới là một đôi, mẫu phi người nên yên tâm rồi đúng không?"
Bắc Nhu nhìn Đỗ Nhược Khanh, thân mật kéo tay bà.
Đỗ Nhược Khanh sủng nịnh nói: "Yên tâm, đương nhiên là yên tâm."
Miệng tuy nói vậy, nhưng Thu Anh cô cô đi theo Khanh vương phi nhiều năm lại thấy ánh mắt vương phi chợt lạnh băng. Thu Anh cô cô giật mình, lập tức hiểu, vương phi vẫn không yên tâm, ngoài miệng nói vậy chẳng qua là trấn an Đại tiểu thư mà thôi.
Đúng vậy, tâm tư vương phi kín đáo, cũng đa nghi, Đại tiểu thư là nữ nhi duy nhất của bà, sự việc liên quan đến hạnh phúc cả đời của Đại tiểu thư, bà đương nhiên không thể chỉ thử một lần mà yên tâm.
Trong đại sảnh, An Cửu, Hồng Linh và Bách Lý Khiên đợi một lúc lâu mới chờ được chủ nhân mời họ tới.
"Phụ nhân gặp qua Thái Tử điện hạ." Đỗ Nhược Khanh vào đại sảnh tùy ý chao hỏi Bách Lý Khiên, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía An Cửu, ánh mắt đầu tiên trông thấy nàng, bà ta không khỏi ngẩn ra.
Giống, quá giống, gương mặt này thế mà giống An Mạt như đúc, nữ nhi của bà và Diệp Hi thế mà đã lớn như vậy sao?
Thậm chí đã trổ mã trở nên duyên dáng yêu kiều, gương mặt này, thần thái này, so với An Mạt nhiều hơn vài phần kiên nghị quả cảm, khí chất toát ra, dù là Nhu Nhi cũng trở nên kém cỏi.
"An Cửu gặp qua Khanh vương phi." Cảm nhận ánh mắt đánh giá mình, An Cửu cũng quan sát bà ta.
Một phụ nhân hoa phục màu tím, đoan trang hào phóng, dịu dàng hiền từ, từ thần thái có thể nhìn ra khi trẻ cũng phong tình vạn chủng, đặc biệt là đôi mắt kia, ngay cả bình tĩnh cũng không giấu được sự khôn khéo của bà. Chỉ nhìn một cái, An Cửu liền biết Khanh vương phi này là một nhân vật lợi hại.
Đúng vậy, cho thể trở thành đương gia chủ mẫu Bắc Vương phủ, nắm chặt quyền to trong tay, há là kẻ không có năng lực?
Chỉ là, ánh mắt bà nhìn nàng hình như hơi quen?
Dường như cũng từng có người nhìn nàng như vậy, An Cửu nhíu mày, đúng rồi, là lão phu nhân của Tấn Quốc Công phủ, còn cả mấy lão giả bên cạnh Lẫm Phong... Hình như thông qua nàng mà nhìn người nào đó.
"An Cửu?" Đỗ Nhược Khanh chậm rãi đi đến trước mặt An Cửu, thân mật nắm tay nàng, cười từ ái, "Chớp mắt đã lớn như vậy, năm đó ta còn từng bế con."
Bế nàng?
Quả nhiên cảm giác của nàng không sai, Khanh vương phi đang thông qua nàng nhìn thấy cố nhân An Mạt quận chúa năm đó.
Vậy cái chết của An Mạt quận chúa...
"Nghe nói năm đó ta vừa chào đời liền bị đưa ra khỏi phủ, nếu Khanh vương phi từng bế ta, vậy lúc ta chào đời, Khanh vương phi cũng ở đó?"
Nghĩ tới lời Mai phu nhân nói, cái chết của mẫu thân thân thể này nếu thật sự có ẩn tình, vậy Khanh vương phi nhất định là nhân vật mấu chốt!
Đỗ Nhược Khanh giật mình, không ngờ An Cửu sẽ hỏi như vậy: "Đúng là có ở đó, nhưng vẫn không thể ngăn cản phụ thân con đưa con ra khỏi phủ, mẫu thân đáng thương của con... Còn chưa nhìn con một lần đã hương tiêu ngọc vẫn."
"Vậy người có biết lúc bà ấy chết có gì khác thường không?" An Cửu tiếp tục hỏi.
"Khác thường sao?" Đỗ Nhược Khanh thở dài, ánh mắt lộ vẻ bi thương, "Đã là chuyện mười tám năm trước, cụ thể thế nào ta cũng không nhớ rõ, có điều... Ngày bà ấy sinh con, nửa đêm trăm hoa đua nở, thầy tướng nói là yêu tinh giáng thế, khắc phụ khắc mẫu, cho nên phụ thân con mới..."
An Cửu nhíu mày, yêu tinh giáng thế, khắc phụ khắc mẫu?
Lại là lời thầy tướng nói, đúng là ngu muội!
"Cửu Nhi, cái gì là yêu tinh giáng thế, khắc phụ khắc mẫu, tất cả đều là nói bậy, mẫu thân con khó sinh, hoàn toàn không liên quan tới con, còn về phụ thân con.. Đã qua mười tám năm rồi, không phải ông ta vẫn sống tốt sao?" Đỗ Nhược Khanh mỉm cười, "Đừng nhắc chuyện trước kia nữa, ta sớm nên đón con tới phụ, nhưng thật sự là..."
Nói đến đây, Đỗ Nhược Khanh đột nhiên dừng lại, sắc mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
An Cửu nhanh chóng cất đi sự kích động vì việc năm đó vừa rồi, sao nàng có thể quên khi nãy Khanh vương phi còn đang thử nàng!
Là địch hay bạn còn chưa rõ, không phải sao?
"Đi thôi, hôm nay ta mời rất nhiều khách, không lâu nữa Nhu Nhi sẽ đại hôn, ta nghĩ ngay lúc này mời phu nhân thiên kim các nhà tới làm khách, cũng để Nhu Nhi thả lỏng, còn nhớ năm đó ta cũng nhìn mẫu thân con thành thân, chỉ chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy!"
"Không ngờ mẫu phi và mẫu thân Cửu Nhi tỷ tỷ từng là tỷ muội tốt, hiện tại con và Cửu Nhi tỷ tỷ cũng là tỷ muội tốt, đúng là có duyên." Bắc Nhu mỉm cười dịu dàng, vì sao mẫu phi lúc trước không nhắc tới mẫu thân An Cửu và mình từng có mối quan hệ như vậy? Bắc Nhu nghi hoặc, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
An Cửu nhìn Bắc Nhu, khẽ cười, Bách Lý Khiên ở cạnh nhìn hai người bọn họ, không thể nói rõ trong lòng có tưt vị gi.
Một người gã không muốn như bắt buộc phải cưới, một người gã muốn chinh phục lại không chiếm được, a, ông trời đúng là biết cách trêu cợt gã!
"Thái Tử điện hạ, ngài chưa từng nhìn thấy Kính Hồ của vương phủ, chúng ta tới đó được không?" Bắc Nhu nhìn Bách Lý Khiên, ánh mắt tràn ngập luyến mộ.
Bách Lý Khiên chán ghét, nhưng cảm nhận ánh mắt của Khanh vương phi, gã chỉ đành nhẫn nhịn, miễn cưỡng cười: "Ừ, đi thôi."
Dứt lời, gã lập tức rời khỏi đại sảnh, Bắc Nhu hưng phấn theo sau, An Cửu nhìn theo tư thái của tiểu nữ nhân kia, nhớ tới hành vi to gan của nàng đêm đó, không khỏi nhíu mày.
Bắc Nhu này, không biết phải nói nàng ấy quá ngu xuẩn, hay quá chấp nhất, loại nam nhân như Bách Lý Khiên rõ ràng không đáng để dựa dẫm, chỉ hi vọng, sau này nàng đừng hối hận!
Đỗ Nhược Khanh lệnh Thu Anh đi mời khách khứa ở hoa viên tới Kính Hồ, ngay sau đó cùng nhóm người An Cửu tới Kính Hồ.
Kính Hồ to lớn như không có giới hạn, mặc cho ai thấy cũng đều không ngờ đây là hồ nước được xây dựng trong Bắc Vương phủ, nơi này giao với thủy tạ Liễu Oanh, tầm nhìn mở rộng hơn khi nãy rất nhiều.
Trên mặt hồ, một con thuyền xa hoa đang cập bờ, bọn họ nhân chờ bên hồ. Đỗ Nhược Khanh và An Cửu vừa lên thuyền hoa, bên kia liền truyền tới động tĩnh, rất nhanh, đám nữ quyến đã tới.
"Kia... Kia không phải An Cửu quận chúa sao?"
"Thì ra nàng ấy chính là khách quý mà Khanh vương phi nhắc đến."
"Mặt mũi nàng ấy thật lớn, ngay cả Khanh vương phi đối với nàng cũng..."
Thời điểm nhìn rõ nữ tử đứng cạnh Đỗ Nhược Khanh trên thuyền hoa, mọi người đều sửng sốt, trong nháy mắt, phu nhân thiên kim các nhà đều không nhịn được mà thì thầm đàm luận, hiện tại người đang nổi tiếng nhất kinh thành không phải là An Cửu quận chúa của Tấn Quốc Công phủ sao?
Đầu tiên là có quan hệ mật thiết với Bắc thế tử, sau qua cung yến trung thu, sợ rằng thiên hạ sẽ phải nhớ đến An Cửu quận chúa này.
Đối với các thiên kim tiểu thư trong kinh thành, bọn họ đều muốn kết giao, nhưng tính tình An Cửu quận chúa cao lãnh, không ai có thể tới gần, nhưng hôm nay... Xem ra vẫn là mặt mũi của Khanh vương phi đủ lớn!
Hôm nay các nàng tới Bắc Vương phủ một chuyến, nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
Trong lúc mọi người thầm tính toán, một kẻ trong số đó lại nắm chặt khăn thêu dưới cổ tay áo, ánh mắt hướng về thuyền hoa khóa chặt An Cửu, trong mắt hình như có thứ gì đó thiêu đố mãnh liệt.
An Cửu? Kia là An Cửu sao?
Chính vì nàng, Tương Nhi mới bị đưa vào Đại Lý Tự, dường như mất nửa cái mạng, hiện tại còn nằm trên giường, sức khỏe không tốt, chính vì nàng, Nhan trắc phi mới rơi vào kết cục đó!
Mà bản thân... Không có tầng quan hệ với Nhan trắc phi, địa vị của bản thân ở trong phủ cũng xuống dốc không phanh!
An Cửu? Tất cả đều do An Cửu ban tặng!
Tiết thị nghiến răng, hận ý bao trùm cả hai mắt, liếc nhìn mặt hồ bình tĩnh, đáy mắt ẩn ẩn con dao sắc bén, hôm nay, nếu An Cửu đã tới cửa, bà sao có thể không trút hết cục tức này!
Đoàn người nhanh chóng lên thuyền hoa, hai con thuyền rất nhanh đã tới giữa hồ, bên trên, bầu không khí vô cùng thân thiện, phu nhân thiên kim các nhà đều nỗ lực lấy lòng, có lấy lòng Khanh vương phi, có lấy lòng nàng, An Cửu không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.
Nhớ tới những gì trước đây thân thể này từng chịu, lòng càng châm chọc, càng cảm thấy những người này đúng là đáng khinh.
Có điều... Vì sao nàng luôn cảm thấy có một ánh mắt quái dị theo đuôi nàng nãy giờ?
Bách Lý Khiên sao? Không phải, tuy thỉnh thoảng gã có nhìn nàng, nhưng cảm giác lại không đúng lắm.
Khanh vương phi sao? An Cửu nhíu mày, cũng không phải, Khanh vương phi đối với nàng nhiều nhất chỉ có nghi kỵ, không hề tới hận, không phải ư?
Ma ánh mắt kia rõ ràng chứa đựng ý hận mãnh liệt!
An Cửu lặng lẽ nhìn bốn phía, tìm kiếm kẻ khả nghi.
"An Cửu quận chúa..."
Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới, An Cửu đứng trên thuyền hoa theo tiếng nhìn lại, đối diện với một đôi mắt ôn hòa, An Cửu nhìn phụ nhân kia tươi cười đi tới, không khỏi nhíu mày, lại một kẻ muốn lấy lòng nàng sao?
An Cửu mất hứng, nhưng người kia đã tới trước mặt nàng, tỏ vẻ thân thiện: "An Cửu quận chúa, sớm đã nghe kể về chuyện của người, hôm nay được gặp, quả nhiên chói mắt, nữ nhi của ta từng chịu ân huệ của ngươi, hôm nay ta cuối cùng cũng có cơ hội hồi báo!" Dứt lời, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, cả người nhào tới bắt lấy hai tay An Cửu.
An Cửu nhíu mày.
"Ngươi là ai?" An Cửu nhất thời không kịp phòng bị, bị lực đạo kia kéo lùi về sau mấy bước.
Động tĩnh bên này lập tức khiến mọi người chú ý, khách khứa trên thuyền hoa nhìn cảnh tượng trước mặt, không khỏi sửng sốt.
Đây... Là chuyện gì?
Người bắt lấy An Cửu quận chúa còn không phải trắc phi Tiết thị của Bắc Vương phủ sao?
Nhìn bộ dáng dữ tợn tàn nhẫn của bà ta như muốn kéo An Cửu vào địa ngục!
Nhưng tại sao chứ...
Người khác không biết, nhưng Đỗ Nhược Khanh vô cùng rõ ràng, Nhan trắc phi thất thế, Bắc Tương bị phạt, không có Nhan trắc phi, địa vị của bà ta ở vương phủ không bằng lúc trước, với tính tình của Tiết thị, cũng làm khó bà ta phải nhịn lâu như vậy, hôm nay gặp An Cửu, bà ta sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này?
Nhìn ánh mắt kia giống như hận không thể giết An Cửu.
Mà việc này đúng lúc hợp ý bà!
Lặng lẽ nhìn người đứng cạnh Bắc Nhu, ánh mắt Đỗ Nhược Khanh lập lòe, sự việc liên quan đến hạnh phúc của Nhu Nhi, một lần thử thì có thể thế nào?
An Cửu... Bách Lý Khiên nhíu mày, nhưng cảm nhận ánh mắt của Khanh vương phi, gã lập tức dừng bước, Khanh vương phi chỉ sợ vẫn còn đang tiếp tục thử!
Bách Lý Khiên giật mình, nhưng rất nhanh, nghĩ đến thái độ của An Cửu đối với mình, lòng gã lại hưng phấn.
Hừ, để nữ nhân này chịu chút khổ cũng tốt!
Mà bên kia, An Cửu và phụ nhân đó giằng co, nhìn gương mặt trước mắt hận không thể đẩy nàng xuống vực sâu, nhớ lại lời bà ta vừa nói, nữ nhi của bà ta?
Ngay lập tức, An Cửu liền sáng tỏ thân phận của người này: "Bắc Tương là nữ nhi của ngươi?"
"Đúng thế, nếu không phải ngươi, Bắc Tương sao lại bị phạt? Ba mươi đại bản, nửa cái mạng mất đi, hôm nay ta phải bắt ngươi đền mạng!" Tính tình Tiết thị vốn dữ dằn, hiện tại thấy An Cửu đã bị mình ép tới bên cạnh thuyền hoa, khóe miệng cong lên ý cười đắc ý, hồ nước này rất sâu, hôm nay, bà ta nhất định phải khiến An Cửu chết đuối ở nơi này mới có thể giải nỗi hận trong lòng.
An Cửu cảm thấy châm chọc, thật sự nực cười, rõ ràng là Bắc Tương và Nhan trắc phi muốn hãm hại nàng, thậm chí muốn lấy mạng chủ nhân lúc trước của thân thể này, bây giờ ngược lại bởi vì nàng, Bắc Tương mới bị phạt!
A, những kẻ này đúng là có bản lĩnh lật ngược phải trái, trắng đen không phân!
Đền mạng sao? Bắc Tương kia còn chưa chết, phụ nhân này đã gào thét bắt nàng đền mạng, đúng là không nói lý!
Tiết thị này muốn đẩy nàng xuống hồ sao?
An Cửu nghĩ đến một chuyện, theo bản năng nhìn Khanh vương phi, chỉ thấy bà ta đứng ở một góc khác trên thuyền hoa lẳng lặng nhìn, ngay cả Bắc Nhu cũng đã nóng nảy, nhưng sắc mặt bà ta vẫn ung dung bình thản, giống như đang xem trò hay, thậm chí ước gì Tiết thị thực hiện được!
A, tỷ muội của mẫu thân nàng sao?
Đúng là tỷ muội tốt!
An Cửu dời mắt, nhíu mày, sức lực của Tiết thị ngày càng lớn, lúc trước An Cửu còn giãy giụa, ngay lúc này, nàng đột nhiên cất hết tất cả sức lực.
Tiết thị sửng sốt, nhưng chỉ trong chớp mắt, bà ta liền hưng phấn, An Cửu này sợ là đã biết không thể chống cự!
Tốt, rất tốt, dù sao trên thuyền hoa này có nhiều người nhìn như vậy lại không có ai tới ngăn cản, vậy bà ta càng không cần cố kỵ mà đẩy An Cửu xuống địa ngục!
Hạ quyết tâm, Tiết thị càng dùng sức, An Cửu lảo đảo mấy cái, cả người rơi vào hư không, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng bùm, mặt hồ bắn lên bọt nước thật lớn.
An Cửu quận chúa bị đẩy xuống...
Mọi người nhìn cảnh tượng này, những phu nhân thiên kim đó đều sửng sốt, nhưng không một ai có hành động gì.
Qua hồi lâu, mặt hồ kia bình tĩnh trở lại, nhất thời, mọi người không biết làm sao, theo bản năng nhìn Khanh vương phi, chỉ thấy Khanh vương phi trước sau vẫn bình tĩnh, dường như những gì khi nãy chưa từng xảy ra.
Cho dù ngốc, bọn họ cũng sáng tỏ là chuyện thế nào.
Khanh vương phi không để ý tới sống chết của An Cửu quận chúa!
"Ha ha ha, An Cửu, ngươi cứ ở ngoan ngoãn mà ở trong nước đi!" Tiết thị điên cuồng cười lớn.
Tiếng cười này khiến Bách Lý Khiên hoàn hồn, ánh mắt nhanh chóng hướng về phía mặt hồ, nhưng mặt hồ dần bình tĩnh lại giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Nhưng An Cửu... Rõ ràng đã rơi xuống nước, trong tình huống bình thường không nên giãy giụa sao? Nhưng An Cửu...
Bách Lý Khiên nhíu mày, đang suy tư, lại nghe tiếng trầm đục truyền tới, so với tiếng cười to điên cuồng của Tiết thị, tuy rằng không rõ ràng nhưng khiến người ta không thể bỏ qua.
Không chỉ vậy, sau tiếng đốc đốc đốc kia, thuyền hoa bỗng lắc lư.
"Sao lại thế này?" Đỗ Nhược Khanh cũng nhận ra dị thường.
Trên thuyền hoa, những phu nhân thiên kim khác nhìn nhau, không ai ý thức được nguy hiểm đang buông xuống.
Qua hồi lâu, tiếng đốc đốc kia cuối cùng cũng biến mất, mọi người lúc này mới yên tâm.
"A... An... An Cửu quận chúa..."
Đột nhiên có một người hét lên, mọi người nhìn về phía người nọ, lại theo ánh mắt của nàng nhìn qua, quả nhiên thấy mặt hồ cách đó không xa, một nữ tử trồi lên mặt nước.
An Cửu... Không chết đuối?
Tiết thị suy sụp, Đỗ Nhược Khanh cũng không nhịn được mà nhíu mày, nhìn nửa thân mình lộ ra trên mặt nước, mơ hồ nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên gương mặt kia, bà ta đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
"Mẫu phi, nước... Nước..."
Bắc Nhu hoảng sợ nói, mọi người hoàn hồn, đồng loạt nhìn xuống lòng bàn chân, đáy mắt không che giấu được sự khiếp hãi.
Nước... Trong thuyền hoa ngày càng nhiều nước, mà thuyền hoa cũng theo đó chìm xuống.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Mọi người đừng hoảng hốt!" Đỗ Nhược Khanh lạnh lùng nói, khôn khéo như bà ta đương nhiên lập tức nghĩ tới tiếng động quái dị vừa rồi, thì ra là An Cửu đục thuyền sao?
An Cửu đáng chết, bà ta đúng là đã xem thường bản lĩnh của nàng!
Nhưng trên thuyền hoa ngày càng nhiều nước, những phu nhân thiên kim này sao có thể hoảng hốt?
"Thuyền hoa sắp chìm rồi..."
"Cứu mạng..."
Nhất thời, trên thuyền hoa vô cùng hỗn loạn, Tiết thị vốn cho rằng An Cửu đã chết đuối, hiện tại sắc mặt đã trắng bệch, tại sao lại như vậy?
Rõ ràng... An Cửu rõ ràng đã rơi xuống nước, ngay cả giãy giụa cũng không, nàng hẳn đã chết đuối, không phải sao?
Nhưng... Tiết thị nhìn nửa người nổi trên mặt nước, cho dù rất xa, bà ta vẫn thấy rõ nụ cười tà ác trên mặt nàng.
Nụ cười kia dường như đang nói rằng, đây là cái giá khi đẩy nàng xuống nước!
"An Cửu..." Tiết thị không cam lòng hét lớn, nước đã qua đầu gối, dần hướng lên trên.
Trên thuyền hoa, tiếng nữ nhân sợ hãi kêu gào không dứt bên tai, An Cửu nghe, lòng hết sức thống khoái.
A, đẩy nàng xuống nước sao?
Nhưng sợ là bọn họ không ngờ, nếu nước này không lấy mạng nàng, ngược lại sẽ trở thành mồ chôn chính họ!
Đang suy tư, một bóng trắng bay tới kéo An Cửu lên, An Cửu hoàn hồn, ngước mắt nhìn người nọ, chỉ thấy trên gương mặt tuấn mỹ vẫn duy trì nét ưu nhã, chóp mũi nhàn nhạt hương u lan khiến người ta vui vẻ thoải mái.Trên thuyền, Bách Lý Khiên nhìn An Cửu và Bắc Sách cùng nhau rời xa giữa hồ, tay theo bản năng nắm chặt thành quyền, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
"Thái Tử điện hạ..." Bắc Nhu gọi một tiếng.
Bách Lý Khiên nhìn thuyền hoa không ngừng trầm xuống, nước đã sắp tới eo, nhíu mày, duỗi tay ôm lấy Bắc Nhu, điểm nhẹ mũi chân bay lên trời, hướng tới bờ hồ.
Trên núi giả, An Cửu và Bắc Sách vững vàng đáp xuống, nơi này có thể nhìn thấy tất cả những gì xảy ra ở giữa hồ.
An Cửu nhìn về phía bên kia, những thiên kia phu nhân đó không ngừng giãy giụa trong nước, một đám hoa dung thất sắc.
"Thật nghịch ngợm, Tiết thị đẩy nàng xuống hồ, những người khác không có." Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói ôn nhuận, trong mơ hồ có thể nghe ra chút sủng nịnh, nàng thì hay rồi, đục thủng thuyền hoa, khiến mọi người trên thuyền đều chịu liên lụy.
An Cửu nhìn Bắc Sách, nhíu mày: "Bà ta nào phải đẩy ta xuống hồ, rõ ràng là muốn dồn ta vào chỗ chết, ta đương nhiên phải đáp lễ bà ta, còn những người khác... Khanh vương phi của quý phủ một câu cũng không nói, trong lòng bà ta e rằng cũng hi vọng ta bị Tiết thị giết chết, ta đây sao có thể bọn họ được như ý? Bọn họ muốn ta chết, ta cố tình không chết được, mà những phu nhân thiên kim kia... Thiên hạ không có xem kịch miễn phí, phải trả chút giá mới có thể ghi nhớ!"
An Cửu hừ lạnh, muốn dồn nàng vào chỗ chết sao?
An Cửu nàng chính là người có thù tất báo!
Nàng phải đáp lễ bọn họ tử tế, để họ lăn lộn trong nước một lát, không chết, sợ rằng cũng mất nửa cái mạng!
Bắc Sách sủng nịnh cười: "Nàng đó, đúng là không đắc tội được, có điều với tính tình Khanh vương phi, chỉ sợ sau này..." Nói đến đây, Bắc Sách nhíu mày, ánh mắt có gì đó lóe qua.
An Cửu không để bụng, có điều, nghĩ đến một chuyện, nàng không khỏi nhướng mày, nhìn đôi mắt trong suốt của Bắc Sách, cười như không cười mà nói: "Thế tử... Hình như cũng là người xem kịch..."