Mục lục
Đích Phi Sách - Chân Ái Vị Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nói chuyện, thân ảnh đĩnh bạc kia ưu nhã đứng dậy, trước ánh mắt của mọi người, Bắc Sách chậm rãi quỳ xuống bên cạnh An Cửu, ý cười trên gương mặt tuấn mỹ càng chói mắt.

Thành toàn? Ý y là, Bách Lý Khiên viết thư từ hôn, thành toàn An Cửu, cũng là thành toàn cho Bắc Sách y sao?

Hành động này, ngay cả An Cửu cũng kinh ngạc, nàng nghiêng đầu nhìn Bắc Sách, tìm tòi nghiên cứu, mà sự chuyên chú này trong mắt ai đó lại bị xem thành liếc mắt đưa tình.

Bọn họ thật sự tình chàng ý thiếp sao?

Ngọc Vô Song sớm đã hận đến ngứa răng, Bách Lý Khiên cũng không cam lòng.

Hay cho một Bắc Sách, hay cho một câu thành toàn! Hay cho một đôi nam nữ lưỡng tình tương duyệt!

"Ha ha, thế tử khách khí, tuy có Hoàng Hậu và Thái Tử ở đây, nhưng hai người chúng ta xưa nay đều không phải quân thần, cần gì phải hành đại lễ." Tĩnh Phong Đế cao giọng, ý bảo Bắc Sách đứng dậy, Bắc Sách như thế càng hợp ý ông ta.

Nhìn vẻ mặt phẫn nộ dữ tợn của Thái Tử, ông ta biết, cho dù Hoàng Hậu cực lực mượn sức Bắc thế tử vì Thái Tử, trong lòng Thái Tử đã có hiềm khích với Bắc Sách, Bắc Sách là người khôn khéo, chuyện này đương nhiên sẽ trở thành nỗi băn khoăn trong lòng y, cho nên sau này y sao có thể đứng về phía của Thái Tử!

Tĩnh Phong Đế tính toán, trong lòng vô cùng vui sướng, hôm nay đúng là ngày lành, không ngờ Thái Tử náo loạn như vậy, ông ta ngược lại trở thành người chiến thắng lớn nhất!

Quân bài Bắc Vương phủ ông ta phải nắm chặt trong tay, chỉ cần một ngày ông ta ngồi ở ngôi vị hoàng đế, ai cũng đừng hòng động tâm tư với ông ta, mà Bắc Vương phủ...

Tĩnh Phong Đế nhìn Bắc Sách, ngay cả ông ta cũng không biết, thế lực của Bắc Vương phủ đã ăn sâu bén rễ đến mức khiến ông ta không thể dễ dàng hành động, mà thời điểm ông ta phát hiện đã quá muộn!

Có lẽ qua mấy năm nữa, ông ta sẽ không còn kiêng kị sự tồn tại của Bắc Vương phủ như vậy.

Tĩnh Phong Đế khẽ cười, giọng nói trầm ổn tiếp tục vang lên: "Thế tử muốn đa tạ thì cũng nên là tạ Thái Tử đã thành toàn."

Bắc Sách đứng dậy, nhìn Bách Lý Khiên quỳ dưới đất, dáng người đĩnh bạc trong mắt người ngoài càng không che được vẻ quý khí, dường như ở nơi này, người tôn quý nhất không phải Hoàng Thượng, mà là nam tử bạch y ngọc quan tuyệt mỹ này.

Bắc Sách nhíu mày, Hoàng Thượng muốn y càng chọc giận Thái Tử sao?

A, vậy y làm theo mong muốn của ông ta thì có thế nào?

"Bắc Sách tạ Thái Tử thành toàn, ngày nào đó Thái Tử cưới Thái Tử Phi, Bắc Sách chắc chắn chuẩn bị một phần đại lễ, đa tạ Thái Tử hôm nay rộng lượng thông cảm." Bắc Sách chắp tay với Bách Lý Khiên, tư thái ưu nhã thong dong khiến người ta không thể rời mắt.

Lời này càng giống một nhát dam đâm vào lòng Bách Lý Khiên.

Ngày cưới Thái Tử Phi?

Bắc Sách đáng giận, đoạt hôn thê của gã, còn nói cảm tạ nhẹ nhàng như vậy, y rõ ràng đang khoe thắng lợi của mình, dẫm đạp tôn nghiêm của gã dưới chân!

Bách Lý Khiên nhìn giấy bút trước mặt như thấy hồng thủy mãnh thú, ánh mắt hướng về phía An Cửu, chỉ thấy nàng vẫn nhìn Bắc Sách, ánh mắt kia gã chưa từng thấy trên người nàng, nhất thời, lửa giận trong lòng càng lớn.

Thư từ hôn? Bọn họ muốn thư từ hôn sao?

"Ha ha..." Bách Lý Khiên đột nhiên bật cười điên cười, khuôn mặt dữ tợn khiến người nghe tiếng cười này phải cảm thấy rét run, "Thành toàn? Phụ hoàng, mẫu hậu, Bắc Sách... An Cửu, các ngươi... Các ngươi đều đang ép ta, một đám các ngươi đều ép ta, ha ha..."

Phản ứng của Bách Lý Khiên khiến mọi người ngẩn ra, Tĩnh Phong Đế cau mày, An Cửu cười châm chọc.

Ép gã? Nếu hiện tại gã một hai đòi cưới nàng, đó không phải là gã đang ép nàng sao?

Nhưng sao gã không nghĩ như vậy?

An Cửu nhìn Bách Lý Khiên điên cuồng phẫn nộ, khinh thường trong mắt càng đậm, trong đầu nhớ lại thái độ Thái Tử từng đối xử với An Cửu, ý cười trở nên lạnh lẽo.

Gã đối xử với An Cửu trước kia như vậy, hiện tại không biết có dây thần kinh nào bị hỏng, thế mà nắm chặt nàng không buông, gã cho rằng tất cả trên đời này đều là Bách Lý Khiên gã vẫy tay thì tới, xua tay thì đi sao?

Thái Tử thì có thế nào?

Có lẽ chính là vì Thái Tử, cho nên tới nay luôn cao cao tại thượng, coi mình là số một. Nàng ghét nhất kẻ như vậy, không phải sao?

"Khiên Nhi, con cần gì phải như thế? Cứ coi như con và An Cửu vô duyên, hiện tại, người viết thư từ hôn là con." Ngọc Hoàng Hậu bắt lấy cổ tay Bách Lý Khiên, lạnh lùng nói.

Bách Lý Khiên giật mình, nháy mắt tiếp theo cười càng điên cuồng: "Viết thư từ hôn là bổn thái tử thì sao?"

Ở đây có ai không rõ, trên thực tế người bị bỏ là Bách Lý Khiên gã!

Gã không cam lòng, gã sao có thể cam lòng? Nhưng lúc này, gã còn có thể làm gì? Cho dù gã không cam lòng, cho dù tức giận, oán hận, nhưng lý trí vẫn còn, gã biết, cho dù gã không biết, vì Bắc Sách, phụ hoàng cũng sẽ hạ chỉ từ hôn, đến lúc đó, tình cảnh của gã sợ rằng thật sự trở thành trò cười của thiên hạ. Mà mẫu hậu quả quyết sẽ không giúp gã, bà đã vì lấy lòng mượn sức Bắc Sách mà không màng tới gã, không phải sao?

"A... Ha ha... Ha ha..." Bách Lý Khiên cười lớn, cắn răng, cầm bút lông trước mặt.

Nhìn gã viết xuống ba chữ thư từ hôn, Ngọc Hoàng Hậu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ngọc Vô Song nghiến răng nghiến lợi, gương mặt mỹ lệ vì kích động mà vặn vẹo, móng tay đã khảm sâu vào da thịt, thậm chí nơi đó đã có máu tươi.

Thái Tử... Thái Tử thế mà viết thư từ hôn như mong muốn của họ!

Bây giờ phải làm sao đây? An Cửu và Bắc Sách... Ngọc Vô Song nhìn Bắc Sách, lại nhìn An Cửu, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

Nhìn tờ giấy trước mặt Bách Lý Khiên ngày càng nhiều chữ, Ngọc Vô Song phải cố gắng nhẫn nhịn, nàng ta muốn ngăn cản, nhưng lúc này, làm gì cũng có vẻ bất lực, nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn An Cửu được tự do.

Nàng và Thái Tử giải trừ hôn ước, vậy bước tiếp theo sẽ thế nào?

Càng nghĩ, Ngọc Vô Song càng hoảng sợ.

Không, không được, có lẽ hôm nay nàng ta không thể ngăn cản An Cửu và Thái Tử giải trừ hôn ước, nhưng cho dù là thế, nàng ta cũng không thể trơ mắt An Cửu thật sự sánh vai bên Bắc Sách.

Người Ngọc Vô Song nàng ta muốn có, không chấp nhận An Cửu trở thành trở ngại!

Ngọc Vô Song chưa từng kiên định như vậy, Ngọc Uyển ở cạnh nhìn thấu cảm xúc của nàng ta, đích tỷ và An Cửu e rằng đã vào thế giằng co không thể cứu vãn rồi, với tính tình của đích tỷ, cho dù tới một khắc cuối cùng, nàng ta cũng sẽ không từ bỏ.

Chỉ sợ... Ngọc Uyển nhìn An Cửu, từ tận đáy lòng có chút thưởng thức và bội phục nữ tử này, đúng, là thưởng thức.

Sau khi biết tính tình An Cửu thay đổi, nàng tràn ngập tò mò về nàng ấy, mấy ngày nay, nàng hỏi thăm rất nhiều người, nàng muốn hiểu thêm về An Cửu, nhưng kết quả tra được chính là điều có thể nhìn thấy trước mắt.

An Cửu trước kia yếu đuối nhu nhược, nhưng sau một đêm... Không, chỉ trong cái chớp mắt đã thay đổi thành người khác.

Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến nàng ấy có thay đổi lớn như vậy?

Ngọc Uyển nhìn An Cửu, dù thông tuệ như nàng cũng không thăm do được sâu cạn của nàng ấy.

Ngọc Uyển đang chìm trong suy tư, Bách Lý Khiên bên kia đã phẫn nộ viết xong thư từ hôn, "Bịch" một tiếng, bút lông bị ném xuống đất, mọi người nhìn qua, thấy Bách Lý Khiên cầm thư từ hôn đột nhiên đứng dậy.

"An Cửu, nàng muốn thư từ hôn sao? Vậy tự nàng tới lấy đi." Ánh mắt Bách Lý Khiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều, gã lạnh lùng nhìn An Cửu, không biết đang nghĩ gì.

An Cửu đứng dậy, Bắc Sách ở bên nhíu mày, kéo cổ tay An Cửu, bộ dáng quan tâm kia lọt vào mắt người khác càng khơi dậy lòng ghen ghét.

An Cửu nhìn Bắc Sách, hiểu ý của y, mỉm cười, không nói gì, nhưng ánh mắt đã truyền lại ý của nàng.

Bách Lý Khiên bảo nàng đi lấy, nàng đi lấy là được, chẳng lẽ nàng còn sợ gã? Hơn nữa nơi này nhiều người, nàng không tin Bách Lý Khiên có thể làm ra chuyện gì tổn thương tới nàng!

Cho dù Bách Lý Khiên có ý định đó, nàng cũng sẽ khiến gã giết địch một ngàn tự hại chính mình tám trăm!

Bắc Sách liếc nhìn Bách Lý Khiên, buông tay, nhưng phòng bị trong mắt vẫn không tiêu tán, y chăm chú nhìn theo An Cửu, một cái chớp mắt cũng không rời.

Bách Lý Khiên cũng nhìn An Cửu, khẽ cười, nhưng trong lòng lại chua xót khó mà miêu tả, chỉ vì lấy thư từ hôn trong tay gã, nàng mới có thể đi về phía gã như thế sao?

A, Bách Lý Khiên cười lạnh, gã nào ngờ được Bách Lý Khiên gã cũng sẽ có ngày hôm nay?

Sớm biết sẽ có cục diện thế này, ba năm trước gã đã không cho An Cửu có cơ hội thoát khỏi hôn ước, nhưng gã lại quên mất, ba năm trước, bản thân gã cũng khinh thường hôn ước này, thậm chí hận không thể giết chết An Cửu, cắt đứt hôn ước này.

Rốt cuộc, dưới ánh mắt của mọi người, An Cửu dừng lại cách Bách Lý Khiên còn một bước, đối diện với gã, nàng vươn tay: "Thái Tử điện hạ..."

Gã bảo nàng tới lấy, nàng tới rồi, hiện tại đến phiên gã đưa thư từ hôn cho nàng, từ đây, An Cửu nàng và Bách Lý Khiên không còn bất cứ liên quan nào!

Nghĩ đến, lòng An Cửu vô cùng thống khoái, thậm chí kích động và chờ mong.

Ánh mắt Bách Lý Khiên khóa chặt An Cửu, vuốt ve thư từ hôn trong tay, chậm rãi đưa ra, con ngươi âm trầm lúc sáng lúc tối, người ở đây đều nhìn chằm chằm thư từ hôn trong tay Bách Lý Khiên chậm rãi đưa tới gần tay An Cửu.

Ngay thời điểm thư từ hôn kia có thể tiếp xúc lòng bàn tay, Bách Lý Khiên đột nhiên bắt lấy cổ tay An Cửu, dùng sức, nháy mắt tiếp theo, gã kéo An Cửu vào lòng.

"Thái Tử..." Bắc Sách lập tức tiến lên, những người khác cũng kinh ngạc trước hành động này của gã.

Bách Lý Khiên muốn làm gì?

Gã nhìn Bắc Sách, cao giọng: "Thế tử đừng lo lắng, tốt xấu gì cũng từng là vị hôn thê của bổn thái tử, bổn thái tử chẳng qua có vài lời muốn nói riêng với An Cửu mà thôi."



Bắc Sách nhíu mày, An Cửu bị Bách Lý Khiên nắm chặt cổ tay, giam cầm trong lòng ngực, đáy lòng sinh ra một tia chán ghét, muốn giãy giụa, nhưng Bách Lý Khiên sớm đã có phòng bị, bằng sức lực của nàng hoàn toàn không thể làm gì gã.

"Khiên Nhi, con có chuyện gì từ từ nói, chớ làm An Cửu quận chúa bị thương." Ngọc Hoàng Hậu lo lắng khuyên, Khiên Nhi hôm nay đúng là mất hết tâm trí, nếu đã viết thư từ hôn, vậy sao không thống khoái dứt đi?

Nhưng gã thì ngược lại, nếu làm An Cửu bị thương, vậy những việc lấy lòng mượn sức Bắc Sách của bà ta sẽ đổ sông đổ biển!

Bách Lý Khiên nắm chặt cổ tay An Cửu: "Yên tâm, nhi thần sẽ không làm nàng bị thương."

Dứt lời, Bách Lý Khiên kề sát tai An Cửu, thấp giọng: "An Cửu, bổn thái tử nói nàng biết, cho dù nàng có tờ hôn thư này thì thế nào? Nữ nhân bổn thái tử muốn, chưa từng có ai không chiếm được, thư từ hôn cho nàng, nàng nhớ cho kỹ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, ta sẽ tranh thủ mọi cách có được nàng, nàng đừng hòng thoát khỏi."

Bách Lý Khiên nói năng khí thế, An Cửu càng cảm thấy châm chọc.

Bắt đầu lại từ đầu? An Cửu không nhịn được mà thấy nực cười, Bách Lý Khiên này đúng là tự cao tự đại.

"Vậy sao? Thái Tử nghĩ ta không thể thoát khỏi ngài? Vậy hôm nay vì sao ngài lại viết thư từ hôn?" An Cửu cười lạnh, hoàn toàn không để Bách Lý Khiên vào mắt.

Quả nhiên, An Cửu dứt lời, Bách Lý Khiên liền ngẩn ra.

An Cửu gằn từng câu từng chữ tiếp tục: "Thái Tử điện hạ, ngài bạc tình bạc nghĩa như thế, xách giày cho bổn tiểu thư cũng không xứng, ngài cho rằng bắt đầu lại từ đầu, ta sẽ nhìn trúng ngài ư? A..." An Cửu nhẹ giọng cười, khinh thường không chút che giấu.

Sắc mặt Bách Lý Khiên trắng bệch, xách giày cho nàng cũng không xứng? An Cửu này... Lửa giận trong lòng đột nhiên ào ào xông lên, trong miệng đã tràn ngập vị tanh ngọt.

Xách giày cũng không xứng? A, An Cửu... Hay cho một An Cửu!

An Cửu thừa dịp gã không phòng bị, lập tức giật lấy thư từ hôn trong tay Bách Lý Khiên, dùng sức đẩy gã ra, nháy mắt tiếp theo, nàng đã thoát khỏi trói buộc, nhìn vẻ mặt gã phẫn nộ và không cam lòng, nàng vô cùng thống khoái.

Gã muốn nắm chặt nàng không bỏ, được thôi, An Cửu nàng sẽ có cách lăn lộn gã.

Hiện tại thư từ hôn đã ở trong tay, nàng thật muốn xem xem Bách Lý Khiên này còn có thể làm được gì!

"An Cửu tạ Hoàng Thượng thành toàn, tạ Hoàng Hậu nương nương thành toàn, tạ... Thái Tử điện hạ thành toàn!" An Cửu hành đại lễ, từ nay về sau, An Cửu nàng đã không còn bị hôn ước hồ đồ này gông xích, hoàn toàn tự do!

Thật sự là chuyện đáng chúc mừng!

An Cửu nhìn Bắc Sách, có thể có được thư từ hôn này của Bách Lý Khiên, người nên cảm tạ nhất chính là Bắc Sách, nếu không có Bắc Sách khiến Hoàng Hậu cố kỵ, chỉ sợ hôn ước này phải phí chút công sức!

Nghĩ đến những lời Bắc Sách vừa nói, bọn họ lưỡng tình tương duyệt sao?

A, vì nàng, thanh danh của đệ nhất nam nhân của Đông Sở Quốc phải liên lụy vào.

"Hoàng Thượng, tiệc trung thu hôm nay các cung nhân đều đang chuẩn bị, hiện tại hôn ước giữa An Cửu và Thái Tử đã xong, thần thiếp và Thái Tử xin cáo lui." Ngọc Hoàng Hậu nói, ánh mắt thoáng nhìn Bách Lý Khiên, lòng càng lo lắng.

"Được rồi, nàng đi đi, Nhàn Phi, thế tử, mọi người cũng lui xuống đi, trẫm còn phải đọc tấu chương." Tĩnh Phong Đế cao giọng, "Còn về ván cờ này... Bắc Sách, ngày khác chúng ta tiếp tục, kỳ nghệ của ngươi trẫm không thắng được, ngươi đó, cũng không biết nhường trẫm một chút."

Giọng Tĩnh Phong Đế nhẹ nhàng trở lại, giống như tất cả chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

"Hoàng Thượng, nếu Sách Nhi làm vậy, Hoàng Thượng sẽ càng không thoải mái." Nhàn Phi nhã nhặn lịch sự nói, lập tức bầu không khí dịu đi không ít.

"Cũng đúng." Tĩnh Phong Đế xoa trán, vẫy tay, ý bảo mọi người lui xuống.

Ngọc Hoàng Hậu kéo Thái Tử đi, An Cửu theo sau Bắc Sách, đoàn người rời khỏi phòng, để lại một mình Tĩnh Phong Đế nhìn căn phòng trống vắng, đôi mắt lão luyện trong nháy mắt trở nên âm trầm.

"An Cửu này đúng là có chút năng lực." Tĩnh Phong Đế lẩm bẩm, giống như biến thành một con người khác, khóe miệng nhợt nhạt gợi lên nụ cười giả tạo, "Một An Cửu có thể khiến trẫm phải mở miệng thật sự khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, ngoài ý muốn a ngoài ý muôn."

"Hoàng Thượng, An Cửu quận chúa kia thật sự khác người, hôm nay Thái Tử không cam tâm tình nguyện lui hôn, chỉ sợ sau này, Thái Tử và Bắc thế tử không thể đi chung đường." Thái giám quản sự Tần công công vẫn luôn chờ bên cạnh mở miệng.

"A, ngươi thì biết gì!" Tĩnh Phong Đế liếc nhìn Tần công công, "Có điều ngươi nói cũng không sai, bọn họ không đi chung đường, nhưng Hoàng Hậu... A, hiển nhiên vẫn còn ảo tưởng, việc này cũng hay, cứ để bọn họ lăn lộn đi, chỉ cần trẫm có thể khống chế đại cục thì không sao cả."

"Vâng, vâng, vâng, bệ hạ khôn khéo, trên đời này ai có thể hơn cả bệ hạ? Chỉ sợ Bắc lão vương gia cũng... Ha ha..." Tần công công nịnh nọt.

"Bắc lão vương gia? Ngươi không nói, trẫm đúng là quên mất vị thúc bá này, qua khoảng thời gian nữa sẽ tới đại thọ chín mươi của ông ta, lão nhân năm đó trợ giúp tiên đế đánh hạ giang sơn Đông Sở này hiện tại chỉ còn ông ấy, ta là vãn bối, đương nhiên tẫn tận tâm ý." Tĩnh Phong Đế nhíu mày.

"Hoàng Thượng hiếu cảm thiên hạ, tiên đế trên trời có linh thấy Hoàng Thượng săn sóc khai quốc công thần năm đó như thế, đương nhiên sẽ vui mừng." Tần công công đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cẩn thận quan sát sắc mặt Tĩnh Phong Đế, "Hoàng Thượng, tiệc trung thu hôm nay, Nhị hoàng tử được phong vương, còn có công chúa Tây Lương... Hòa thân lần này, không biết Hoàng Thượng muốn vị hoàng tử nào liên hôn với Tây Lương?"

"Công chúa Tây Lương? Trẫm quên mất vụ này, công chúa Tây Lương là bào muội của Nhiếp Chính Vương và nữ nhi của hoàng đế Tây Lương, lần này Liên Hôn, Tây Lương rất có thành ý." Tĩnh Phong Đế trầm tư, "Chỉ là liên hôn với hoàng tử nào..."

"Hoàng Thượng, Thái Tử điện hạ mới vừa lui hôn, vị trí Thái Tử Phi hiện tại còn bỏ trống." Tần công công thử đề nghị, nhưng thấy sắc mặt Tĩnh Phong Đế trầm xuống, gã lập tức sửa lời, "Lão nô hồ đồ, Thái Tử e rằng đang bi thương, nào có tâm trạng để ý tới nữ tử khác? Là lão nô hồ đồ, lão nô vả miệng."

Tần công công vừa nói vừa tự đánh vào miệng mình, Tĩnh Phong Đế nhàn nhạt nhìn gã, đôi mắt lão luyện rơi vào suy tư.

Liên hôn sao? Người liên hôn này, ông ta phải từ từ cân nhắc.

OoOoO

Đoàn người An Cửu và Bắc Sách rời khỏi Thừa Huy Điện, Ngọc Hoàng Hậu kéo Nhàn Phi sang một bên nói gì đó, thái độ thân thiện không chút che giấu ý đồ lấy lòng Bắc Vương phủ.

An Cửu đi cạnh Bắc Sách, cầm thư từ hôn trong tay, tâm tình vô cùng nhẹ nhàng.

"A... Thái Tử điện hạ..."

Một trận kinh hoảng, An Cửu theo tiếng nhìn lại, thấy Bách Lý Khiên đỡ cột phun ra ngụm máu, Ngọc Vô Song đứng gần gã nhất chỉ nhàn nhạt nhìn, ánh mắt lạnh băng, giống như người trước mặt hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì với nàng ta.

An Cửu không khỏi sửng sốt.

Bách Lý Khiên... Gã thế mà tức giận tới hộc máu sao?

"Hoàng huynh, huynh... Huynh làm sao vậy?"

Đúng lúc Nhị hoàng tử theo Thục Phi tới thỉnh an Tĩnh Phong Đế, trùng hợp gặp tình cảnh này, lập tức đi tới đỡ Bách Lý Khiên, gương mặt cương nghị tràn ngập lo lắng: "Hoàng huynh..."

"Hừ, ngươi cút ngay!" Ngước mắt liền thấy Bách Lý Ngạn, Bách Lý Khiên lập tức đẩy hắn ra, không hề có chút cảm kích.

"Hoàng huynh, đệ dìu huynh qua Tê Phượng Cung nghỉ ngơi, lại truyền thái y tới xem." Bách Lý Ngạn tiếp tục tiến lên, thân thể Thái Tử cường tráng, xưa nay không có bệnh gì, sao lại đột nhiên thổ huyết?

"Ngạn Nhi, Thái Tử có người của mình ở đây, không cần con lo lắng." Thục Phi thấy Bách Lý Khiên tỏ thái độ với Bách Lý Ngạn, trong lòng không vui.

Trong quá khứ Thái Tử cũng không thân thiện với Ngạn Nhi như vậy, bà nhớ tới thân phận Thái Tử, lại nhớ Hoàng Hậu luôn áp chế mình, bà trước nay luôn nhẫn nhịn, nhưng hiện tại Ngạn Nhi khải hoàn trở về, lập công lớn, hôm nay Hoàng Thượng sẽ phong thưởng trước mặt mọi người trong tiệc trung thu, ân sủng dành cho Ngạn Nhi ngày càng nhiều, bà cũng không cần kiêng kị Thái Tử như trước.

Nhìn máu tươi trên khóe miệng Bách Lý Khiên, Thục Phi cười lạnh, mới rời khỏi Thừa Huy Điện liền phun máu, chỉ sợ vừa rồi ở trong Thừa Huy Điện đã xảy ra chuyện lớn gì mới khiến Thái Tử thành thế này!

Thục Phi vui sướng khi người gặp họa, thấy An Cửu và Bắc Sách ở đây, lạnh lùng nói: "Ngạn Nhi, Thái Tử Phi tương lai ở đây, Thái Tử đương nhiên có người chiếu cố, con mau vào trong thỉnh an Hoàng Thượng đi."

Nghe mấy chữ này, Bách Lý Khiên cứng đờ, gương mặt lạnh lùng càng dữ tợn, hiện tại mấy chữ này là đang chê cười gã!

Bách Lý Ngạn theo bản năng nhìn An Cửu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt nàng nhìn qua, trong lòng không nhịn được mà run lên.

An Cửu? Sau khi trở về kinh thành, bên tai hắn, cái tên An Cửu được nhắc đến không ít.

Là nàng cứu Toàn Nhi sao?

Toàn Nhi rất thích vị ân nhân cứu mạng này, hắn về kinh chỉ mới ba ngày, ba ngày này mỗi lần gặp Toàn Nhi, bên tai hắn luôn là những câu An Cửu quận chúa của Quốc Công phủ anh dũng thế nào, tốt đẹp ra sao, nghe nhiều đến khiến hắn tràn ngập tò mò về An Cửu này.

Không ngờ, hôm nay thế mà gặp ở đây!

Bách Lý Ngạn đánh giá An Cửu một lần, dựa theo cách nói của Toàn Nhi, hắn tưởng người có thể cứu được nó và Nhàn Phi từ dưới nước lên phải là nữ tử thân hình cường tráng, nhưng nữ tử trước mặt... Thân mình không thể nói là mảnh mai, nhưng nửa phần cũng không giống người có thể tạo ra kỳ tích đó.

A, sợ rằng Toàn Nhi bị ân nhân cứu mạng này điên đảo tâm trí, cố tình khoa trương lên mà thôi!

"An Cửu gặp qua Thục Phi nương nương, Thục Phi nương nương sao rồi, khi nãy Thái Tử điện hạ đã viết thư từ hôn, An Cửu phúc mỏng, từ đây không còn hôn ước với Thái Tử." An Cửu đón nhận sự đánh giá của Bách Lý Ngạn, nhưng không quá để ý.

Vừa rồi thời điểm Bách Lý Ngạn tiến lên quan tâm Bách Lý Khiên, nàng đã đánh giá nhanh con người này một lần.

Nhị hoàng tử dẫn binh ở bên cương hàng năm, nàng cứ nghĩ người dẫn binh chinh chiến sa trường đa phần là mãng phu, nếu không thì cả người tràn ngập sát khí, nhưng Bách Lý Ngạn trước mặt nằm ngoài tưởng tượng của nàng.

Hiện tại hắn cởi bỏ áo giáp, người mặc áo gấm quý giá toát ra khí chất thư sinh, một chút cũng không giống tướng quân trên chiến trường.

Có điều... Nhìn cách hắn quan tâm Bách Lý Khiên, nghe nói Nhị hoàng tử này là người trong tình, xem ra không giả!

Lời An Cửu nói, không chỉ Thục Phi, ngay cả Bách Lý Ngạn cũng cả kinh.

"Từ hôn?" Thục Phi lẩm bẩm, ánh mắt dừng ở tờ giấy trong tay An Cửu, tuy rằng vẫn không thể tin, nhưng rất nhanh cũng chấp nhận sự thật này.

Từ hôn? Năm đó Hoàng Hậu coi trọng mệnh phượng hoàng của An Cửu, một tay thúc đẩy hôn ước của Thái Tử và An Cửu, hôm nay Thái Tử lui hôn, điều đó có ý nghĩa gì? Hoàng Hậu cho phép sao?

Thục Phi không ngốc, nhìn bộ dáng chật vật, gương mặt tức giận của Bách Lý Khiên, lại nhìn An Cửu vẫn luôn đứng cạnh Bắc Sách, rất nhiều việc trong lòng đã rõ ràng.



Xem ra Thái Tử từ hôn không phải mong muốn của gã!

Chỉ là, bọn họ từ hôn, mà Bắc Sách ở đây, vậy mục đích của họ...

"Ha ha, xin lỗi, là bổn cung không biết sự tình, có điều An Cửu quận chúa cũng có câu nói sai rồi." Thục Phi nở nụ cười hiền lành, "An Cửu quận chúa không phải phúc mỏng, sợ rằng ngươi đã tìm được người tốt hơn!"

Lúc nói chuyện, Thục Phi lặng lẽ nhìn Bắc Sách, như thế xem ra lời đồn không sai, An Cửu và Bắc Sách...

A, nếu Hoàng Hậu đã muốn lấy lòng Bắc thế tử, vậy bà đương nhiên không thể thu kém, về sau, bà nên qua lại nhiều hơn với An Cửu mới phải!

An Cửu là người khôn khéo, Thục Phi đang tính toán cái gì, nàng làm sao không rõ?

Nhịn không được mà cảm thấy buồn cười, những người này ai ai cũng muốn lấy lòng mượn sức Bắc thế tử, mà nàng vì cuộc giao dịch với Bắc Sách, sợ rằng cũng sẽ trở thành đối tượng lấy lòng của các nương nương trong cung.

Mặt mũi Bắc thế tử này thật sự quá lớn!

"Tạ cát ngôn của Thục Phi nương nương." An Cửu hành lễ, liền cùng Bắc Sách đi trước.

Để lại Thục Phi, Bách Lý Ngạn, Bách Lý Khiên nhìn theo bóng dáng hai người, thần sắc khác nhau.

"Thái Tử điện hạ, Ngạn Nhi còn phải thỉnh an Hoàng Thượng, không thể chăm sóc ngài." Thục Phi thấy Bách Lý Ngạn vẫn còn quan tâm Bách Lý Khiên, nhàn nhạt nói, "Còn đứng đó làm gì? Người ta từ hôn nên thương tâm hộc máu, chẳng lẽ con ở đây có thể giúp ngài ấy tìm về hôn ước kia sao?"

Dứt lời, không đợi Bách Lý Ngạn nói gì, Thục Phi lập tức kéo Bách Lý Ngạn vào trong điện.

Lời này như con dao đâm vào tim Bách Lý Khiên, khí huyết dâng lên, gã lại phun ra một ngụm máu to.

"An Cửu..." Bách Lý Khiên nghiến răng nghiến lợi, từ hôn? Gã không cam lòng, gã đường đường là Thái Tử, hôm nay thế mà bị An Cửu nhục nhã đến như vậy!

"A, Thái Tử biểu ca, ngài có biết bộ dáng ngài lúc này có bao nhiêu chật vật không?" Ngọc Vô Song vẫn luôn đứng bên cạnh chậm rãi lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng, giống như trút hết phẫn nộ còn đọng trong lòng.

Một người châm chọc vừa đi, bây giờ lại tới một người? Bách Lý Khiên liếc nhìn Ngọc Vô Song, càng cảm thấy nực cười, người hiện tại còn là biểu muội của gã!

"Muội cũng đang xem trò hay của bổn thái tử?"

"Trò hay? A, Thái Tử biểu ca ngay cả vị hôn thê của mình cũng không giữ được, người như vậy, Ngọc Vô Song khinh thường bố thí một chút sự chú ý." Ngọc Vô Song hừ lạnh, "Nhìn ngài biến thành dáng vẻ này, chắc không phải đã yêu An Cửu rồi đấy chứ?"

Bách Lý Khiên ngẩn ra, đôi mắt nham hiểm để lộ một tia hoảng loạn.

Ngọc Vô Song phát hiện điều đó, nụ cười kiều mị trên mặt cũng cứng đờ: "A, quả nhiên, ngài yêu nàng ấy."

Yêu nàng? Bách Lý Khiên như bị sét đánh trúng, đầu trống rỗng một lúc, đợi hoàn hồn, những lời này vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai, ngay cả chính gã cũng không tưởng tượng được.

Sao có thể? Yêu An Cửu?

"Không, không có khả năng!" Bách Lý Khiên lắc đầu, nhưng bản thân lại không dám xác định, trước kia gã chán ghét nàng, không phải sao?

Trong đầu hiện lên hình ảnh của An Cửu, không phải An Cửu vâng vâng dạ dạ trước kia, mà là ánh mắt khôn khéo, quả quyết cùng mỗi lần kháng cự và bài xích gã, bộ dáng đó quanh quẩn trong đầu gã không vứt đi được.

"Không có khả năng? Ha ha, Thái Tử biểu ca, ngài ngay cả trái tim mình cũng không rõ sao? Vừa rồi mọi người ở Thừa Huy Điện đều nhìn thấy, chỉ có ngài vẫn trốn tránh, hừ, Thái Tử biểu ca, ngài thật sự khiến ta quá thất vọng." Ngọc Vô Song cười lạnh, lòng thầm tính toán.

Hay, hay lắm, Thái Tử yêu An Cửu, việc này đối với nàng mà nói là tin tức không thể tốt hơn, không phải sao?

Nếu nàng ta lợi dụng thích đáng... Ngọc Vô Song tiếp tục: "Nếu không yêu nàng, ngài sao lại cố hết sức cưới nàng như vậy? Tại sao khi thấy nàng đứng cùng Bắc Sách lại phẫn nộ? Tại sao khi không còn hôn ước này, ngài lại tức giận tới hộc máu? Nếu ngài vẫn là Thái Tử không thích An Cửu như trước kia, chỉ sợ không còn hôn ước này, không có An Cửu, ngài sẽ rất vui mừng, nhưng ngài lúc này... Thái Tử biểu ca, ngài xem bản thân mình đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, bộ dáng chật vật cô đơn, nào là Thái Tử biểu ca mà ta biết?"

Bách Lý Khiên dần thanh tỉnh trở lại.

Yêu nàng? Gã thật sẽ đã yêu An Cửu!

Nhưng... Nhưng nữ nhân kia... Nàng lại coi gã như giày rách, gấp gáp muốn vứt bỏ!

"Thì đã sao? Hiện tại không phải đã từ hôn rồi sao?" Bách Lý Khiên lẩm bẩm, khi nãy ở Thừa Huy Điện, gã đã nghĩ, cho dù từ hôn thì như thế nào, gã sẽ không buông tay An Cửu, gã có thể tranh thủ lần nữa. Gã tin, với thân phận Thái Tử của mình sao có thể không chinh phục được nữ nhân này, nhưng, lời An Cửu nói hiện tại vẫn quanh quẩn trong đầu gã.

Xách giày cho nàng cũng không xứng? Trong mắt nàng, gã thật sự hèn mọn đến thế sao?

"Lui hôn thì thế nào?" Ngọc Vô Song đột nhiên bắt lấy cổ tay Bách Lý Khiên, buộc gã nhìn thẳng vào mắt mình, gằn từng chữ, "Cho dù nàng thành thân, Thái Tử biểu ca cũng có thể đoạt lại, không phải sao? Cho dù chiếm đoạt thì có thế nào? An Cửu chẳng qua là một nữ nhân, đối với nữ nhân cái gì quan trọng nhất Thái Tử biểu ca rất rõ ràng, không phải ư?"

Bách Lý Khiên ngẩn ra: "Muội..." .

Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Ngọt Ngào, Tổng Tài Sủng Lật Trời

Cái gì quan trọng nhất với một nữ nhân? Ý của Ngọc Vô Song là, bảo gã chiếm đoạt sự trong sạch của An Cửu?

Gã đường đường là Thái Tử, muốn nữ nhân nào mà chẳng có, xưa nay chỉ có nữ nhân tự mình đưa tới cửa, gã chưa từng nghĩ đến thủ đoạn đê tiện này để chiếm lấy một người.

Nhưng gã không thể không thừa nhận, thời điểm Ngọc Vô Song đưa ra biện pháp này, gã dao động.

Nếu chỉ có như vậy mới có thể chinh phục mèo hoang An Cửu này, cho dù thủ đoạn đê tiện thì sao?

Gã phải có được An Cửu mới có thể giải nỗi hận trong lòng, không từ thủ đoạn cũng không tiếc!

Thấy ánh mắt Bách Lý Khiên trở nên nham hiểm, Ngọc Vô Song khẽ cười, xem ra lời này của nàng đã có tác dụng.

A, An Cửu ơi An Cửu, nếu hôm nay không có chuyện ở Thừa Huy Điện, nàng ta cũng sẽ không ác độc như vậy, trong tiệc trung thu hôm nay, nàng ta khiến nàng mất hết mặt mũi trước mặt sứ thần Tây Lương là được, nhưng...

Nàng và Bắc Sách lưỡng tình tương duyệt thì sao?

Nàng ta thật muốn xem xem, không có thanh danh, không có trong sạch, cả đời này của An Cửu sẽ bị hủy hoại, cho dù nàng và Bắc Sách lưỡng tình tương duyệt, nàng còn có mặt mũi ở bên Bắc Sách cả đời ư!

"Thái Tử biểu ca, nếu ngài cảm thấy kiến nghị của Vô Song không tệ, muội có cách có thể giúp biểu ca được như ý nguyện."

"Hôm nay?" Bách Lý Khiên nghi hoặc.

"Chính là hôm nay, nếu để chậm, tin tức ngài và An Cửu đã từ hôn sẽ truyền ra ngoài, chẳng lẽ biểu ca muốn chuyện hôm nay ngài và An Cửu từ hôn bị người trong thiên hạ biết sao? Muội nghĩ biểu ca không muốn, biểu ca thậm chí không muốn đưa thư từ hôn cho An Cửu đúng không?"

Bách Lý Khiên nhíu mày, không trả lời, nhưng phản ứng là đáp án tốt nhất.

Đúng vậy, nghĩ tới bộ dáng cao hứng khi có được thư từ hôn, lòng gã rất khó chịu.

"Muội có cách gì?" Bách Lý Khiên đã hạ quyết tâm, hôm nay ở Thừa Huy Điện, gã đã thua một ván, gã đương nhiên phải gỡ lại mới cam tâm, mà cách Vô Song nói đương nhiên có thể giúp hắn trút hết phẫn nộ hôm nay, thậm chí còn có thể chiếm được An Cửu, khiến nàng không còn đường lui.

"Cách sao... Ha ha..." Ngọc Vô Song bật cười, tới gần Bách Lý Khiên, thì thầm bên tai gã mấy câu, chỉ thấy sắc mặt gã thay đổi. Dứt lời, Ngọc Vô Song lui một bước, nhìn ánh mắt hung ác nham hiểm của gã, rất vừa lòng, "Biểu ca yên tâm, Vô Song sẽ giúp biểu ca sắp xếp, coi như là phần đại lễ Vô Song tặng trước đại hôn của biểu ca."

Đại hôn?

Nếu việc hôm nay thành công, vậy đại hôn này dù thế nào cũng không trốn được, không phải sao?

Có điều... Bách Lý Khiên nhíu mày.

"Sẽ không có đại hôn nào cả!" Bách Lý Khiên lạnh lùng nói, cho dù thật sự như lời Ngọc Vô Song nói thì sao, gã yêu An Cửu thì thế nào!

Nữ nhân này hôm nay nhục nhã gã, gã không thể dễ dàng tha thứ như vậy.

"Biểu ca, ý huynh là..." Ngọc Vô Song kinh ngạc, nhưng rất nhanh nàng liền hiểu ý gã, ý cười càng tà ác quỷ dị.

Ý gã là, sau khi chiếm được sự trong sạch của An Cửu, gã chỉ để An Cửu vào Thái Tử phủ, không danh không phận?

A, nếu thật là vậy càng hợp ý nàng.

"Biểu ca nói đúng, tính tình An Cửu cương nghị, cần được dạy dỗ, về sau cho dù vào Thái Tử phủ, chỉ sợ vẫn không coi Thái Tử biểu ca huynh vào mắt."

An Cửu ơi An Cửu, Ngọc Vô Song nàng ta sẽ chờ xem trò hay, hôm nay, nàng ta sẽ tự tay đẩy nàng vào địa ngục.


OoOoO


Mà lúc này, An Cửu cùng Bắc Sách rời khỏi Thừa Huy Điện, đang ngồi trong đình hóng gió ở Ngự Hoa Viên, thân thể đột nhiên run lên, cảm giác bất an ập tới.


"Sao vậy?" Thấy ánh mắt An Cửu lập lòe, Bắc Sách quan tâm hỏi.


An Cửu giật mình, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh kia, chóp mũi quanh quẩn hương u lan khiến tâm tình thoải mái tới cực điểm, nàng gạt bỏ cảm giác quỷ dị vừa rồi, cười nói: "Khi nãy ở Thừa Huy Điện, đa tạ thế tử tương trợ."


"Giữa ta và nàng không cần nói cảm tạ." Bắc Sách thoáng nhíu mày.


Vì giữa họ là giao dịch, cho nên không cần cảm tạ sao? An Cửu sửng sốt, giữa bọn họ đúng là chỉ có giao dịch, nhưng những gì Bắc Sách vừa làm đã vượt qua phạm vi giao dịch, nàng sao có thể không cảm tạ?


Nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, An Cửu bỗng dưng muốn bỡn cợt: "Hiện tại Hoàng Thượng đã biết chúng ta lưỡng tình tương duyệt, ngài không sợ ông ta ép ngài cưới ta sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK