"Màn giá họa vừa rồi đối phó một mình Thục phi là đủ rồi!"
Còn đối phó An Cửu... Hạ Hầu Âm nhếch miệng, An Cửu này giảo hoạt ngay cả nàng ta cũng khó có thể khống chế, như khi nãy bản thân đã đánh giá sai nàng.
"Có điều, phong vân thường thay đổi trong chớp mắt, vương phi phải ứng đối cho đúng."
Ứng đối? An Cửu liếc nhìn cái bụng hơi phồng lên của Hạ Hầu Âm: "Phiền Dung phi nương nương nhớ thương, An Cửu là người ngoài cuộc, không có hứng thú xen vào việc trong cung."
Chẳng lẽ Hạ Hầu Âm thật sự cho rằng mình hoài long tự là có được tất cả sao?
Với dã tâm của Hạ Hầu gia, nếu Hạ Hầu Âm sinh được hoàng tử, chỉ sợ Hạ Hầu gia sẽ muốn lật trời.
Cục diện này nàng đương nhiên không muốn nhìn thấy.
Hạ Hầu Âm vẫn không đoán được An Cửu nghĩ gì, lòng cảm thấy không vui, càng không chấp nhận việc bản thân thất bại. Nàng ta hít sâu một hơi, khẽ cười: "An Cửu, nếu ta là ngươi, ta sẽ làm Bắc vương phi cho tốt, chuyện trong cung không liên quan tới ta ta sẽ không để ý!"
Ý của Hạ Hầu Âm là muốn An Cửu đừng nhúng tay vào chuyện giữa nàng ta và Thục phi?
An Cửu không khỏi cảm thấy buồn cười, nàng vốn không định xen vào, nhưng hôm nay rõ ràng là Hạ Hầu Âm cố ý kéo nàng vào không phải sao?
An Cửu nhàn nhạt nói: "Nếu đã không liên quan tới ta, ta đương nhiên sẽ không xen vào việc người khác."
Nhưng nếu có kẻ muốn kéo nàng vào, vậy người thích xem kịch vui như nàng có chút hành động thì thế nào?
Hạ Hầu Âm nhíu mày, nhìn An Cửu một lát, nói mình mệt mỏi, đồng ý cho An Cửu rời đi.
An Cửu xuất cung, vừa về Bắc vương phủ liền có người đưa một hộp gấm tới, An Cửu mở ra xem, thấy bên trong là một viên dạ minh châu và một phong thư ngoại trừ ấn giám của Thục phi thì chẳng còn gì khác.
Đây là sự bảo đảm của Thục phi à?
Thục phi cũng thật là, bà ta không sợ nàng lợi dụng ấn giám này làm gì sao?
Đây rõ ràng là giao cả tính mạng của mình cho nàng đấy!
An Cửu phân phó Hồng Linh đi cất thứ này.
Mà ở Liễu Oanh Điện, Hạ Hầu Âm vẫn không thể bình tĩnh lại.
An Cửu trở thành phi tử của Bắc Sách không nói, thậm chí ở đâu cũng cản đường nàng ta, đúng là đáng giận!
Khó nhịn lửa giận trong lòng, Hạ Hầu Âm vung tay, đúng lúc Văn cô cô đang đút nàng ta uống thuốc, cứ thế thuốc đổ lên người nàng ta, cái chén cũng rơi xuống đất vỡ vụn.
"A!" Hạ Hầu Âm hét lên, "Lão nô nhà ngươi sao lại không cẩn thận thế hả?"
"Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội..." Văn cô cô quỳ xuống, luống cuống lau nước thuốc giúp Hạ Hầu Âm.
Hạ Hầu Âm dường như cố kỵ Văn cô cô, không tiện nhiều lời.
"Đều tại An Cửu kia, đúng là khiến người ta khó chịu. Hôm nay nếu không phải ả bày mưu tính kế cho Thục phi, Thục phi bây giờ đã không có cách thể xoay người!"
Văn cô cô nhẹ giọng: "Bắc vương phi... Có hơi khó đối phó!"
Khó đối phó? Hạ Hầu Âm liếc nhìn Văn cô cô: "Nếu có thể nhổ cái đinh trong mắt cái gai trong thịt này thì thống khoái biết mấy!"
"Nương nương, ý của người là..."
"Hừ! Ý trên mặt chữ, Văn cô cô không hiểu sao?"
"Nương nương... Xin nương nương suy nghĩ lại, An Cửu kia... Người không thể động vào."
"Không thể động vào? Có gì mà không thể động vào? Bổn cung biết chủ tử của ngươi có lệnh không được động vào An Cửu!"
Nếu không, nàng ta đã không trơ mắt nhìn An Cửu và Bắc Sách thành phu thê. Nàng ta vẫn luôn nhịn, nhưng hiện tại, nàng ta không muốn nhịn nữa.
"Nương nương, An Cửu không phải người nương nương có thể động vào!" Văn cô cô đột nhiên cao giọng, hoàn toàn không phải bộ dáng một cung nữ nên có. Bà ta đứng trước mặt Hạ Hầu Âm cứ như mình mới là chủ tử, "Xin nương nương suy nghĩ lại, tin rằng Hạ Hầu lão gia và Hạ Hầu công tử cũng sẽ không cho phép trái ý người đó."
Giọng điệu và thái độ này làm Hạ Hầu Âm giật mình giúp mày, dường như nàng ta đã quen Văn cô cô nghe lệnh mình làm việc, còn bà ta bây giờ thật sự rất khác.
Hạ Hầu Âm cười khinh thường: "Không cho phép trái ý người đó? Ngươi là chó của người đó chứ Hạ Hầu gia ta không phải. Đừng quên, giữa người đó và phụ thân bổn cung chỉ hợp tác giao dịch, bổn cung làm gì không cần người đó khoa chân múa tay xen vào! Ngươi lui xuống đi, bổn cung không muốn thấy người nữa, gọi người khác vào hầu hạ!"
Văn cô cô thở dài, vẫn lui xuống, tới cửa, bà ta quay đầu nhìn thoáng đại điện, trong đôi mắt lão luyện không biết suy nghĩ gì.
...
Mấy ngày kế tiếp vô cùng bình yên. Lẫm Phong đã có tin tức của Thượng Quan Liên. Sau hôm Khuynh Thành Lâu bị thiêu rụi, bọn người Thượng Quan Liên dọn vào một tòa nhà, Thượng Quan Liên suốt ngày ở đó không hề ra ngoài, cũng không có hành động. Nhưng mới hôm qua, Thượng Quan Liên lại có động tĩnh.
"Một nam nhân?"
Ở Lưu Li Hiên, nghe Lẫm Phong bẩm báo xong, An Cửu đang vuốt ve ly trà bỗng cứng đờ.
"Đúng vậy, nam nhân kia tuy ăn mặc y phục của Đông Sở Quốc nhưng tướng mạo lại khá giống với huyết thống Bắc Tần Quốc. Nửa tháng sau sẽ là hội minh Li Giang của Bắc Tần Quốc và Đông Sở Quốc, giờ phút này nam nhân kia lẻn vào kinh thành gặp Thượng Quan Liên, chỉ sợ không bình thường." Lẫm Phong nhíu mày nhấp ngụm trà.
Li Giang là con sông ngăn cách Bắc Tần Quốc và Đông Sở Quốc, chính là biên giới của hai nước.
Gặp nhau ở Li Giang năm năm một lần là quy củ từ lúc Đông Sở Quốc khai quốc tới nay, khi đố đế vương hai nước sẽ thương nghị đại cục thiên hạ.
Nếu nam nhân kia thật sự là người Bắc Tần, gã gặp Thượng Quan Liên có liên quan hội minh Li Giang sao?
Thượng Quan Liên đại diện cho kẻ đứng sau nàng ta, điều này có nghĩa...
An Cửu nắm chặt ly trà, xem ra việc này ngày càng thú vị, người đứng sau Thượng Quan Liên rốt cuộc muốn làm gì đây?
"Tiếp tục chú ý Thượng Quan Liên, nàng ta có nhất cử nhất động gì đều phải bẩm báo với ta!" An Cửu buông ly trà, trầm giọng.
Hôm sau, An Cửu nhận được tin Thượng Quan Liên lặng lẽ rời kinh đi về phía Bắc.
Phía Bắc à?
An Cửu càng khẳng định suy đoán của mình, chuyến đi này của Thượng Quan Liên chắc chắn có liên quan tới hội minh Li Giang.
Cùng ngày, Bắc vương phủ nhận được thánh chỉ của Tĩnh Phong Đế, lệnh Bắc Sách cùng ông ta tới Li Giang, An Cửu cũng nằm trong danh sách.
Truyện đề cử: Thiên Kim Tiểu Thư Làm Tình Nhân
Vốn định đi, An Cửu khi nhận thánh chỉ này đương nhiên vui mừng lĩnh mệnh. Bọn họ có ba ngày chuẩn bị, ba ngày sau, đội ngũ khởi hành.
Ngày lên đường, nhìn thấy hai người đi theo, An Cửu không khỏi nhíu mày. Nữ nhân mỹ lệ cạnh Tĩnh Phong Đế không phải Hạ Hầu Âm thì còn là ai? Mà nam tử cưỡi tuấn mã đi cạnh nàng ta chính là Hạ Hầu Ngự Thiển, thấy nàng, gã nở nụ cười, nhưng nụ cười này khiến An Cửu không được tự nhiên.
Hạ Hầu Ngự Thiển đi theo không có gì khó hiểu, dù sao từ lúc Hạ Hầu Âm được sủng ái, hai người Hạ Hầu Nghi và Hạ Hầu Ngự Thiển đều được trọng dụng, nhưng còn Hạ Hầu Âm, hiện tại nàng ta có thai, thái y thậm chí đã dặn dò không được tức giận, nhưng đi đường xóc nảy, sức khỏe nàng ta chịu nổi sao?
Lúc này An Cửu lại phát hiện cung nhân đi theo hầu hạ nàng ta lại là một cung nữ trẻ tuổi.
Văn cô cô kia trước giờ là tỳ nữ không rời xa Hạ Hầu Âm, nhưng lần này ra ngoài Hạ Hầu Âm lại không dẫn theo bà ta, điều này có ý nghĩa gì?
Trong đầu An Cửu xuất hiện quá nhiều nghi vấn.
"Bắc vương phi, ngươi tới rồi, may mà chuyến này có ngươi, bổn cung cũng có bạn, ngươi ngồi cùng xe ngựa với bổn cung đi!" Hạ Hầu Âm cũng đã thấy An Cửu, trên mặt lập tức nở nụ cười thân thiện cứ như hai người là tỷ muội tốt.
Bảo nàng ngồi chung xe ngựa với nàng ta?
An Cửu ngồi trên lưng ngựa cười châm chọc: "An Cửu không dám, xe ngựa của Dung phi nương nương chỉ có Hoàng Thượng có thể ngồi, nếu ta ngồi chung xe ngựa với nương nương thì sẽ giảm tuổi thọ mất. Hoàng Thượng, lần này ra ngoài Bắc Sách đặc biệt chọn cho An Cửu một con ngựa tốt, An Cửu đang muốn tập cưỡi ngựa, chắc Dung phi nương nương sẽ không phản đối đúng không!" An Cửu nhìn Tĩnh Phong Đế và Hạ Hầu Âm, dùng dăm ba câu để cự tuyệt.
Hạ Hầu Âm nhíu mày lộ vẻ không vui.
Tĩnh Phong Đế cười ha ha: "Dung phi đề nghị ngươi đi theo cũng vì tuổi tác hai người tương đương, dễ ở chung, nhưng thôi, ái phi đã có trẫm ở bên chắc chắn sẽ không buồn."
"Hậu ái của Dung phi nương nương, An Cửu vô cùng cảm kích!"
"Nếu Bắc vương phi cưỡi ngựa mệt thì có thể lên xe ngựa ngồi chung với bổn cung."
An Cửu chỉ cười không đáp.
Đội ngũ xuất phát, lên đường suốt đêm, trước ngày hội minh tới Li Giang đúng hạn.
Phía nam Li Giang là Nghiệp Thành của Đông Sở Quốc, phía Bắc là Tang Nguyên Quận của Bắc Tần Quốc.
Ở Nghiệp Thành, vì nghênh đón Tĩnh Phong Quốc, thành chủ đã cho tu sửa hành cung, đêm đó đoàn người ở hành cung tổ chức yến tiệc, vô cùng náo nhiệt.
Bá tánh Nghiệp Thành cũng vị đoàn người mà đến ăn mừng.
Trong yến hội, thành chủ Nghiệp Thành là một nam nhân trung niên to béo tươi cười kính rượu. Trên đại điện, tiếng đàn sáo dễ nghe, nhiều vũ cơ thướt tha nhảy múa, ánh mắt mị hoặc. Vừa nhìn, An Cửu liền đoán được tâm tư của thành chủ.
Bỗng dưng có một vũ cơ xuyên qua khách khứa đến cạnh Bắc Sách, rót rượu cho y, trước ngực lõa lồ một mảng tuyết trắng ghé vào Bắc Sách như hận không thể nằm lên người y.
An Cửu không vui, nhưng thấy Bắc Sách nhíu mày, nàng vuốt ve chung rượu chờ xem kịch hay.
Thời điểm vũ cơ tới gần Bắc Sách, người ở đây đều chú ý tới, những vũ cơ khác lộ rõ sự ghen ghét, nghe nói đó là nam tửu Bắc gia, nổi danh không bằng gặp mặt, đúng là bất ngờ, nhưng hơi thở do y tản ra lại khiến đối phương không dám đến gần.
Các nàng đều biết mình hôm nay không chỉ hiến vũ mà còn phải hầu hạ các quý nhân, mà quý nhân đó sợ là ngay cả Tĩnh Phong Đế cũng không sánh bằng. Nếu hầu hạ tốt, nói không chừng còn có thể vào kinh thành, chiếm một vị trí nhỏ ở Bắc vương phủ.
Dụ hoặc ở ngay trước mặt nhưng vẫn bị kẻ khác chiếm trước.
Cảm nhận sự hâm mộ cùng ghen ghét của bọn tỷ muội, vũ cơ dựa vào Bắc Sách hết sức đắc ý. Ánh mắt nàng ta trở nên nóng rực, tay cầm chung rượu đưa đến bên miệng y: "Vương gia, nô gia đúng ngài uống..."
Giọng nói mềm mại tận xương ấy dù là nữ nhân kia cũng không khỏi tê dại, thành chủ Nghiệp Thành thấy tình hình như vậy lòng cũng nở hoa, nhưng những người khác lại đều nín thở quan sát Bắc Sách mặt không cảm xúc.
Bắc vương gia xưa nay không gần nữ sắc, chỉ có An Cửu vương phi là ngoại lệ, vũ cơ này đúng là không có mắt, Bắc vương phi còn ở đây, ả ta dám câu dẫn như thế, chỉ e sẽ khiến nàng ghen tuông quá độ.
Mọi người nhìn An Cửu, lại thấy nàng vẫn thản nhiên cứ như không hề thấy hành động của vũ cơ kia.
Này dụ hoặc ở trước mặt, các nàng nội tâm giãy giụa, nhưng chung quy là bị người khác nhanh chân đến trước.
Vũ cơ nhìn Bắc Sách, tay không cầm chung rượu cũng chậm rãi khoác lên vai y, lòng đang tính xem nên dùng thủ đoạn gì, nhưng tay ả vừa chạm vào y phục của Bắc Sách, cổ tay đột nhiên nhói lên, ngay cả chính ả còn chưa hoàn hồn, một lực đảo đã đánh ả bay đi thật xa.
"A!" Vũ cơ hét lên.
Mọi người ở đại điện cũng sửng sốt.
Thành chủ Nghiệp Thành và đám vũ cơ còn chưa biết vừa xảy ra chuyện gì nhưng đã có người khẽ cười, dường như sớm đã đoán được kết cục của vũ cơ kia.
Khó khăn lắm mới hoàn hồn, vũ cơ kia ngửa đầu nhìn nam nhân nhấp ngụm rượu, yêu kiều gọi: "Bắc vương gia..."
"Nếu ngươi còn nói một chữ, bổn vương sẽ khiến ngươi từ nay không nói chuyện được nữa!" Giọng Bắc Sách lạnh băng, trong đôi mắt bình tĩnh lộ rõ sự chán ghét.
Vũ cơ bị khí thế của Bắc Sách làm cho sững sờ, không dám nói thế một câu.
Lúc này thành chủ Nghiệp Thành tươi cười đi tới, chắp tay với Bắc Sách: "Bắc vương gia, nô tỳ này hầu hạ không chu toàn, nếu vương gia không thích, ở đây vẫn còn nô tỳ khác đều rất xinh đẹp hiểu chuyện..."
Những người khác không khỏi hít sâu một hơi, thầm nghĩ thành chủ Nghiệp Thành này đúng là không có mắt, ông ta tưởng Bắc vương gia chỉ chướng mắt vũ cơ kia sao? Bắc vương gia đã nổi giận, ông ta còn muốn đưa nữ nhân cho y, chẳng lẽ ông ta không biết chữ chết viết thế nào à!
Nhưng lại không ai dám mở miệng nhắc nhở, ngay cả Tĩnh Phong Đế cũng chỉ lặng lẽ quan sát, không nói một câu. Hạ Hầu Âm cũng vui vẻ chờ xem trò hay.
Thành chủ Nghiệp Thành cẩn thận nhìn Bắc Sách, thấy Bắc Sách chỉ lo uống rượu, hoàn toàn không để ý tới mình, ông ta lập tức đưa mắt ra hiệu với vũ cơ khác.
Đám vũ cơ hoàn hồn, không dám chậm trễ, vội đi tới, từng người hành lễ với Bắc Sách, ánh mắt đều nóng rực tràn ngập hi vọng, cầu nguyện bản thân có thể được người trong long phượng này nhìn trúng.
An Cửu nhìn đám vũ cơ xinh đẹp này, khẽ cười: "Thành chủ đại nhân, những vũ cơ này được chọn từ thanh lâu ra à?"
Thành chủ giật mình, sắc mặt lập tức trầm xuống, nghiêm túc đáp: "Vũ cơ chiêu đãi khách sao có thể đến từ những nơi dơ bẩn đó? Những vũ cơ này đều là nữ tử xuất thân trong sạch."
"Vậy sao? Nhưng sao ta lại cảm thấy bọn họ như ở hẻm hoa liễu vậy?"
Nghe vậy, thành chủ Nghiệp Thành vẫn chưa hiểu ý An Cửu.
An Cửu nhìn ông ta, gằn từng chữ: "Thành chủ đại nhân, vì thu xếp cho vương gia nhà ta ngươi tốn nhiều sức lực rồi!"
Thành chủ thấy An Cửu mỉm cười, cũng cười ha ha: "Nên làm, nên làm mà."
Nhìn phản ứng của thành chủ, những người còn lại đều khẽ cười, thành chủ này trông có vẻ thông minh vậy mà không hiểu ý An Cửu sao?
A, bản thân đụng vào ma nữ mà còn không biết!"
"Nếu đã phí tâm tư thì cũng nên tốn nhiều tâm tư một chút, nhiều vũ cơ thế này đủ để hầu hạ vương gia nhà ta, nhưng đêm khuya dài đằng đằng, thành chủ có phải cũng nên chuẩn bị chút trò tiêu khiển cho ta không?"
Dứt lời, mọi người đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn An Cửu như nhìn quái vật.
Trò tiêu khiển mà An Cửu nhắc tới, chỉ cần là người hiểu chút việc nam nữ đều hiểu là gì!
Những người đi theo đều nhìn ra Bắc vương phi đã nổi giận, nhưng thành chủ Nghiệp Thành vẫn còn sững sờ tại chỗ?
Chuẩn bị trò tiêu khiển cho nàng?
Việc này... Nàng là Bắc vương phi, thân phận tôn quý nhưng dù sao cũng là nữ nhân, không nhắc đến nữ tắc, ở trước mặt mọi người vương phi lại dám nói như vậy...
Thành chủ Nghiệp Thành vẫn chưa cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ An Cửu, Bắc Sách ngồi cạnh nàng đã dùng ánh mắt lạnh băng nhìn ông ta khiến ông ta không khỏi run rẩy: "Vương... Vương gia..."
"Đám vũ cơ này nếu để biết hầu hạ như vậy hay là đưa đến quân doanh hầu hạ tướng sĩ biên thùy đi. Hoàng Thượng, ngài thấy sao?" Bắc Sách đột nhiên lên tiếng.
Thành chủ sửng sốt, đám vũ cơ vốn đang đang tràn trề hi vọng sắc mặt lập tức trắng bệch.
Đưa đến quân doanh hầu hạ tướng sĩ biên thùy?
Đó rõ ràng là đi làm quân kỹ!
Thành chủ lúc này mới bừng tỉnh, vội quỳ xuống: "Hoàng Thượng bớt giận, vương gia bớt giận, những vũ cơ này... Được dạy dỗ đặc biệt, đưa vào quân doanh thì thật đáng tiếc!"
"Đáng tiếc? Có gì đáng tiếc? Nghiệp Thành ở biên thùy, tướng sĩ giữ gìn biên cương là những người vất vả nhất, rất nhiều nam nhi thậm chí còn chưa cưới vợ, có bọn họ bảo vệ biên cương, chúng ta mới có thể hưởng một phương an bình. Hiện giờ, đám vũ cơ này có cơ hội hầu hạ họ là phúc khí của các nàng, sao có thể nói đáng tiếc?" An Cửu mỉm cười.
Tức khắc, những vũ cơ kia càng hoảng loạn, các nàng vốn định từ Bắc vương gia bay lên cành cao biến thành phượng hoàng nhưng lại không ngờ bản thân chọc vương phi không vui.
Vốn dĩ các nàng không hề để vương phi vào trong mắt, các quan viên ngồi đây đều tam thê tứ thiếp, vương gia có thêm nữ nhân hầu hạ thì có gì sai? Nhưng cố tình... Trong mắt Bắc vương gia hình như chỉ có một mình vương phi.
"Thành chủ..." Đám vũ cơ nhìn thành chủ Nghiệp Thành, các nàng không muốn tới quân doanh, nhưng..."
Thành chủ Nghiệp Thành còn chưa kịp có cơ hội tiếp tục cầu tình, Tĩnh Phong Đế đã cười nói: "Ha ha, An Cửu nói không sai, đưa đến quân doanh là thích hợp nhất, cứ nói trẫm khao các tướng sĩ, các tướng sĩ chắc chắn sẽ càng trung thành tận tâm."
"Hoàng Thượng..." Thành chủ vẫn không cam lòng.
"Sao hả? Mệnh lệnh của trẫm cũng không tính à? Chẳng lẽ ngươi thật sự định chuẩn bị trò tiêu khiển cho Bắc vương phi? Đúng là không biết tốt xấu!"
Tĩnh Phong Đế đã nổi giận, thành chủ Nghiệp Thành kinh sợ, không dám nhiều lời nữa. Ông ta nhìn vũ cơ quỳ đầy đất, chỉ có thể nhịn đau: "Vi thần không dám, vi thần lập tức đưa những vũ cơ này đến quân doanh!"
Dứt lời, thành chủ không dám chậm trễ, mặc kệ đám vũ cơ khóc lóc xin tha, lập tức lệnh cho các nàng lui xuống.
Trên đại điện, biến cố đã bình ổn, nhưng bầu không khí lại càng quỷ dị. Yến hội không biết kết thúc từ khi nào. Sau lần đó, mỗi lần nhìn An Cửu thành chủ kia đều vô cùng cẩn thận, hoàn toàn dẹp bỏ tâm tư sắp xếp nữ nhân cho Bắc Sách.
"Tiếng tăm thiếp là phụ nhân hay ghen chắc là đã truyền ra rồi." An Cửu dựa vào lòng Bắc Sách. Sau một hồi mây mưa, nàng như con thú nhỏ đã ăn no, trong lười biếng lộ vẻ thỏa mãn, hương u lan nhè nhẹ quanh quẩn chóp mũi làm nàng không nhịn được mà tham lam hít một cái.
Bắc Sách ôm An Cửu vào lòng cũng nở nụ cười: "Hay ghen thì sao? Vừa lúc cho những người đó biết, sau này bớt có tư tâm đi."
An Cửu trở mình: "Thiếp nghe nói chẳng những bảo thiếp ghen tị, mà còn Bắc vương gia chàng cũng là người sợ vợ!"
Nhìn gương mặt này, sợ vợ à? Ha ha, nghĩ thôi nàng cũng không nhịn được mà cười.
"Nàng hay ghen, ta sợ vợ, chúng ta không phải trời sinh một cặp sao? Đừng hòng ai chen chân vào." Bắc Sách nắm tay An Cửu, đôi mắt sáng như sao, "Đời này, Bắc Sách ta chỉ cưới một mình An Cửu!"
Trái tim An Cửu như được rót mật ngọt, hai người nhìn nhau, lại có thứ gì đó muốn bốc cháy.
Trong phòng xuân ý chưa nghỉ, mà cũng tại hành cung, Hạ Hầu Âm thoáng nhìn Tĩnh Phong Đế ngủ bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ chán ghét, nhưng khi tay vỗ về bụng phòng lên, sắc mặt liền bình tĩnh trở lại.
Cách hội minh còn hai ngày, hai nước dùng sứ thần truyền lời của mình.
Lần hội minh này Bắc Sách là người quan sát, đa số thời điểm sẽ cùng Tĩnh Phong Đế thương nghị đại sự. An Cửu nhìn có vẻ nhàn hạ nhưng nàng không hề quên mục đích mình tới đây.
Thượng Quan Liên!
Lẫm Phong truyền tin tới nói người của Xích Minh cũng theo chân Thượng Quan Liên tới Nghiệp Thành nhưng sau đó nàng ta như biến mất khỏi thế gian.
An Cửu biết Thượng Quan Liên đang ở Nghiệp Thành, chỉ là nàng ta rốt cuộc có mục đích gì?
Trước hội minh một ngày, An Cửu còn đang nghĩ chuyện của Thượng Quan Liên thì một tiểu thái giám bên cạnh Tĩnh Phong Đế gấp gáp tới truyền lời, nói phụng lệnh của Bắc Sách mời nàng tới Li Giang một chuyến, có bất ngờ.
An Cửu không hề nghi ngờ, sau khi đuổi tên thái giám kia, nàng bảo Hồng Linh hầu hạ mình thay xiêm y rồi ra ngoài. Nghĩ tới Bắc Sách, mặt nàng theo bản năng đỏ ửng.
Bất ngờ? Bắc Sách rốt cuộc định làm gì?