Mục lục
Đích Phi Sách - Chân Ái Vị Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta hối hận vì lúc trước nghe lời mẫu phi hủy bỏ hôn sự giữa chúng ta... Đó không phải ý của ta, chính nàng cũng ép ta, nhưng ta không để ý... Không để ý... Nàng tha thứ cho ta được không... Nếu nàng tha thứ cho ta, nàng muốn gì ta đều cho nàng. Nàng muốn gì? Vị trí Thái Tử Phi sao?"

Càng nói, gã càng nắm chặt hai vai nữ tử mang khăn che mặt, nhìn nàng ta, đôi mắt tràn ngập mong đợi.

Nhưng nữ tử dưới khăn che mặt lại cứng đờ.

Từng câu từng chữ Bách Lý Khiên nói như đao kiếm đâm vào trái tim Bắc Nhu, nơi đó vốn tích tụ nhiều thứ giờ phút này càng thêm đau đớn.

Thái Tử... Thái Tử thế này là vì tiện nhân An Cửu kia sao?

Ngài ấy biết hôn sự của An Cửu và đại ca đã được định, cho nên mới chuốc say bản thân như chết?

Hừ, hay cho một An Cửu, nàng đúng là có bản lĩnh!

Nghĩ đến vết thương trên trán mình, tay Bắc Nhu nắm chặt thành đấm.

"Cửu Nhi, hay là ta đưa nàng đi, rời khỏi nơi này, không có Bắc Sách, không có tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, trời cao biển rộng, nàng muốn dừng chân ở đâu, ta đều ở bên cạnh nàng."

Bách Lý Khiên nhìn chằm chằm nữ tử che mặt, nhưng rất lâu sau người nọ vẫn không đáp. Gã không nhịn được mà nhíu mày, tay lấy mũ có rèm che trên mặt nàng ta xuống. Khăn che mặt cản trở tầm mắt của gã bị lấy ra, Bách Lý Khiên cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mặt.

Ánh mắt gã theo bản năng lập lòe, không phải An Cửu?

Sắc mặt trầm xuống, Bách Lý Khiên chán ghét đẩy nàng ta ra, lạnh giọng: "Sao lại là ngươi?"

Dù say, có những thứ gã vẫn phân biệt được.

Bắc Nhu lảo đảo một cái, dịu dàng nói: "Thần thiếp tới thăm Thái Tử điện hạ."

"Bổn thái tử có gì mà thăm?" Bách Lý Khiên nhíu mày, không hề che giấu thái độ chán ghét với nữ nhân này.

Cảm nhận sự lạnh nhạt xa cách kia, trái tim Bắc Nhu đau đớn, nhưng nàng ta vẫn nhịn: "Thân phận Thái Tử điện hạ tôn quý, thân mình càng quý giá hơn, say rượu hại thân, Thái Tử điện hạ phải yêu quý chính mình, thần thiếp..." Nói tới đây, Bắc Nhu tiến lên một bước, thăm dò, "Thần thiếp biết Thái Tử điện hạ đau khổ, tình cảm Thái Tử điện hạ dành cho Cửu Nhi tỷ tỷ sâu đậm thế nào Nhu Nhi cũng biết, có điều ba ngày sau sẽ là ngày đại ca nghênh thú Cửu Nhi tỷ tỷ, từ đó, vị hôn thê của Bắc thế tử chính thức trở thành Bắc thế tử phi. Thái Tử điện hạ, ngài nhớ nhung thê tử của người khác, việc này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ tổn hại tới sự anh minh của Thái Tử, tạo cơ hội cho người ta đàm tiếu!"

Bách Lý Khiên trừng mắt nhìn Bắc Nhu: "Thì sao hả? Phụ hoàng còn có thể đoạt Hạ Hầu trắc phi của Bắc vương gia, nuôi nàng ta trong cung. Một ngày nào đó bổn thái tử học theo phụ hoàng, ai dám nói một câu không phải!"

Đại hôn? Đại hôn thì sao?

Bắc Sách và gã ai mới là người cười đến cuối cùng còn chưa biết, không phải à?"

"Vậy Thái Tử điện hạ càng phải vực dậy tinh thần, mượn rượu giải sầu như vậy có ý nghĩa gì?" Bắc Nhu hơi nhíu mày, vết sẹo trên trán tuy mờ nhưng vẫn có thể thấy rõ. Nhưng nàng ta biết, giờ phút này Thái Tử không bận tâm tới vết thương của nàng ta, càng không quan tâm thương tiếc.

Tâm tư của gã đều ở chỗ An Cửu, mọi thứ của nàng ta đều do An Cửu ban tặng!

Bách Lý Khiên tức giận, nhưng không có cách nào phản bác.

Bắc Nhu tiếp tục: "Thái Tử điện hạ không muốn thấy Cửu Nhi tỷ tỷ trở thành thê tử của đại ca, tuy đã hạ quyết tâm tương lai đoạt lấy, nhưng giờ phút này trong lòng chắc cũng không thoải mái đúng không?"

"Việc này liên quan gì tới ngươi? Hôm nay ngươi tới chẳng lẽ để chê cười bổn thái tử?"

"Chê cười? Thần thiếp sao có thể chê cười Thái Tử? Thái Tử là trời của thần thiếp..."

"Được rồi được rồi, ngươi không có việc gì thì cút đi." Bách Lý Khiên mát kiên nhẫn ngắt lời Bắc Nhu, cơ thể mang theo men say đến bên mép giường ngồi xuống, lại thuận tay cầm bầu rượu rót vào miệng.

Bắc Nhu nắm hai tay càng chặt, không hề rời đi: "Thái Tử điện hạ, nếu thần thiếp đi rồi, e rằng Thái Tử điện hạ sẽ hối hận."

"Hối hận?" Bách Lý Khiên khẽ cười, "Bổn Thái Tử hối hận?"

"Đúng vậy, hôm nay thần thiếp tới là vì Cửu Nhi tỷ tỷ." Bắc Nhu hành lễ.

"An Cửu?" Bách Lý Khiên ngẩn ra, "A, ngươi đúng là biết nói chuyện, ngươi tới đây sao lại vì An Cửu?"

"Thần thiếp biết tình nghĩa Thái Tử điện hạ dành cho Cửu Nhi tỷ tỷ, thần thiếp đã nghĩ ra một cách có thể giúp Thái Tử điện hạ được như ước nguyện!"

Bách Lý Khiên xoay người nhìn Bắc Nhu: "Được như ước nguyện? Hừ, ngươi biết bổn thái tử mong muốn thứ gì sao?"

"Không phải Thái Tử muốn có được Cửu Nhi tỷ tỷ à?" Bắc Nhu mỉm cười.

Quả nhiên, đôi mắt kia lộ vẻ hứng thú, khẽ cười: "Đúng, bổn thái tử muốn có được An Cửu, nhưng vừa rồi không phải ngươi cũng nói ba ngày sau là lễ đại hôn, nàng sắp trở thành Bắc thế tử phi sao..."

"Không phải còn ba ngày ư?" Bắc Nhu lần đầu ngắt lời Thái Tử, trong dáng vẻ dịu dàng kia hình như có thứ gì khác kích động.

Bách Lý Khiên quan sát Bắc Nhu, trầm mặc một lát: "Ngươi... Có ý gì?"

"Ba ngày sau là đại hôn, nếu trong đại hôn không có tân nương..." Nói tới đây, Bắc Nhu dừng lại, ánh mắt khóa chặt gương mặt khiếp sợ của Bách Lý Khiên.

Không có tân nương?

Ý của Bắc Nhu là... Cướp An Cửu đi?

Nhưng đại hôn ba ngày sau thanh thế rất lớn, còn có sứ thần các nơi, huống hồ muốn cướp tân nương trong tay Bắc Sách nào phải việc dễ?

Nhìn Bách Lý Khiên thả lỏng, Bắc Nhu cười lạnh: "Thần thiếp cứ tưởng với tình nghĩa Thái Tử dành cho Cửu Nhi tỷ tỷ, việc gì cũng có thể làm, nhưng không ngờ tâm ý của Thái Tử dành cho An Cửu sợ rằng không sâu như suy nghĩ của thần thiếp, nếu không... Sao ngài lại do dự?" Bắc Nhu thở dài, hành lễ, "Nếu Thái Tử điện hạ muốn tiếp tục mượn rượu giải sầu, thần thiếp không quấy rầy nữa. Thần thiếp cáo lui."

Bắc Nhu xoay người, vừa đi được vài bước, nam nhân phía sau quả nhiên lên tiếng: "Khoan đã!"

Bắc Nhu dừng lại: "Thái Tử còn gì phân phó?"

"Không phải ngươi nói mình có cách khiến đại hôn ba ngày sau không có tân nương sao?" Men say trên người Bách Lý Khiên dường như đã tan đi, tay chắp sau lưng, trầm giọng.

Bắc Nhu nhếch mép cười: "Đúng vậy."

"Có nắm chắc không?" Bách Lý Khiên tiến lên vài bước.

Cảm nhận sự vội vàng kia, Bắc Nhu cảm thấy không vui, híp mắt: "Nếu không nắm chắc, thần thiếp sẽ không hiến kế cho Thái Tử."

"Tốt, tốt lắm!" Bách Lý Khiên kích động.

Đoạt tân nương sao?

A, cho dù là Bắc Sách thì thế nào? So với trơ mắt nhìn An Cửu trở thành thê tử của Bắc Sách, chi bằng phản kích một lần!

Bắc Sách ư? Là y cướp nữ nhân của gã trước, bây giờ gã tính kế, chẳng qua là đoạt lại thứ vốn thuộc về gã mà thôi!

Không cần có cách cụ thể, Bách Lý Khiên đã vô cùng hưng phấn. Bỗng nhiên ánh mắt nhìn về phía Bắc Nhu, hưng phấn kia đột nhiên biến mất, thay vào đó là lạnh lẽo nham hiểm trước sau như một.

"Tại sao? Bổn thái tử nhớ ngươi thích bổn thái tử, tại sao lại giúp ta cướp lại An Cửu?" Bách Lý Khiên híp mắt.

Bắc Nhu đón nhận sự chất vấn của Bách Lý Khiên, im lặng một hồi, cuối cùng vẫn không lảng tránh.

Trước đây mỗi lần nhìn thẳng vào mắt Bách Lý Khiên, Bắc Nhu đều cẩn thận, thậm chí là hèn mọn, nhưng giờ phút này, ánh mắt của nàng ta lại bình tĩnh và bình đẳng: "Thần thiếp thích thái tử. Trong quá khứ thần thiếp cố gắng làm một Thái Tử Phi ôn nhu hiền thục, tri thư đạt lễ nhưng vẫn không thể chiếm được sự ưu ái của ngài. Thần thiếp nghĩ, chắc chắn là cách của thần thiếp không đúng. Khoảng thời gian qua ở Bắc Vương phủ, thần thiếp ngày đêm suy nghĩ, cuối cùng cũng ngộ ra một vài điều."

Bách Lý Khiên hứng thú: "Vậy sao? Ngươi nói xem ngươi ngộ ra điều gì?"

"Thần thiếp khát vọng được Thái Tử triều mến, nhưng cách của thần thiếp lại không được Thái Tử yêu thích. Thái Tử có tình với An Cửu, tuy thần thiếp không ghen ghét, nhưng nghĩ lại, thần thiếp cũng chưa làm gì cho Thái Tử, cho nên không bằng giúp Thái Tử tính kế việc này, không biết thay đổi của Nhu Nhi có làm Thái Tử vui mừng không?"

Bách Lý Khiên ngẩn ra, ngay sau đó bật cười thành tiếng: "Vui, đương nhiên vui mừng. Tốt lắm, Thái Tử Phi thật sự rất vừa ý ta."

Bắc Nhu hân hoan đi đến cạnh Bách Lý Khiên, hành lễ: "Thái Tử điện hạ thích, không uổng công thần thiếp suy nghĩ nhiều ngày thế."

Bách Lý Khiên nhìn Bắc Nhu, trong lòng vẫn có khúc mắc về đêm đó, nhưng nghĩ đến việc của An Cửu còn phải dựa vào nàng ta, hắn chỉ có thể che giấu sự chán ghét, mỉm cười: "Vậy Thái Tử Phi có cách gì?"

"Thái Tử gấp cái gì? Có một số việc cứ để thần thiếp sắp xếp là được. Thái Tử điện hạ... Chỉ cần chờ ba ngày sau nạp thiếp. Thái Tử điện hạ, thần thiếp vừa hồi phủ, có hơi mệt mỏi..."

"Vậy Thái Tử Phi nghỉ ngơi ở đây đi." Bách Lý Khiên đi tới giữ chặt tay Bắc Nhu, môi kề sát môi nàng ta.

Bắc Nhu sửng sốt. Cửu chỉ ám muội này là điều nàng ta chờ mong, lại quá bất ngờ, nhưng chớp mắt, nàng ta đã thuận thế ngã vào lòng Bách Lý Khiên.

Quả nhiên, Thái Tử thế mà vì... Bắc Nhu không nói rõ tư vị trong trái tim mình.

An Cửu ơi An Cửu, thật không ngờ Thái Tử sủng hạnh nàng ta lại do nàng ban tặng!

Nghĩ đến vết thương trên trán, Bắc Nhu càng oán hận, nhưng thế thì sao chứ?

Đến cuối cùng nàng ta cũng được Thái Tử sủng hạnh, không phải sao?

Còn về An Cửu, nàng đang chuẩn bị cho đại hôn ba ngày sau à?

Hừ, đừng hòng như ý, Bắc Nhu này còn chưa được Thái Tử yêu, An Cửu nàng đừng mơ có được hạnh phúc. Không chỉ thế, nàng ta còn muốn nàng phải xuống địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh!

Nàng ấy yêu đại ca sao?



Vậy nàng ta sẽ cho An Cửu xem nàng bị Thái Tử chiếm lấy thân thể trước, đại ca còn si mê sủng nịch nàng như vậy không!

Đang thầm nghĩ, cơ thể đột nhiên bị Bách Lý Khiên bế lên, Bắc Nhu duyên dáng kêu một tiếng, hai tay ôm lấy cổ gã, ôn nhu thẹn thùng.

Trong phòng có mùi rượu bầu bạn, ngoài cửa, Thượng Quan Liên vội vàng đuổi theo Bắc Nhu tới, nghe tiếng ái muội bên trong, không khỏi nhíu mày. A, Thái Tử Phi có cách khiến Thái Tử sủng hạnh nàng ta rồi sao?

Thượng Quan Liên xoay người nhìn hồ nước kết băng trong viện, bỗng phát hiện, nói không chừng Thái Tử phủ sẽ lại có thay đổi!

...

Tin tức ba ngày sau An Cửu và Bắc Sách đại hôn cũng truyền tới Dự Thân vương phủ. Trong phòng, Bách Lý Vũ dựa vào đầu giường, ánh mắt tràn ngập tà khí, nhưng cẩn thận nhìn lại có thể phát hiện những thứ khác thường trong đó.

Ngồi đối diện là tân nương khác của đại hôn ba ngày sau, công chúa Tây Lương. Giờ phút này, khăn che mặt đã được gỡ xuống, một gương mặt tuyệt thế diễm lệ lộ ra, nhưng bây giờ hình như lại không ai thưởng thức hoa dung nguyệt mạo này.

Công chúa Tây Lương thấy Bách Lý Vũ nhìn vào hư không, tay vuốt ve một miếng ngọc bội, không biết đang nghĩ gì. Có điều, nàng ta vẫn đoán được chút manh mối.

"Đúng là có duyên, ba ngày sau An Cửu quận chúa và Bắc thế tử cùng đại hôn với chúng ta, đúng là náo nhiệt." Công chúa Tây Lương lên tiếng phá tan bầu không khí quỷ dị này.

Vừa nghe đến bốn chữ An Cửu quận chúa, đôi mắt kia hơi thất thần, ngay sau đó nam nhân dời mắt nhìn nữ nhân đối diện, nhíu mày: "Ngươi còn chưa đi?"

Công chúa Tây Lương rét run, vội nở một nụ cười: "Trong mắt Vũ vương gia không thể nhìn người khác sao? Nếu lúc này người ngồi trước mặt ngài là An Cửu quận chúa, e rằng thái độ của Vũ vương gia đã không như đối với Cẩm Hoàn bây giờ."

"Nếu công chúa đã biết, cần gì hỏi nhiều?"

Tự rước lấy nhục!

"Ngài..." Công chúa Tây Lương không ngờ Bách Lý Vũ không thèm cho mình mặt mũi, nhưng nghĩ tới mục đích của mình, nàng ta vẫn duy trì ý cười, "Đúng, bổn công chúa biết, bổn công chúa biết. Ba ngày sau, bổn công chúa là tân nương của ngài!"

Bách Lý Vũ liếc nàng ta: "Thì sao? Gả tới đây cũng chỉ là vật trang trí mà thôi."

Công chúa Tây Lương nắm chặt khăn gấm, miễn cưỡng cười: "Vậy sao? Cẩm Hoàn ta chắc chắn sẽ không làm vật bài trí, có rất nhiều thứ chờ Cẩm Hoàn lên kế hoạch cho vương gia xong, đến lúc đó, ngài sẽ biết Cẩm Hoàn rốt cuộc có phải vật trang trí hay không."

"Ngươi đừng nói bậy!" Bách Lý Khiên lạnh lùng quát.

"Vương gia cứ yên tâm, Cẩm Hoàn sẽ không làm bậy, tâm tư của Cẩm Hoàn đều đặt trên người vương gia, Cẩm Hoàn chắc chắn sẽ giúp vương gia có một tiền đồ cẩm tú. Có những thứ vốn thuộc về vương gia ngài lại nằm trong tay kẻ khác lâu như vậy, đã tới lúc lấy về rồi, bằng không, các vong linh vì nó mà chết ở âm tào địa phủ e rằng cũng không nhắm mắt."

"Đủ rồi, ngươi câm miệng, đừng nói nữa!" Bách Lý Vũ phẫn nộ đứng dậy.

Nhưng công chúa Tây Lương vẫn tiếp tục: "Không thể nói sao? Nơi này chỉ có hai người chúng ta, có gì mà không thể nói? Ngài yên tâm, có vài thứ hiện giờ vẫn chưa thể để lộ ra ngoài, có điều, sẽ có một ngày, dù sao hay muộn cũng sẽ chiếu cáo thiên hạ, đến lúc đó Đông Sở quốc này sẽ thuộc về một mình ngài."

"Ngươi... Thật sự muốn mưu đoạt ngôi vị hoàng đế?" Bách Lý Vũ trừng mắt nhìn công chúa Tây Lương. Điên cuồng, nữ nhân này quá điên cuồng!

"Không phải ta nghĩ, mà nó vốn là của ngài." Công chúa Tây Lương cười như không cười, "Đây là kỳ vọng của rất nhiều người."

"Rất nhiều người? Hừ!" Bách Lý Khiên cười lạnh, "Ai?"

"Những người đã chết! Ngài là hi vọng duy nhất của họ. Chuyện năm đó chưa hoàn thành, bây giờ, tới phiên ngài hoàn thành!"

"Ngươi... Kẻ điên!" Bách Lý Khiên lạnh giọng quát, "Một công chúa Tây Lương như ngươi sao lại... A, dã tâm của Tây Lương đúng là không nhỏ, thiên hạ lúc này tuy đang ba nước thế chân vạc, nhưng mọi người đều cho rằng dã tâm của Bắc Tần và Đông Sở lớn nhất, lại không ngờ các ngươi cũng đang rục rịch tính kế."

"Dã tâm sao? Bổn công chúa làm thế là vì ngài, ngài cho rằng một khi hoàng đế quý quốc biết thân thế của ngài, ngài còn có thể làm Vũ vương gia à? Không, không thể, ngài sẽ chỉ là tù nhân, trong mắt hoàng đế quý quốc không chấp nhận một hạt cát, huống hồ hạt cát như ngài lại quá lớn, ở trong mắt ai cũng quá ương ngạnh. Cho dù ngài trốn tới chân trời góc biển, một khi biết thân phận của ngài, Hoàng Thượng cũng sẽ đuổi giết ngài tới chân trời góc biển. Năm đó vì bảo vệ ngài, Dự Thân Vương nhận ngài là nhi tử, nếu ông ấy trên trời có linh thiêng thấy ngài vẫn rơi vào kết cục đó, không biết liệu có chết không nhắm mắt không. Ha ha, nếu ta là ngài, ta thà ra tay trù tính cho tiền đồ cẩm tú, tiêu diệt mọi uy hiếp chứ không sống những ngày tháng lo lắng bí mật bị vạch trần."

Bách Lý Khiên trầm mặc, trù tính sao?

Từ lúc biết thân thế của mình, hắn từng giãy giụa, nhưng với sức của hắn thì có thể làm gì?

Hắn không thể không khống chế thù hận, hắn bất cần đời, thậm chí không tiếc đối địch với Thái Tử. Hắn chán ghét hoàng thất này nhưng lại không có cách nào rời xa.

Hắn dùng thân phận Vũ vương gia để ngủ đông, thậm chí hi vọng có thể làm chút gì đó cho người đã chết.

"Vũ vương gia, ngài là người thông minh, chẳng qua trước mắt vẫn có vài chuyện chưa nhìn thấu, nhưng ngài vẫn còn thời gian!" Công chúa Tây Lương nhìn Bách Lý Vũ, tươi cười, "Ngày tháng sau này của chúng ta còn dài, chờ chúng ta trở thành phu thê, từ từ mưu tính việc lớn cũng không muộn. Vì đại hôn lần này, sứ thần các nước đều tới, không biết bọn họ tới vì đại hôn của chúng ta hay vì đại hôn của An Cửu và Bắc Sách, mà thôi, truy cứu những việc này cũng không có ý nghĩa, hôm đó náo nhiệt mới quan trọng nhất, Cẩm Hoàn rất thích náo nhiệt."

"Vậy công chúa cứ hưởng thụ đi." Bách Lý Vũ lạnh giọng, phất tay áo đi vào nội sảnh.

Công chúa Tây Lương này biết bí mật của hắn, thật sự khiến hắn nghẹn khuất. Ba ngày sau đại hôn... Nghĩ tới An Cửu, khóe miệng hắn nhẹ nhàng cong lên, từ cửa sổ rời đi.

Lúc công chúa Tây Lương đuổi theo, bên trong đã không một bóng người, gương mặt mỹ lệ kia trầm xuống, ánh mắt lập lòe, ngay sau đó cũng ra khỏi phòng.

Không muốn ở cùng nàng ta thì sao? Trước sau hắn đều phải nghe lời, không phải à?

Nắm được điểm yếu của Vũ vương gia, trên đời này e rằng chỉ có một mình nàng ta!

...

Thanh Ninh Tiểu Trúc.

Lúc này đã chạng vạng, tú nương mang hỉ phục tới. Được Hồng Linh hầu hạ, An Cửu mặc vào. Trong căn phòng ấm áp, nhìn nữ tử mặc hỉ phục đỏ thẫm, đám tỳ nữ đều bất ngờ.

"Đẹp quá, tiểu thư có thể sánh với Dung Phi nương nương trong cung đấy, không, còn đẹp hơn mấy phần!" Hồng Linh cảm thán, "Xem ra không cần sửa lại nữa, cứ giữ lại đi, ba ngày sau dùng tới, thế tử thấy chắc chắn sẽ bị câu mất linh hồn nhỏ bé!"

Hồng Linh vừa trêu đùa An Cửu vừa nghĩ tới bộ dáng hôm ấy Bắc thế tử vội vàng xuống xe ngựa, ánh mắt trở nên ái muội.

"Cái mồm này của ngươi đúng là càng ngày càng biết nói chuyện." An Cửu nhìn Hồng Linh.

"Thật ra nàng ta không nói bậy." Đúng lúc này, bên cửa sổ vang lên một giọng nói.

Mọi người theo tiếng nhìn qua, đợi thấy rõ người tới, Hồng Linh không nhịn được mà kêu lên: "Vũ vương gia!"

An Cửu cũng đã nhìn thấy Bách Lý Vũ, vừa thấy hắn, thân ảnh kia đã từ cửa sổ bay vào.

"Đường đường là Vũ vương gia, có cửa lớn không đi, sao lại thích nhảy cửa sổ thế hả?"

"Nhảy cửa sổ cũng có một phong cảnh khác." Bách Lý Vũ nhướng mày đánh giá An cửu, "Tuy rằng dung mạo ngươi không tệ, có điều mặc hỉ phục này vào mà muốn câu linh hồn nhỏ bé của người ta thì vẫn cần chút kỹ năng."

"Miệng chó không phun ra ngà voi!"

Bách Lý Vũ bật cười: "Chó? Chó ở đâu? Bổn vương ngọc thụ lâm phong, nào giống chó hả?"

Hồng Linh ở bên không nhịn được mà phụt cười thành tiếng, sợ rằng chỉ có tiểu thư nói như thế với Vũ vương gia, Vũ vương gia mới không giận!

Bách Lý Vũ liếc nhìn Hồng Linh, hất cằm: "Ngươi lui xuống đi."

"Nhưng..." Hồng Linh nhìn An Cửu. Sắc trời đã tối, tiểu thư sắp gã cho người ta, ở cùng phòng với một nam tử e rằng...

"Chẳng lẽ ngươi cũng muốn uống rượu với bọn ta à?" Bách Lý Vũ giơ bầu rượu lên, mở nắp, hương rượu lập tức ngập tràn, "Hôm nay bổn vương đặc biệt chuẩn bị rượu ngon chúc mừng chúng ta ba ngày sau đại hôn."

An Cửu giật mình, Bách Lý Vũ này nói cứ như là bọn họ thành thân vậy.

An Cửu nhìn Bách Lý Vũ, nghĩ tới công chúa Tây Lương kia, nhíu mày: "Hồng Linh, ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng." Hồng Linh đáp, sau đó dẫn các nha hoàn khác lui xuống.

Trong phòng Bách Lý Khiên đi tìm hai ly rượu, ngồi xuống trên giường. An Cửu đã thay hỉ phục ra, khi lần nữa xuất hiện trước mắt Bách Lý Vũ đã là một bộ xiêm y nhã nhặn.

An Cửu đi tới ngồi xuống, hai người ngồi cách nhau một bàn trà. Trong phòng ngoại trừ mùi rượu thì chỉ có trầm mặc.

"Vũ vương gia muốn mượn rượu giải sầu sao?" An Cửu vuốt ve ly rượu trong tay, nhìn Bách Lý Vũ uống hai ly liên tiếp, nhíu mày hỏi.

Bách Lý Vũ nhếch môi: "Bổn vương sắp đại hôn, có gì phải ưu sầu? An Cửu ơi An Cửu, ngươi ở bên Bắc Sách, đầu óc ngốc đi hả?"

An Cửu giật mình, tên này đúng là độc mồm độc miệng! Chỉ là có vài thứ hắn không che giấu được.

Nàng nhấp một ngụm rượu: "Chúng ta là bằng hữu, nếu ngài cần, cứ việc mở miệng, An Cửu ta có thể làm được, chắc chắn sẽ dốc hết sức."

Bách Lý Vũ sửng sốt, sau đó lập tức bình tĩnh lại, nhìn An Cửu bằng ánh mắt đầy tà khí: "Hay là ngươi đào hôn với ta đi?"

Dứt lời, ngụm rượu vừa vào miệng khiến An Cửu sặc đến ho khan không ngừng.

Nhìn dáng vẻ bất cần đời của Bách Lý Vũ, nàng thật sự hận không thể hất ly rượu này vào mặt hắn.

Đào hôn? Nàng đi theo hắn?

"Ha ha, xem ngươi sợ chưa kìa, yên tâm, bổn vương đùa thôi, bổn vương sao có thể bảo ngươi đào hôn đi theo bổn vương? Sang năm ngươi mười chín rồi đúng không, đã là gái lỡ thời, dù sao cũng chỉ có Bắc Sách coi trọng ngươi, nếu ngươi không giữ y cho chặt, sau này không còn vận may gả đi, chẳng phải sẽ ăn vạ bổn vương sao?" Bách Lý Vũ phá lên cười. Hắn lấy ra khăn gấm trong vạt áo ra ném cho An Cửu, "Lau đi."

An Cửu nhận khăn gấm, trừng mắt nhìn hắn một cái, trái tim lại thắt chặt.

Công chúa Tây Lương không phải người hắn cam tâm tình nguyện cưới, nhưng có vài chuyện hắn không nói, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.



"Ngài muốn đào hôn cũng không phải không được, trong thiên hạ này có hàng vạn nữ tử, chắc chắn sẽ có người Vũ vương gia thích. Có điều nếu đào hôn, vậy vinh hoa phú quý trước mắt chỉ sợ..." An Cửu thăm dò.

Bách Lý Vũ vẫn tươi cười: "Vậy thì quên đi, thay vì mất vinh hoa phú quý trước mắt, ta đây thà ngoan ngoãn thành thân."

Thiên hạ rộng lớn lại không có chỗ cho hắn dung thân, hàng vạn nữ tử... Bách Lý Vũ nhìn An Cửu, ngửa đầu uống cạn ly rượu, trầm mặc một hồi mới nói: "Nếu có một ngày... Ngươi phát hiện Bách Lý Vũ ta không sáng rọi như mọi người vẫn thấy, ngươi còn coi ta là bằng hữu không?"

"Ha ha, chúng ta có phải bằng hữu hay không cùng việc ngươi có sáng rọi hay không có liên quan gì à? Ta chỉ biết người cho ta mượn kiếm giết ngựa điên, cứu mạng ta là Bách Lý Vũ." An Cửu cũng cười, ngửa đầu uống cạn.

Bách Lý Vũ sửng sốt, phá lên cười: "Được, sau này dù Bách Lý Vũ ta thế nào, dù ở đâu, có cuộc vui uống rượu hôm nay với ngươi đã đủ rồi!"

Đủ rồi!

Có câu này của An Cửu, đã đủ rồi!

Nữ tử tốt đẹp như vậy chỉ có Bắc Sách mới xứng với nàng, còn hắn... Rất nhiều thứ chôn giấu trong lòng mới là lựa chọn tốt nhất, dù sao... Có một ngày, dù xảy ra chuyện gì, hắn đều không mong nữ nhân này bị liên lụy.

"Thế tử, tiểu thư ở trong phòng."

Hai người đối ẩm, bên ngoài, tiếng của Hồng Linh truyền tới. Bách Lý Vũ nhíu mày, chớp mắt tiếp theo đã thấy một nam tử bạch y thắng tuyết bước vào, thấy hai người cùng uống rượu, trong ánh mắt thoáng qua cảm xúc không vui.

Bách Lý Vũ đương nhiên nhìn ra, bật cười: "Thế tử đúng là may mắn, vừa tới đã có rượu uống. Nào, qua đây, bổn vương rót cho ngài một ly." Bách Lý Vũ đã hơi say, hắn vừa nói vừa rót một ly rượu, đứng dậy đi đến trước mặt Bắc Sách, đưa cho y, "Thế tử, bổn vương kính ngài!"

Bắc Sách này quả thật lúc nào cũng nhớ mong An Cửu.

Bắc Sách nhìn hắn, nhận ly rượu: "Ta quấy rầy hứng thú của hai người, tự phạt một ly."

"Không quấy rầy, không quấy rầy, dù sao bổn vương cũng muốn đi rồi, đúng lúc ngài tới với nữ nhân này..." Bách Lý Vũ tới gần Bắc Sách, thấp giọng, "Thế tử cưới An Cửu, nhất định phải trân trọng, nếu không... Trên đời này không chỉ có một mình thế tử mới nhìn thấy cái tốt của nàng ấy, càng không thiếu người vì giai nhân mà trả giá tất cả!"

Nhìn như uy hiếp, lại như giao phó.

Bắc Sách làm sao nghe không hiểu?

Hắn đang nói với y, nếu y không trân trọng An Cửu, Bách Lý Vũ hắn sẽ không màng mọi giá cũng phải cướp nàng đi hay sao?

"Ngươi khác dù nhìn thấy ưu điểm của nàng cũng không có cơ hội đó!" Bắc Sách khẽ cười.

Hai nam nhân nhìn nhau, giống như trao đổi gì đó. Qua nửa ngày, Bách Lý Vũ bỗng bật cười, quay đầu nhìn An Cửu: "An Cửu, nếu y bắt nạt ngươi, ngươi nhất định phải tới tìm ta, ta thay ngươi trút giận!"

Dứt lời, không đợi An Cửu đáp lại, Bách Lý Vũ đã ra ngoài, vẫy tay: "Ta đi đây, không cần tiễn!"

An Cửu nhìn tấm lưng kia, cứ cảm thấy quái dị, hắn hôm nay... Giống như đang dặn dò gì đó!

An Cửu nắm chặt ly rượu, bỗng đứng bật dậy đến bên cạnh Bắc Sách, mắt vẫn nhìn về hướng Bách Lý Vũ vừa đi: "Thế tử, chàng có thấy Vũ vương gia hôm nay có hơi khác không?"

"Khác? Khác chỗ nào?"

"Xưa nay hắn bất cần đời, nhưng hôm nay... Cứ như cáo biệt vậy." An Cửu càng nghĩ càng không yên lòng, "Chàng nói xem, liệu có xảy ra chuyện gì không?"

"Có thể xảy ra chuyện gì? Ba ngày sau hắn sẽ là tân lang, tâm trạng lúc này đương nhiên sẽ khác." Bắc Sách nắm tay An Cửu, dịu dàng vuốt ve.

"Nhưng... Nhưng hắn không thật lòng muốn cưới công chúa Tây Lương. Công chúa Tây Lương kia..."

An Cửu suy nghĩ, nhưng lời vừa nói đến đây, một gương mặt áp xuống, một đôi môi ôn nhu đặt lên môi nàng, nuốt trọn toàn bộ lời nàng muốn nói.

Đầu óc An Cửu lập tức trống rỗng, đang muốn đáp lại, cánh môi kia đã rời đi.

Bắc Sách ôm An Cửu buồn bã mất mát vào lòng, trầm giọng: "Không được nghĩ chuyện của hắn nữa. Hắn đường đường là Vũ vương gia, có rất nhiều chuyện bản thân hắn có thể giải quyết. Hiện tại chuyện nàng cần nghĩ là hôn sự của chúng ta."

"Vừa rồi chàng chỉ hôn một cái, chàng không lo sẽ giống như ở trên xe ngựa mấy ngày trước, khó kìm nổi lòng sao?" An Cửu trêu đùa.

Gương mặt Bắc Sách lập tức cứng đờ, nhất thời không biết phải trả lời sao.

"Thôi, dù sao cũng chỉ còn ba ngày, thiếp không làm khó chàng, cứ chờ thêm một chút."

Bắc Sách ôm An Cửu, dở khóc dở cười.

Nữ nhân này...

Nói cứ như rất chờ mong, rất giày vò vậy.

Mà còn y... Sao không phải cũng thế?

Bắc Sách dùng bữa tối cùng An Cửu ở Thanh Ninh Tiểu Trúc, mãi đến khi An Cửu đi ngủ mời rời đi.

Vừa ra ngoài, trên gương mặt của y lại mang cái mặt nạ lạnh lùng lên.

"Xích Phong."

"Chủ tử có gì phân phó?"

"Ngươi phái người chú ý động tĩnh của Bách Lý Vũ, điều tra con người này, có gì lập tức bẩm báo." Bắc Sách nhíu mày. Cửu Nhi nói đúng, Bách Lý Vũ hôm nay đúng là kỳ lạ.

Cáo biệt sao?

Bách Lý Vũ y không tò mò, nhưng đó dù sao cũng là người Cửu Nhi quan tâm, không phải ư?

"Vâng." Xích Phong nhận lệnh.

Trong bóng đêm, chủ tứ hai người rời đi. Thời gian ba ngày rất nhanh sẽ đến, trong ba ngày này nhìn có vẻ bình tĩnh vui mừng, nhưng mơ hồ có mạch nước ngầm đang kích động.

Trước đại hôn một ngày, theo quy củ đại hôn của hoàng thất, mẫu thân của tân nương sẽ ở bên tân nương dạy một vài thứ.

An Cửu đương nhiên biết đó là thứ gì, chẳng qua là ít việc khuê phòng giữa phu thê mà thôi, nhưng An Cửu nàng nào cần dạy?

Vả lại mẫu thân của An Cửu mất sớm, quy củ này đối với nàng mà nói chỉ là thứ bài trí.

Nhưng đêm nay, Thanh Ninh Tiểu Trúc lại đón tiếp một vị khách không mời mà đến.

An Cửu nhíu mày nhìn người trước mặt: "Khanh vương phi đúng là khách quý ít đến, chắc đã mười mấy năm rồi không đến đây, bây giờ quay lại, Khanh vương phi có tức cảnh sinh tình không?"

Đỗ Nhược Khanh khẽ cười: "Đúng vậy, đã lâu rồi không tới, có điều, tòa nhà này đúng là đã thay đổi rất nhiều. An Cửu quận chúa thật sự có bản lĩnh, Tấn Quốc Công phủ to như vậy chỉ trong một đêm nói không còn là không còn."

"Ha ha, Khanh vương phi quá khen, so về bản lĩnh, An Cửu nào sánh bằng Khanh vương phi. Đúng rồi, cố nhân của Khanh vương phi hiện đang ở Đại Lý Tự, không biết Khanh vương phi đã đi gặp chưa?"

Đỗ Nhược Khanh giật mình. Cố nhân? An Cửu đang ám chỉ Diệp Hi sao?

"Cố nhân gì hả? Ngươi đừng nói bậy."

"Nói bậy? Nếu ta nói bậy, Khanh vương phi gấp cái gì?"

"Hừ, đúng là nữ tử nhanh mồm nhanh miệng, nếu không nghĩ tới ngươi không có mẫu thân thật đáng thương, hôm nay ta sao phải tới đây chịu tội?" Đỗ Nhược Khanh hừ lạnh một tiếng.

An Cửu nhướng mày: "Vậy sao? Không biết hôm nay Khanh vương phi tới đây là vì chuyện gì."

"Ta dẫn theo cô cô dạy quy củ tới. Sách Nhi là thế tử của Bắc Vương phủ ta, ngươi gả cho y, phải hầu hạ cho tốt." Đỗ Nhược Khanh ra hiệu cho lão phụ nhân bên cạnh, "Còn không thỉnh an An Cửu quận chúa?"

Lão phụ nhân kia lập tức quỳ xuống: "Nô tỳ thỉnh an An Cửu quận chúa, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ quận chúa."

An Cửu nhíu mày. Cô cô dạy quy củ? Đỗ Nhược Khanh này tốt bụng vậy sao?

Chẳng lẽ bà ta lại đang tính toán gì?

An Cửu liếc nhìn phụ nhân kia: "An Cửu đa tạ ý tốt của Khanh vương phi, cứ để vị cô cô này ở lại đi, dù sao ta cũng có rất nhiều chỗ không hiểu."

Thái độ Đỗ Nhược Khanh trở nên nhu hòa: "Quan hệ giữa ngươi và ta trước đây không thoải mái, nhưng ngày mai ngươi sẽ gả vào Bắc Vương phủ, sau này là người một nhà, Bắc Vương phủ ta không chấp nhận hồ ly tinh gây sóng gió. Nếu ngươi an phận ở Bắc Vương phủ, ta sẽ không làm khó ngươi. Ta làm Khanh vương phi của ta, ngươi làm thế tử phi của ngươi, nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất."


An Cửu nhướng mày, hóa ra Khanh vương phi tới cầu hòa sao?


A, thú vị, đúng là thú vị!


Nước sông không phạm nước giếng?


"An Cửu không phải người thích gây chuyện, xưa nay người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta đây sẽ không khách khí. Khanh vương phi yên tâm, nếu ngươi lấy lễ đối đãi, ta đây cũng sẽ dùng lễ nghĩa trả lại.". Xin ủng hộ chúng tôi tại # T R U M t r u y e Л . v Л #


Nàng gả cho Bắc Sách, sẽ càng đối địch với Đỗ Nhược Khanh. Bà ta đường đường là Khanh vương phi, không thể nào không biết.


Chỉ một câu mà muốn xong chuyện, đúng là quá coi thường An Cửu nàng.


Liếc nhìn cô cô dạy quy củ kia, An Cửu càng cảm thấy hứng thú. Nàng đi đến bên cạnh Đỗ Nhược Khanh, hành lễ: "Khanh vương phi, hôm nay ngươi có ý tốt đưa cô cô dạy quy củ tới, hôm khác, An Cửu chắc chắn sẽ báo đáp gấp bội."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK