Mục lục
Đích Phi Sách - Chân Ái Vị Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Cửu nhàn nhạt bảo Hồng Linh lui xuống. Gần đây không biết tại sao mỗi lần ngồi, cơ thể nàng đều mềm như bông mệt mỏi rã rời. Nàng dựa vào đầu giường, nhưng trong đầu vẫn không thể vứt chuyện ngày mai đi.

...

Văn cô cô hồi cung không trực tiếp về Liễu Oanh Điện mà tới Thừa Huy Điện, nhưng tới nơi bà ta lại không thể vào.

Trong Thừa Huy Điện, Thục phi vẫn không thể xuống giường, có Tĩnh Phong Đế ở bên, Thục phi càng có vẻ mảnh mai.

"Hoàng Thượng, mấy ngày nay thần thiếp ở Thừa Huy Điện, tin tức không lưu thông, không biết Dung phi muội muội sao rồi." Thục phi thử dò hỏi.

Quả nhiên vừa nghe tới hai chữ Dung phi, sắc mặt Tĩnh Phong Đế lập tức trầm xuống.

Dung phi? Nghĩ tới Hạ Hầu Âm, Tĩnh Phong Đế lại nổi giận, hai ngày nay ông ta mượn việc triều chính bận rộn cố ý lảng tránh chuyện Dung phi hành thích mình, nhưng chính ông ta cũng biết việc này làm sao tránh được?

"Nghe nói đã tỉnh. Ái phi, nàng yên tâm, nàng ta làm nàng bị thương, trẫm sẽ xử lý thỏa đáng."

"Hoàng Thượng, thần thiếp không có ý này, Dung phi muội muội hành thích Hoàng Thượng bị nhiều người nhìn thấy, nếu không xử trí e rằng không ổn. Thần thiếp biết Hoàng Thượng yêu thương Dung phi muội muội, hai ngày nay thần thiếp cũng thử nghĩ xem liệu có cách nào có thể vừa bảo toàn Dung phi muội muội vừa có thể giúp Hoàng Thượng không khó xử, nhưng thần thiếp ngu dốt, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra cách ổn thỏa." Thục phi bất lực thở dài.

Thấy Thục phi như vậy, cảm xúc phức tạp dành cho Hạ Hầu Âm lập tức chuyển sang thương tiếc Thục phi, Tĩnh Phong Đế nắm tay bà ta, mỉm cười: "Ái phi cứ dưỡng thương đi, những chuyện khác đã có trẫm xử lý."

Thục phi khẽ cười: "Hoàng Thượng luyến tiếc Dung phi muội muội, nếu thần thiếp có thể giúp được gì, Hoàng Thượng nhất định phải nói."

Tĩnh Phong Đế gật đầu. Nghĩ tới một chuyện, ông ta nhíu mày, cuối cùng vẫn nói: "Ngạn Nhi của chúng ta biểu hiện trên triều rất xuất sắc, trẫm định khi nào đó sẽ lập nó làm thái tử, khi đó nó làm việc cũng tự tin hơn."

Thục phi giật mình, lòng khó nén hưng phấn, nhưng nhanh thôi bà ta liền bình tĩnh lại: "Hoàng thượng, phế thái tử vừa chết không bao lâu, nếu Hoàng Thượng không muốn lập thái tử sớm thì có thể không lập, Ngạn Nhi một lòng phân ưu cho Hoàng Thượng, nó không để ý tới vị trí đó."

"Ngạn Nhi sớm muộn gì cũng là thái tử, sớm cho nó lên vị trí này cũng không phải chuyện xấu."

Trước kia ông ta cố kỵ nhiều việc, nhưng Thục phi vì ông ta mà chịu khổ như vậy, điều ông ta có thể làm chính là cho con trai bà ta ngồi lên vị trí thái tử.

Thục phi giãy giụa đứng dậy, Tĩnh Phong Đế cau mày: "Nàng muốn làm gì?"

"Thần thiếp thay Ngạn Nhi tạ Hoàng Thượng long ân." Thục phi quỳ gối trên giường dập đầu, đầu còn chưa chạm xuống đã bị Tĩnh Phong Đế ngăn lại.

"Chuyện tạ ơn cứ để tự Ngạn Nhi làm, ái phi còn đang bị thương, cứ nằm đi, không được lộn xộn, nếu động tới miệng vết thương thì phải làm sao đây?" Tĩnh Phong Đế đỡ Thục phi nằm xuống, "Nàng cứ nghỉ ngơi, trẫm vẫn còn tấu chương chưa xem, chờ xem xong tấu chương trẫm lại tới với nàng."

Thục phi yếu ớt nở nụ cười, đợi Tĩnh Phong Đế đi, nụ cười trên mặt mới biến mất.

"Người đâu." Thục phi nhẹ giọng gọi.

Lập tức có cung nữ chạy vào.

"Nương nương..." Nàng là cung nữ thường ngày hầu hạ Thục phi tên Liên Nhi, "Nương nương có gì phân phó?"

"Người đâu, có tin tức chưa?"

Liên Nhi ngây ra: "Vẫn chưa, bên phía ma ma chưởng sự Hoán Y Cục vẫn chưa có động tĩnh."

"Phế vật, chỉ có một người cũng không tìm thấy!" Thục phi nổi giận.

Liên Nhi hoảng sợ quỳ xuống: "Nương nương bớt giận... Chuyện này cũng không biết như thế nào, Linh Nhi kia cứ như biến mất khỏi thế gian, đúng là kỳ lạ, có điều vẫn còn một chuyện kỳ lạ hơn."

Thục phi nhíu mày: "Chuyện kỳ lạ gì?"

"Hồi nương nương, khi nãy ở ngoài Thừa Huy Điện nô tỳ nhìn thấy Văn cô cô hầu hạ Dung phi nương nương, nô tỳ còn tưởng bà ta tới thay Dung phi nương nương cầu tình với Hoàng Thượng nhưng vừa rồi rõ ràng thấy Hoàng Thượng rời đi, bà ta lại không đuổi theo, còn đang chờ ngoài cửa."

Thục phi híp mắt. Văn cô cô?

"Bà ta không tìm Hoàng Thượng mà tìm bổn cung sao?"

Bà ta tới tìm bà làm gì? Cầu xin cho Hạ Hầu Âm à?

Đúng là buồn cười.

"Cho bà ta vào đi, bổn cung muốn xem xem bà ta muốn làm gì!" Thục phi nhếch mép cười.

Liên Nhi khiếp sợ: "Vâng, nương nương."

Liên Nhi lĩnh mệnh lui xuống, không lâu sau liền dẫn Văn cô cô vào Thừa Huy Điện. Gặp Thục phi, Văn cô cô hành lễ, sau đó liền đứng dậy, hành động này khiến Thục phi cực kỳ không vui.

"Văn cô cô không hầu hạ nương nương nhà mình, tới đây làm gì? Bổn cung nghe nói nương nương nhà ngươi đã tỉnh, nên là thời điểm cần người hầu hạ."

"Thục phi nương nương, nương nương nhà nô tỳ đúng là đã tỉnh, nhưng nếu muốn Dung phi nương nương chết ngất như hôm ấy đối với Thục phi nương nương chỉ là hành động bé như ngón tay mà thôi."

Thục phi ngây ra, phẫn nộ: "Sao hả? Nương nương nhà ngươi bảo ngươi tới đây nói những lời này à? Ả ta bảo ngươi tới cầu tình sao? Có điều thái độ này của ngươi hình như không phải thái độ cầu tình!"

"Dung phi nương nương không biết nô tỳ tới đây, nô tỳ tới cũng không phải để cầu tình." Văn cô cô khẽ cười.

"Không phải cầu tình?" Thục phi kinh ngạc, "Không phải tới cầu tình, vậy ngươi tới đây làm gì?"

"Nô tỳ tới để làm giao dịch với nương nương." Văn cô cô nhìn thẳng vào mắt Thục phi, gằn từng chữ.

Giao dịch? Thục phi cau mày hứng thú nhìn lại Văn cô cô, khẽ cười một tiếng: "Bổn cung không nghe lầm đấy chứ?"

"Thục phi nương nương, người không nghe lầm đâu, nô tỳ tới để làm giao dịch với nương nương." Văn cô cô kiên định nói, thái độ không siểm nịnh không kiêu ngạo cứ như thân phận của người trước mặt không khác bà ta.

Giao dịch? Hạ Hầu Âm muốn làm gì đây?

"Ngươi nói xem ngươi muốn làm giao dịch gì với bổn cung!"

Được Thục phi chấp thuận, Văn cô cô liếc nhìn cung nữ bên cạnh.

Thục phi hiểu ý bà ta, không khỏi cảm thấy buồn cười: "Không cần lo, nàng ấy là tâm phúc của bổn cung, ngươi cứ nói là được, không cần quan tâm sự tồn tại của nàng ấy!"



"Nô tỳ không quan tâm sự tồn tại của người khác, nhưng nô tỳ lo nương nương sẽ quan tâm." Văn cô cô ám chỉ.

Thục phi ngây ra, nhìn thoáng cung nữ bên cạnh: "Ngươi lui xuống đi."

Cung nữ lĩnh mệnh lui xuống.

Thời điểm lần nữa nhìn Văn cô cô, Thục phi nhếch mép cười: "Theo ý ngươi rồi, nói đi!"

"Mấy ngày qua nương nương tìm kiếm tung tích của Linh Nhi, không biết đã tìm được chưa?"

Vừa nghe tới hai chữ Linh Nhi, sắc mặt Thục phi lập tức thay đổi, ý cười trên mặt cũng cứng đờ.

Linh Nhi? Nghĩ tới Linh Nhi, Thục phi đã không còn giữ được bình tĩnh. Bà ta lập tức nói: "Linh Nhi trộm đồ trong Vĩnh An Cung, còn giết hại thị nữ của bổn cung, tội không thể tha!"

Thục phi tự nhủ rằng trong cung chắc là đã có người biết chuyện bà ta đang tìm Linh Nhi, nhưng thế thì sao? Chuyện bọn họ biết chỉ là lời bà ta tuyên bố ra bên ngoài mà thôi. Ở trước mặt Văn cô cô, bà ta tuyệt đối không thể để lộ chân tướng.

Phản ứng của Thục phi đương nhiên nằm trong dự kiến, Văn cô cô khẽ cười, tiếp tục nói: "Đúng vậy, tội của Linh Nhi đương nhiên không thể tha, sử dụng cổ trùng, khống chế Dung phi nương nương, đâm Hoàng Thượng và Thục phi nương nương bị thương, không nói đến thuật vu cổ ở trong cung là cấm thuật, làm hại Hoàng Thượng và Thục phi nương nương đã là tội chém đầu, Linh Nhi kia dùng thuật này ấp ủ một âm mưu lớn như thế, Thục phi nương nương, người nói xem Linh Nhi kia có kẻ đứng sau không?"

Sắc mặt Thục phi lập tức tái nhợt. Bà ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự hoảng loạn và chột dạ. Hít một hơi thật sâu, Thục phi nắm chặt khăn thêu: "Văn cô cô to gan, ngươi nói bậy gì đó!"

Sao bà ta lại biết? Nếu bà ta đã biết, điều này có phải có nghĩa Hạ Hầu Âm cũng biết rồi không?

Nghĩ vậy, Thục phi càng hoảng loạn, chuyện này bà ta đã làm kín không kẽ hở, dù thế nào cũng không thể có người phát hiện không phải sao?

Nhưng Văn cô cô này... Thục phi run rẩy, nỗi sợ trong lòng không ngừng lớn lên.

Văn cô cô tươi cười: "Thục phi nương nương to tiếng như vậy là muốn gọi người ngoài vào sao? Nô tỳ nghĩ chắc chắn Thục phi không hi vọng việc này bị nhiều người biết!"

Thục phi im lặng một hồi, mới nói: "Văn cô cô, ngươi vừa nói gì bổn cung không hiểu! Cái gì là Linh Nhi thao tác cổ trùng, khống chế Dung phi? Việc này nếu không có chứng cứ, ngươi tốt nhất đừng nói bậy, ngươi cũng biết trong cung không cho phép dùng thuật vu cổ, hơn nữa người biết thuật vu cổ rất ít, trong chuyện này chắc là có hiểu lầm."

"Hiểu lầm? Thục phi nương nương, có phải hiểu lầm không bản thân người chắc biết rõ hơn nô tỳ không phải ư?"

"Bổn cung biết? Ngươi có ý gì? Cho dù Linh Nhi có làm những việc này thì cũng không liên quan tới bổn cung! Ngươi có biết thái độ của ngươi khiến bổn cung rất không vui, bổn cung có thể lập tức trị tội đại bất kính của ngươi không!"

Thục phi tự nói với chính mình những gì Văn cô cô nói chỉ là suy đoán của Dung phi, mà nếu chỉ là suy đoán thì làm được gì?

Nhưng Văn cô cô vẫn nhàn nhạt nói: "Nương nương trị tội nô tỳ cũng không sao, nhưng chỉ sợ nếu nô tỳ bị trị tội, cung nữ tên Linh Nhi kia bỗng chạy tới trước mặt Hoàng Thượng thì..." Văn cô cô dừng một chút, cười tà ác, "Nương nương phải gánh nổi hậu quả mới được!"

Thục phi giật mình bất an, Văn cô cô nói thế có ý gì? Bà ta... Bà ta đã biết tung tích của Hạ Hầu Âm? Vậy chẳng phải Hạ Hầu Âm đã biết tung tích của Linh Nhi sao?

Vậy phải làm sao đây? Quân cờ Linh Nhi liên quan tới tính mạng của bà ta, thậm chí ảnh hưởng tới tiền đồ cả đời của Ngạn Nhi!

Nhớ lại việc Hoàng Thượng vừa nói, ông ta muốn lập Ngạn Nhi làm thái tử, lúc này nếu mọi việc bại lộ, vậy vị trí thái tử Ngạn Nhi còn có thể có được sao?

Nếu Linh Nhi đang nằm trong tay Hạ Hầu Âm... Không, không đúng...

Ý thức được vấn đề, ánh mắt Thục phi lập lòe. Nếu Linh Nhi đã rơi vào tay Hạ Hầu Âm, Hạ Hầu Âm nên giao ả ta cho Hoàng Thượng, rửa sạch hàm oan mới đúng. Như thế, người đứng trước mặt bà ta lúc này không phải Văn cô cô mà là thánh chỉ ban tội của Hoàng Thượng không phải sao?

Nhưng Văn cô cô ở đây, còn nói giao dịch với bà ta?

Thục phi hít sâu một hơi, trầm giọng: "Cô cô, ngươi nói ngươi tới đây để làm giao dịch với bổn cung, xin hỏi, ngươi muốn giao dịch thế nào?"

Văn cô cô nhướng mày, xem ra Thục phi này cũng được tính là chủ tử thông minh.

"Thục phi nương nương, chủ tử của nô tỳ muốn kết giao với Thục phi nương nương, bà ấy sai nô tỳ chuyển cho nương nương một câu." Nói tới đây Văn cô cô đột nhiên dừng lại.

Thục phi nhíu mày. Chủ tử? Hạ Hầu Âm sao?

Không, không phải Hạ Hầu Âm, chủ tử thật sự của Văn cô cô này không phải Hạ Hầu Âm!

Nếu không phải Hạ Hầu Âm thì sẽ là ai? Tại sao Văn cô cô lại hầu hạ Hạ Hầu Âm?

Thục phi có quá nhiều nghi hoặc, bà ta không đoán ra.

Bà ta hoàn hồn: "Nói gì?"

"Chủ tử của nô tỳ nói nếu mọi việc Thục phi nương nương nghe theo bà an bài, Linh Nhi sẽ mãi mãi không có cơ hội nói ra bí mật, nhưng nếu Thục phi nương nương từ chối, ngày mai Linh Nhi sẽ rơi vào tay Dung phi. Thục phi nương nương, nương nương là người thông minh, chắc cũng biết nếu Linh Nhi rơi vào tay Dung phi với nương nương mà nói có ý nghĩa gì!"

Thục phi trừng mắt: "Ngươi... Ngươi đang uy hiếp bổn cung?"

"Uy hiếp?" Văn cô cô khẽ cười, "Thục phi đã nói là uy hiếp thì đó là uy hiếp vậy!"

Không ngờ Văn cô cô không chút kiêng nể như thế, Thục phi giật mình, nhưng nghĩ tới lời Văn cô cô nói, bà ta không thể không kiềm nén cơn giận: "Chủ tử của ngươi là ai?"

"Việc này nương nương không cần quan tâm, thân phận của chủ tử nhà nô tỳ không phải việc người có thể hỏi. Thục phi nương nương chỉ cần nhớ Linh Nhi nắm giữ mạng của người đang ở trong tay chủ tử, trước khi làm gì Thục phi nương nương nên suy xét lại, tránh cho chọc giận chủ tử nhà nô tỳ, nếu không hậu quả chỉ sợ Thục phi nương nương không thể gánh vác!" Văn cô cô lạnh giọng.

Thục phi rét run, yết hầu như bị một bàn tay bóp chặt.

Rõ ràng nói là giao dịch nhưng lại là uy hiếp, hiện giờ thậm chí còn trần trụi đến thế!

Trong lúc Thục phi còn ngây ra, Văn cô cô đã xoay người đi về phía cửa điện. Thục phi hoàn hồn, vội xuống giường đuổi theo: "Văn cô cô, chờ đã!"

Văn cô cô dừng bước, không quay đầu: "Thục phi nương nương có gì phân phó?"

"Ta..." Thục phi vội đến phía sau Văn cô cô, run run khóe miệng, tuy rất mất tự nhiên nhưng giọng điệu vẫn mềm xuống, "Văn cô cô, trước kia tuy ngươi hầu hạ Dung phi nhưng bổn cung chưa từng làm gì có lỗi với ngươi đúng không? Việc của Linh Nhi..."

"Nếu Thục phi nương nương muốn tìm kiếm tung tích của Linh Nhi và chủ tử nhà nô tỳ thì không cần nói nữa, Linh Nhi nương nương sẽ không tìm thấy, nếu người muốn ả xuất hiện trừ khi... Chọc giận chủ tử nhà nô tỳ, vậy hậu quả..." Văn cô cô dừng một chút, "Thục phi nương nương, Dung phi nương nương tỉnh rồi, cần người hầu hạ, nô tỳ không thể ở đây lâu."

Thục phi thấy Văn cô cô muốn đi, vội cười nói: "Văn cô cô, Hạ Hầu Âm kia... Chủ tử nhà ngươi định làm gì?"

Cho dù ngốc bà ta cũng nhìn ra Hạ Hầu Âm e rằng cũng chỉ là quân cờ của người kia mà thôi.

Không biết vì sao, Thục phi hết sức sợ hãi trước kẻ đứng sau Văn cô cô, nếu bà ta có thể khống chế Dung phi, điều đó có nghĩa gì?

Trong đầu Thục phi hiện lên quá nhiều suy đoán, về mục đích của kẻ đứng sau, về thân phận của người nọ, nhưng mỗi suy đoán đều vô cùng mơ hồ, đồng thời khiến bà ta cảm thấy người đứng sau Văn cô cô sâu không lường được.



Người nọ rốt cuộc là ai?

Thục phi còn đang suy tư, Văn cô cô đã cười nói: "Nếu Thục phi nương nương muốn đối phó Dung phi nương nương, xin cứ tự nhiên, chủ tử sẽ không xen vào, thậm chí..."

"Thậm chí cái gì?"

"Thậm chí... Nô tỳ có thể nói nương nương nương nghe một vài tin tức." Nghĩ tới việc hôm nay Hạ Hầu Ngự Thiển theo dõi mình, Văn cô cô nói, "Nương nương có biết thân phận thật sự của Hạ Hầu Ngự Thiển không?"

"Thân phận của Hạ Hầu Ngự Thiển?" Thục phi nhíu mày.

Hạ Hầu Ngự Thiển? Gã không phải đệ đệ của Hạ Hầu Âm, nhi tử của Hạ Hầu Nghi sao?

Văn cô cô nói thế, chẳng lẽ trong đây có điểm đáng ngờ gì?

Thân phận? Chẳng lẽ...

"Ý ngươi là Hạ Hầu Ngự Thiển không phải đệ đệ của Hạ Hầu Âm, cũng không phải nhi tử của Hạ Hầu Nghi?"

Thục phi không khỏi giật mình, nếu không phải người của Hạ Hầu gia, vậy thân phận thật sự của gã là gì?

Thục phi bắt lấy tay Văn cô cô: "Gã là ai?"

Thục phi nhìn Văn cô cô, ánh mắt hết sức nóng bỏng. Nếu Hạ Hầu Ngự Thiển che giấu thân phận của mình, điều đó chứng minh có những việc không thể để lộ ra ngoài, nếu bà ta có thể nắm được nhược điểm của Hạ Hầu gia, vậy chẳng khác nào bóp chặt Hạ Hầu Âm, thậm chíp cả Hạ Hầu gia, bà ta có thể cho Hạ Hầu Âm một kích thật nặng.

Hiện giờ Hạ Hầu gia đang ở trong lửa, nếu tưới thêm dầu, Hạ Hầu gia và Hạ Hầu Âm kia chỉ có đường chết.

Văn cô cô nhìn Thục phi, cười hỏi: "Hạ Hầu Ngự Thiển kia cũng đang tìm kiếm Linh Nhi, nương nương có biết tại sao không?"

Thục phi cung kính hỏi: "Xin cô cô chỉ bảo."

"Hạ Hầu Ngự Thiển nhìn ra nương nương lợi dụng cổ trùng khống chế Hạ Hầu Âm ám sát Hoàng Thượng, dồn mình vào đường cùng. Nương nương thử nghĩ xem thuật vu cổ trước giờ bị cấm ở Đông Sở, đừng nói là nhìn ra cổ trùng đang tác quái, người bình thường đều sẽ không nghĩ tới hướng đó, nhưng vì sao Hạ Hầu Ngự Thiển lại nhìn ra được?" Văn cô cô cười như không cười.

"Ý ngươi là Hạ Hầu Ngự Thiển không phải người Đông Sở, mà là... Nam Cảnh..." Nói tới đây, bản thân Thục phi cũng giật mình.

"Nương nương đúng là thông minh. Cho dù nhìn ra nương nương dùng cổ trùng thao túng thì Hạ Hầu Ngự Thiển cũng không dám tố giác, bởi vì thân phận của gã không thể bại lộ. Thục phi nương nương, người hiểu chưa?" Văn cô cô nhìn Thục phi, khẽ cười, nhân lúc Thục phi sửng sốt tránh khỏi tay bà ta, tiếp tục ra ngoài.

Mục đích hôm nay đã đạt được, ở lâu cũng vô ích.

Thục phi đứng đó, trong mắt có khiếp sợ, kích động, hưng phẫn xen lẫn.

"Văn cô cô..." Đến lúc hoàn hồn, Thục phi mới phát hiện trong điện không còn ai, cứ như mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác.

Hạ Hầu Ngự Thiển... Người Nam Cảnh... Thân phận không thể để ai biết... Tốt, tốt lắm, đúng là ông trời cũng giúp bà ta, chỉ cần bà ta tra ra thân phận của Hạ Hầu Ngự Thiển, như vậy đừng nói là Hạ Hầu Âm, cả Hạ Hầu gia tộc đều phải chết.

Đúng, hiện giờ điều bà ta phải làm chính là điều tra thân phận của Hạ Hầu Ngự Thiển, còn về Linh Nhi...

Nghĩ đến đây, Thục phi không khỏi nhíu mày, bà ta cảm nhận được người đứng sau Văn cô cô cao thâm khó đoán, người nọ có nhược điểm của bà ta, mà bà ta thậm chí mặt đối phương trông thế nào cũng không biết. Bình tĩnh lại, Thục phi biết lúc này bản thân không thể đối kháng với người nọ. Nếu nghe lời người nọ, ít nhất bí mật của bà ta sẽ không bị nói ra, nhưng nó chung quy vẫn là tai họa ngầm.

Thục phi nhắm mắt lại, buồn vui lẫn lộn, chủ tử của Văn cô cô rốt cuộc là ai?

Thục phi đoán không ra, nhưng bà ta biết tung tích của Linh Nhi không cần điều tra nữa.

...

Hôm sau, mười lăm, hôm nay người lên chùa cầu phúc rất nhiều, sáng sớm An Cửu dẫn theo Hồng Linh và Nam Minh lên xe ngựa đến chùa Phúc Linh ở ngoài thành.

Tới chùa Phúc Linh còn chưa đến trưa, ngôi chùa này không quá lớn nhưng hương khói lượn lờ khắp nơi.

An Cửu xuống xe nhìn dòng người tới cầu phúc chen chúc xô đẩy.

Chủ tử của Thượng Quan Liên hôm nay sẽ đến sao?

An Cửu trầm giọng nói với Hồng Linh bên cạnh: "Đi thôi!"

Chủ tớ hai người tới đại điện, Nam Minh ẩn nấp trong bóng tối bảo vệ các nàng.

Trong đại điện, tượng Phật bốn phía, bên dưới, tín đồ thành kín quỳ lạy cầu nguyện. An Cửu mới vào, liền có một tiểu sa di đi tới: "Quý nhân, trụ trì cho mời."

Trụ trì?

Thú vị! Trụ trì của chùa Phúc Linh này có thiên nhãn sao? Mời nàng? Có việc gì à?

An Cửu không thoái thác, gật đầu với tiểu sa di, sau đó cùng tiểu sai di tới nội viện của chùa.

Trước điện đám đông chen chúc, nhưng bên trong lại vô cùng vắng lặng. Tiểu sa di dẫn An Cửu tới ngoài một căn phòng thì dừng lại: "Quý nhân, trụ trì ở bên trong."

"Đa tạ tiểu sư phó." An Cửu nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, đẩy cửa tiến vào.

Hồng Linh phía sau muốn đi theo lại bị tiểu sa di ngăn cản: "Vị thí chủ này, trụ trì dặn dò chỉ gặp một mình quý nhân."


Hồng Linh nhíu mày, nàng muốn đi theo tiểu thư, nhưng An Cửu đã đưa mắt ra hiệu, Hồng Linh mới yên tâm nhìn một mình An Cửu vào phòng.


Trong thiện phòng, An Cửu nhìn bốn phía, xung quanh không có ai. Nàng chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy một hòa thượng sau bình phong. Vị hòa thượng kia râu hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, An Cửu thử đoán, chắc là hơn một trăm tuổi. Đúng là thọ!


"Quý nhân, bần tăng đã một trăm mười tuổi." Một giọng nói già nua vang lên.


An Cửu ngẩn ra. Một trăm mười tuổi?


Lão hòa thượng này biết nàng đang nghĩ gì sao?


Thú vị!


Chùa Phúc Linh quỷ dị này càng khiến An Cửu hứng thú, An Cửu chắp tay bái lạy một cái: "Vừa rồi đường đột. Trụ trì gọi An Cửu tới có việc gì ư?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK