Bắc Tương sớm đã sững sờ đứng một chỗ không biết làm gì, ả thật sự không biết sự việc sao lại đi đến nước này. Bắc Nhu lẳng lặng quan sát tất cả, đáy mắt không chút cảm xúc dư thừa.
Còn Diệp Liên Y đi cùng Nhan Trắc Phi nghi hoặc nhìn An Cửu, bộ dáng như không thể tin vào mắt mình.
An Cửu này... Là An Cửu nàng ta quen biết kia sao? An Cửu như vậy, nàng ta chưa từng thấy.
An Cửu nhìn Nhan Trắc Phi sớm đã bị phản ứng của mình bán đứng, khóe miệng cong lên ý cười, tiếp tục: "Nhan Trắc Phi, nếu ngươi cần thời gian suy xét, ta đây có thể bắt đầu trước." Dứt lời, nàng liền cao giọng, "An Cửu ta hôm nay thề với trời, nếu có lòng với vị trí thái tử phi, tồn tại một chút quyến luyến với nó, như vậy khi sống vĩnh viễn không có được vị trí thái tử phi, vĩnh viễn không được Thái Tử sủng ái, không sinh được con nối dõi cho Thái Tử!"
Từng câu từng chữ lạnh lùng hữu lực, An Cửu nói năng có khí phách, nghe vào tai, càng khơi dậy ngàn bất ngờ.
An Cửu thế mà dễ dàng thề độc như vậy, điều này có ý nghĩa gì?
Sợ là nàng thật sự không có lòng với vị trí thái tử phi!
Không chỉ vô tình, thần sắc, giọng điệu kia như đang khinh thường vị trí thái tử phi, đối với Thái Tử, đối với sự sủng ái của gã, không coi ra gì!
Bách Lý Khiên nắm chặt hai tay, lộ vẻ phẫn nộ, An Cửu không làm Thái Tử Phi, đây không phải hợp ý gã sao? Nhưng không biết vì lý do gì, giờ phút này nghe bị từ hôn, gã lại phẫn nộ.
Ánh mắt sắc bén của Bách Lý Khiên khóa chặt An Cửu, khinh thường? An Cửu nàng thế mà khinh thường Thái Tử là gã!
"A... Có khí phách, thật sự có khí phách, thì ra vẫn còn người nắm chặt vị trí thái tử phi trong tay nhưng không cần!" Bách Lý Vũ nhìn Bách Lý Khiên, thái độ vui sướng khi người gặp họa, An Cửu thế mà ở trước mặt Bách Lý Khiên thề độc như vậy, a, rõ ràng là cho gã một cái bạt tai.
Ha ha, An Cửu này, đúng là có chút gan dạ sáng suốt! Trong khoảng thời gian ngắn, Bách Lý Vũ hắn cũng phải nhìn An Cửu bằng hai con mắt, nữ nhân đặc biệt!
Lời này truyền vào tai, sắc mặt Bách Lý Khiên càng khó coi, ánh mắt phẫn nộ kia hận không thể thiêu chết nàng.
An Cửu cảm nhận được ánh mắt của gã, nhưng vẫn không để ý, chỉ nhướng mày nhìn Nhan Trắc Phi đang hoảng sợ: "Tới lượt ngươi, Nhan Trắc Phi!"
Tới lượt ả? Nhan Trắc Phi giật mình, lắc đầu theo bản năng: "Không... Không được..."
An Cửu từng bước ép sát, giờ phút này, Nhan Trắc Phi hoàn toàn rối loạn, trong đầu chỉ có một ý niệm, ả không thể mất đi sự sủng ái của Thái Tử, càng không thể không sinh được con nối dõi cho ngài, không có những thứ này, ả cái gì cũng không còn nữa.
Không, ả không thể mất hết tất cả!
"Ngươi nói cái gì? Không, không được? Ha ha, Nhan Trắc Phi, ngươi không dám thề độc, chẳng lẽ chột dạ sao? Ngươi vì vị trí thái tử phi, lợi dụng thai nhi trong bụng, mưu toan giá họa ta, kẻ mưu hại con nối dõi của Thái Tử chính là ngươi, ngươi còn gì dể nói!" An Cửu lớn tiếng, khí thế kia như bão tố khiến người ta muốn tránh cũng tránh không được.
Nhan Trắc Phi ý thức được, vội nhìn Bách Lý Khiên, thấy gã đang nổi giận đùng đùng, trong lòng càng luống cuống.
Ngài ấy biết rồi!
Thái Tử khôn khéo như vậy, phản ứng vừa rồi của mình... Cũng đủ chứng minh ả cố ý mưu hại An Cửu.
Nghĩ đến, Nhan Trắc Phi hoàn toàn hoảng loạn, không thể thế này được, đều tại An Cửu, nàng ta phá hỏng kế hoạch của ả, là ả, ả xem nhẹ An Cửu, ả cho rằng An Cửu yếu đuối, mặc người ta xâu xé, ả có kế hoạch này, chỉ cần Bắc Tương, Diệp Liên Y, còn có Bắc Nhu giúp đỡ, sự việc chắn chắn sẽ là An Cửu hại ả, dù muốn biện giải cũng không được, nhưng ả hoàn toàn không ngờ, nàng thế mà cắn lại một cái, đẩy toàn bộ tội danh lên người ả!
Cho dù nàng kêu oan, cho dù nàng giải thích, chỉ cần ả không thừa nhận, Thái Tử sẽ tin tưởng ả, nhưng, An Cửu lại từng bước ép ả để lộ sơ hở.
Từ khi nào An Cửu khôn khéo như vậy?
Nhan Trắc Phi nhìn An Cửu, thần thái lóa mắt như vậy, nào có nửa phần yếu đuối?
Nàng ta đột nhiên đổi tính? Hay là... Quá khứ nhút nhát chỉ là che giấu thực lực, đây mới là bộ mặt thật của nàng ta?
Nhìn Nhan Trắc Phi sợ hãi, An Cửu khẽ cười, ánh mắt hướng về phía Bách Lý Khiên và Bách Lý Vũ: "Thái Tử điện hạ, Vũ vương gia, hai vị đều là người thông minh, chắc không cần nói thêm gì nữa, trong lòng đã có kết luận."
"Ha ha... Bổn vương chỉ là người bình thường, còn Thái Tử thông minh hay ngu dốt bổn vương không biết. Thái Tử điện hạ, không ngờ hậu viện trong phủ ngài lại không yên ổn như vậy, bổn vương nói rồi, nữ nhân cưới nhiều chính là phiền toái, một người đã đủ rồi." Bách Lý Vũ cười nói. Thấy sắc mặt Bách Lý Khiên càng khó coi, hắn vô cùng cao hứng.
Bách Lý Khiên sao có thể thừa nhận bản thân ngu dốt? Lời Bách Lý Vũ nói chẳng khác cái bạt tai giáng lên mặt gã, Bách Lý Khiên phẫn nộ, nhưng lại không thể đánh trả Bách Lý Vũ, mắt nhìn thoáng qua Nhan thị sắc mặt tái nhợt, toàn bộ tức giận lập tức bộc phát.
"Nhan Trắc Phi để thai nhi trong bụng gặp nguy hiểm, mưu hại con nối dõi của Thái Tử, không thể tha thứ, tội này đáng phạt, vốn nên phạt ngươi ba mươi đại bả, nhưng niệm tình ngươi đang có thai, không thể phạt đánh. Ngươi tâm địa rắn rết, không xứng làm mẫu thân, đợi đứa nhỏ này chào đời đưa qua cho Thượng Quan Trắc Phi nuôi nấng, nhận Thượng Quan Trắc Phi làm mẫu thân!"
Bách Lý Khiên vừa dứt lời, tất cả mọi người đều giật mình, giao cho Thượng Quan Trắc Phi nuôi nấng, nhận Thượng Quan Trắc Phi làm mẫu thân...
Hình phạt này còn nặng hơn ba mươi đại bản!
Mọi người đồng loạt nhìn Nhan Trắc Phi, thấy sắc mặt ả trắng bệch, đôi môi tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy?
Nhận Thượng Quan Liên làm mẫu thân? Trong đầu Nhan Trắc Phi không ngừng quanh quẩn những lời này, dù thế nào cũng không vứt đi được.
"Không, đừng..." Nhan Trắc Phi lẩm bẩm, đây là hài tử của ả, sao có thể để người khác nuôi nấng? Đứa nhỏ này là lợi thế của ả, chỉ cần ả sinh được nhi tử, như vậy có thể gần vị trí thái tử phi thêm một bước, bọn họ sao có thể cướp nhi tử của ả? Đoạt lấy hi vọng của ả?
Không, Thái Tử điện hạ không thể làm như vậy!
Nhan Trắc Phi bừng tỉnh, hoảng loạn từ bộ liễn đứng dậy, ả phải cầu tình, ả hầu hạ Thái Tử đã nhiều năm, Thái Tử yêu thương ả nhất, chỉ cần ả cầu tình, ngài ấy nhất định sẽ thu hồi trừng phạt!
Nhan Trắc Phi lòng đầy hi vọng, vừa đi được một bước, cả người lập tức mất trọng tâm, ngã nhào xuống đất.
"A..." Nhan Trắc Phi hét lớn.
Mọi người đều sửng sốt. Bắc Tương có phản ứng đầu tiên, ả vội chạy tới, hoảng loạn gọi: "Truyền thái y, mau... Truyền thái y, Thái Tử điện hạ, biểu tỷ..."
Bách Lý Khiên lạnh lùng nhìn Nhan Trắc Phi nằm dưới đất, một chút thương tiếc cũng không có, lệnh người hầu: "Lê Khánh, đi mời thái y, nếu Nhan Trắc Phi không giữ nổi đứa nhỏ này, vậy dọn tới Vọng Ưu Các."
Vọng Ưu Các? Đó là lãnh cung của phủ thái tử! Những phi tử bị nhốt trong đó, vĩnh viễn đều không thể ra ngoài.
Không, ả không muốn dọn tới Vong Ưu Các!
Nhan Trắc Phi cắn răng, cảm nhận đau đớn dưới bụng, vội nói: "Thái y, mau, mau mời thái y..."