Mục lục
Đích Phi Sách - Chân Ái Vị Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị An Cửu nhìn, không chỉ mấy nha hoàn bà tử kia, ngay cả Diệp Sương cũng phải rét run.

Sao có thể để nàng xử trí? Dựa vào cái gì!

Không, không đúng... An Cửu lúc trước nào có lá gan này? Nào có quyết đoán như thế? Càng không có khí thế bức người như vậy!

An Cửu nhìn Mai phu nhân, cười như không cười: "Mai phu nhân, ngươi thấy làm vậy ổn không?"

Mai phu nhân đón nhận ánh mắt của nàng, trong lòng không nhịn được mà thở dài, An Cửu quả thật đúng như lời đồn, tính tình thay đổi.

Tính tình này và trước kia hoàn toàn ở hai thái cực, An Cửu lúc trước nhìn cũng không dám nhìn thẳng bà, huống chi là hiện tại.

Nếu An Cửu chỉ là đích tiểu thư của Quốc Công phủ, vậy bà ta có thể áp chế, nhưng với thân phận nhất phẩm Ngự quận chúa kia, rõ ràng cao hơn bà ta một bậc, trước mặt người khác, bà ta cũng phải giữ lễ nghi.

"Đương nhiên ổn." Mai phu nhân liếc nhìn đám người quỳ dưới đất, cao giọng phân phó, "Người đâu, đưa mấy cẩu nô tài này và cả Tam tiểu thư đến Giới Luật Đường cho ta!"

Diệp Sương vừa nghe, cả người lập tức không còn sức lực, sắc mặt Tô di nương theo đó cũng trắng bệch.

Giới Luật Đường?

Nha hoàn gia đinh bình thường phạm lỗi, bằng một câu của Mai phu nhân liền xử trí qua loa, chỉ những ai phạm lỗi lớn mới bị đưa tới Giới Luật Đường, còn nhớ lần cuối cùng có kẻ bị đưa tới Giới Luật Đường của Quốc Công phủ đã là mấy năm trước, khi đó Thu di nương, thị thiếp của lão gia tư thông với gia đinh, bị phạt sống dưới giếng bị lấp cả đời.

Nghĩ tới cảnh xử trí hôm ấy, mọi người đều rùng mình, hôm nay lại đưa tới Giới Luật Đường, An Cửu này... Rốt cuộc muốn làm gì?

Đoàn người rất nhanh đã tới Giới Luật Đường, An Cửu cố ý gọi tất cả hạ nhân trong phủ tới đứng bên ngoài. Nội đường, một nhà lớn nhỏ Quốc Công phủ, Mai phu nhân ngồi ở chủ vị, An Cửu và Diệp Liên Y lần lượt ngồi hai bên, tiếp theo đến thứ phu nhân Tần thị và Huệ thị cùng ba di nương, còn có một nữ tử ngồi ở cuối cùng, khuôn mặt trầm tĩnh, bộ dáng giống như đang bị bệnh, nếu hiện tại không phải nàng đang ngồi, ngược lại sẽ khiến người ta cho rằng nàng chỉ là một nha hoàn.

Giữa đại sảnh, mấy nha hoàn bà tử quỳ đầy đất, thần sắc hoảng loạn, cả người run rẩy, sớm đã không rảnh lo vết thương trên người.

Diệp Sương nhìn An Cửu ngồi bên trên, lòng phức tạp đến cực điểm, nàng ta không phục, hôm nay thế mà để kẻ ti tiện như An Cửu xử phạt nàng ta. Nhưng cảm nhận được khí thế trên người An Cửu, nàng ta lại sợ hãi, đặc biệt là nụ cười của nàng càng khiến da đầu nàng ta tê dại.



"Thân là hạ nhân, không hầu hạ chủ tử, ngược lại khi dễ chủ tử, làm ra hành vi khinh chủ của ác nô này, là phu nhân dạy các ngươi sao?" Trong bầu không khí quỷ dị, An Cửu lên tiếng.

Mọi người đồng loạt nhìn Mai phu nhân, gương mặt lão luyện kia càng thêm uy nghi nghiêm khắc.

Mấy nha hoàn bà tử sửng sốt, không ngừng lắc đầu: "Không, không phải."

Bọn họ sao dám nói là phu nhân dạy?

"Nếu không phải, vậy vì sao các ngươi lại làm ra chuyện hôm nay?" An Cửu đột nhiên cao giọng, khiến người nghe sợ hãi, cơ hồ không suy nghĩ, bọn họ đều nhìn về phía Diệp Sương.

"Là Tam tiểu thư... Bọn nô tỳ hầu hạ Tam tiểu thư, nghe theo lệnh của Tam tiểu thư mà làm, cho nên mới va chạm Đại tiểu thư."

"Đúng vậy, là Tam tiểu thư sai khiến bọn nô tỳ, hôm nay Tam tiểu thư biết Đại tiểu thư hồi phủ, nên dẫn theo chúng nô tỳ đi cản đường người, nói là Đại tiểu thư trở về, phải tặng chút lễ vật. Đại tiểu thư thứ tội, nô tỳ không cố ý."

Mấy kẻ khác cũng phụ họa, nếu sớm biết Đại tiểu thư đã không còn dễ bị bắt nạt, cho dù Tam tiểu thư ra lệnh, bọn họ cũng không dám nghe.

"Ngươi... Các ngươi..." Diệp Sương nổi giận, "Đám cẩu nô tài các ngươi, ngày thường ta đối đãi với các ngươi thế nào hả?"

Nàng ta không ngờ, tại thời điểm mẫu chốt, đám hạ nhân thế mà đẩy tất cả sự việc lên người nàng ta, thật hận không thể cho chúng mấy cái bạt tai.

An Cửu nhíu mày, trong mắt ngưng tụ quỷ quyệt: "Tặng chút lễ vật? Tam muội muội đối đãi với ta đúng là rất tốt, phần quà này, cũng làm khó muội nghĩ ra."

Diệp Sương chủ động tới cửu khinh thường, An Cửu nàng sao có thể tha cho ả?

Quả nhiên, ngay sau đó, An Cửu lại nhẹ giọng nói: "Tuy hàng năm An Cửu ở biệt viện, nhưng cũng nghe nói Tam tiểu thư trong phủ chúng ta điêu ngoa ương ngạnh, không coi ai ra gì, hôm nay gặp lại, đúng là không hề thay đổi, về sau nếu gả đi... A, thật là tội lỗi!"

Lời này đương nhiên là dẫm lên chân Diệp Sương, hai năm trước Diệp Sương đã cập kê, Mai phu nhân nhờ người làm mai nhiều lần, nhưng đối phương lại bảo tính tình nàng ta điêu ngoa, hơn nữa nàng ta chỉ là thứ nữ, mấy gia tộc nàng ta muốn trèo cao đều thấy chướng mắt.



Diệp Sương đứng bật dậy, quên hết sợ hãi vừa rồi, quát: "Ta cố ý bắt nạt ngươi thì thế nào? Ngươi có thể làm khó dễ ta sao?"

Tức khắc, mọi người ở đây đều cả kinh, Diệp Sương này đúng là hồ đồ1

An Cửu là quận chúa, Diệp Sương chẳng qua là một thứ nữ nhỏ nhoi, lúc trước An Cửu không truy cứu, hôm nay nàng nghiêm túc như vậy, còn sợ không trị được nàng ta sao? Chỉ cần tội danh mạo phạm quận chúa cũng đủ cho Diệp Sương xong đời.

Chỉ là, An Cửu sẽ xử lý Diệp Sương sao đây?

"Sương Nhi, con quỳ xuống cho ta!" Tô di nương ý thức được việc này, lập tức tiến lên giữ chặt Diệp Sương, bản thân cũng quỳ xuống, "Đại tiểu thư, Sương Nhi hồ đồ không hiểu chuyện, Đại tiểu thư nể tình nó là tỷ muội của người, tha nó lần này đi, ta bảo đảm, sau này nó sẽ không bao giờ va chạm Đại tiểu thư nữa."

"Nương, người dong dài với nàng ta làm gì?"

Tô di nương dùng sức kéo, nháy mắt tiếp theo, khi Diệp Sương đã quỳ gối bên cạnh, còn chưa hoàn hồn, Tô di nương đã cắn răng tát nàng ta một cái. Diệp Sương lập tức ngây ra, nhìn Tô di nương, khó hiểu: "Nương..."

"Hồ đồ! Nàng ấy là nhất phẩm quận chúa, hôm nay con gây chuyện, nếu nàng ấy bẩm báo với Hoàng Thượng, con nói Hoàng Thượng sẽ bảo vệ nàng ấy hay bảo vệ con? Đến lúc đó, ai cũng không cứu nổi!" Tô di nương cau mày, hận sắt không thành thép, ngày thường Diệp Sương quá kiêu căng, hiện tại rốt cuộc vẫn xảy ra chuyện.


Diệp Sương cứng đờ, những tức giận thiêu đốt lý trí đó chậm rãi biến mất, dần dần ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nàng ta nhìn An Cửu, thấy nàng khẽ cười, trong lòng rét run, hôm nay, chẳng lẽ nàng ta thật sự gây họa rồi sao?


Mẫu thân... Diệp Sương vội nhìn Mai phu nhân ở chủ vị, Mai phu nhân lại nhàn nhạt dời mắt. Mẫu thân cũng mặc kệ nàng ta? . truyện tiên hiệp hay


Diệp Sương càng nghĩ càng sợ hãi, ngước mắt nhìn An Cửu, hoảng loạn không biết làm sao.


"A!"


Đột nhiên có tiếng la lên, cùng lúc đó là tiếng ly trà rơi xuống đất, mọi người nhìn qua, thấy trước mặt An Cửu, mảnh nhỏ cùng nước trà vung vãi đầy đất. Nàng nhíu mày, ánh mắt hối lỗi: "Ngại quá, vừa rồi trượt tay, không cẩn thận làm rơi ly trà."


"Không sao, một ly trà mà thôi, sai người thu dọn là được." Mai phu nhân nhẹ nhàng nói, đang muốn gọi hạ nhân, An Cửu lại cao giọng cắt ngang lời baf ta.


"Vậy để Tam tiểu thư dọn đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK