Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Hứa Ứng không cam tâm nhưng đành phải từ bỏ việc truy tung, nói với Sở Tương Tương: “Ta rời khỏi Phù Tang thụ nhiều ngày rồi, cũng đã lâu không gặp những dân chúng nhà Thương kia. Giờ đang ở gần đó, hay là trở về một chuyến.”

Sở Tương Tương xưng phải, cười nói: “Phụ thần giao phó ta cho thúc thúc, thúc thúc đi đâu, đương nhiên ta cũng đi theo.”

Bọn họ đi tới Vân Mộng trạch, trong Vân Mộng trạch có rất nhiều cự thú viễn cổ, dưới đầm lầy thường có những thứ khổng lồ ẩn nấp. Ngoan Thất tới đây lại vui vẻ hơn nhiều, dọc đường chỉ thường đuổi theo đám cự thú, ăn như gió cuốn.

Bây giờ thực lực của hắn đã vượt qua đại đa số cự thú, có thể tùy ý hoành thành trong Vân Mộng trạch.

Hứa Ứng để mặc hắn vui chơi, tâm thần thanh không, cười nói: “Cho dù ai là người gặt hái cuối cùng cũng chỉ là râu ria thôi. Thời đại của khách câu cá đã qua.’

Y mới nói đến đây đột nhiên thấy một con long mã từ dưới nước nhảy lên, chân đạp mặt nước phi nước đại, nhanh chóng lao đi!

Hứa Ứng ngạc nhiên, vội vàng đuổi theo, cao giọng nói: “Bạch Thu Tư! Bạch cô nương! Chờ một chút.”

Long mã kia dài tới mấy chục trượng, tốc độ cực nhanh, như tia sáng lướt qua. Nhưng bây giờ tu vi thực lực của Hứa Ứng hùng hồn cơ nào, khoảnh khắc sau long mã đã không khống chế được mình bay thẳng lên, hạ xuống trước mặt Hứa Ứng.

Sở Tương Tương vội vàng chạy tới, trong lòng thầm buồn bực, không hiểu vì sao Hứa Ứng lại gọi long mã là Bạch cô nương. Nhưng ngay lúc này lại thấy trên lưng long mã có một vệt nhỏ mỏng manh, vệt nhỏ tỏa ánh sáng giữa không trung.

Lúc này vệt nhỏ lại tách sang hai bên, có người mở cửa từ trong ra. Chỉ nghe một giọng nữ êm ái vang lên: “Là Hứa đạo hữu à? Mau vào đi! Lão sư phụ điên của ta lại đang truy sát ta! Suýt nữa ta bị hắn đuổi kịp rồi!”

Cánh cửa mở dần, một cô gái mặc y phục thời Tân Hán từ trước cửa bước ra, cảnh giác nhìn đông nhìn tay rồi mới kéo hẳn cửa ra.

Cô gái kia ngoắc tay ra hiệu cho bọn họ mau đi vào.

Sở Tương Tương theo Hứa Ứng đi vào địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của cô gái na tiên tên Bạch Thu Tư kia. Chỉ thấy mỗi khi Bạch Thu Tư mỉm cười lại có hai lúm đồng tiền hai bên má, nụ cười rất ngọt ngào.

Bạch Thu Tư lại thò đầu ra khỏi địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa, huýt sáo một cái, bấy giờ mới đóng địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa lại.

Long mã nghe tiếng huýt sáo lập tức rảo bước phi nước đại, chạy được mấy bước lại chui vào làn nước, lặn sâu xuống đáy.



Hứa Ứng hiếu kỳ nói: “Bạch cô nương, sư phụ của cô vẫn đang truy đuổi cô?”

Y và cô gái này gặp nhau khi Vân Mộng trạch mới tái hiện nhân thế, long mã nhảy từ dưới đáy nước lên, đạp nước lao đi. Đám người Hứa Ứng đuổi theo con dị thú này, nhưng không ngờ trên lưng dị thú còn giấu một địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa.

Bạch Thu Tư kết bạn với Hứa Ứng vào lúc đó, kể cho y biết sư phụ của cô đang đuổi giết cô. Không ngờ sau nhiều năm tháng, sư phụ của cô vẫn đang truy sát, đúng là nghị lực kinh người.

Bạch Thu Tư căng thẳng tế ra một mặt gương sáng, treo mặt gương lơ lửng trên không rồi nói: “Không phải lão ta luôn truy sát ta, có một thời gian hắn biến mất không thấy bóng dáng, ta cũng thở phào một tiếng, sống mấy năm tốt lành. Nhưng một năm gần đây hắn bá đạo truy đuổi ta, kiên quyết ngăn cản ta!”

Long mã xuyên thẳng qua đáy nước, tìm được một căn hầm đá, nằm rạp xuống, lặng lẽ ẩn nấp.

Hứa Ứng kinh ngạc: “Một năm gần đây?”

Một năm gần đây là thời gian y truyền bá tổ pháp!

Bạch Thu Tư tập trung quán át tấm gương, nói: “Mấy hôm nay ta trốn đông tránh tây, khó khăn lắm mới sống sót được. Nếu các ngươi khiến hắn để ý, phát hiện vị trí của ta, ta chết chắc rồi!”

Hứa Ứng thử dò xét: “Ý ngươi là sư phụ của ngươi không chết?”

Bạch Thu Tư lườm y một cái rồi cười nói: “Nếu lão ta chết rồi, làm sao truy đuổi ta?”

Hứa Ứng và Sở Tương Tương liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Bây giờ khách câu cá và dân cắt rau hẹ đều mai danh ẩn tích. Những khách câu cá và dân cắt rau hẹ mà Hứa Ứng tìm được đều biến thành túi da, bị kẻ khác thu hoạch sạch sẽ. Vì sao sư phụ của Bạch Thu Tư có thể sống được tới giờ?

“Chẳng lẽ sư phụ của cô ấy là kẻ gặt hái sau cùng?” Hứa Ứng và Sở Tương Tương đồng thời nghĩ tới điều này.

Sở Tương Tương nói: “Bạch cô nương, trong thời gian qua cô có ra khỏi địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa không?”

Bạch Thu Tư lắc đầu nói: “Ta nào dám? Khó khăn lắm ta mới tránh được sư phụ, giữ được tính mạng, nếu ra ngoài chắc chắn sẽ bị hắn ta bắt lại ăn thịt!”



Sở Tương Tương cười nói: “Hèn gì cô vẫn trốn tránh. Cô không biết rồi, thiên hạ giờ đã thay đổi, cô không cần tránh né nữa, chỉ cần tu luyện tổ pháp là không bị người khác gặt hái.”

Bạch Thu Tư kinh ngạc: “Tổ pháp? Tổ pháp là gì? Ta nhớ là pháp môn chân chính chứ?”

Khi Hứa Ứng gặp cô, y còn đang tìm pháp môn chân chính của na pháp, lúc đó Hứa Ứng truyền thụ những gì mình biết cho cô, để báo đáp lại Bạch Thu Tư đã chạy xuống cõi âm bắt một na tiên khác, ép hắn giao na pháp Dũng Tuyền của mình ra.

Sau đó Bạch Thu Tư lại tiếp tục ẩn nấp, cho nên cô cũng chỉ biết tin tức tới thời điểm đó.

Hứa Ứng quan sát Bạch Thu Tư cười nói: “Sau khi tu luyện pháp môn chân chính mà ta truyền thụ, có phải tuổi thọ của cô đã ngừng trôi mất?”

Bạch Thu Tư nói: “Tuổi thọ của ta vẫn đang trôi qua, nhưng chậm hơn trước đó rất nhiều... Đợi đã, hắn ta đến rồi!”

Đúng lúc này đột nhiên có một bóng người lọt vào trong tấm gương, xuất hiện trước mặt mọi người.

Đó là một nam nhân khóe mắt phải có nốt ruồi hình giọt lệ, trông mới khoảng ba mươi, tướng mạo đường hoàng, có phần anh tuấn, khí chất bất phàm.


Hứa Ứng quan sát một hồi, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đây là kẻ gặt hái sau cùng?”


Y đang suy nghĩ thì thấy nam nhân có nốt ruồi giọt lệ đột nhiên mở miệng cất cao giọng nói: “Thu Tư, ta có việc muốn nhờ, mong được gặp mặt.”


Bạch Thu Tư ra hiệu im lặng với bọn họ, ý bảo bọn họ đừng lộn xộn.


Nam nhân có nốt ruồi lệ kia quan sát bốn phía xung quanh, tìm kiếm vị trí của Bạch Thu Tư, giọng nói vang lên trong tai mọi người: “Thư Tư, vi sư biết con cực kỳ oán hận ta, nhưng vi sư cũng là người bất đắc dĩ thôi. Nếu không bị ép tới bước đường cùng, có ai lại muốn ăn thịt người cơ chứ?”


Bạch Thu Tư hừ một tiếng,không nói gì.


Nam nhân có nốt ruồi lệ thở dài nói: “Bây giờ vi sư đang gặp đại nạn, bị kẻ khác để mắt tới, chỉ e sẽ thân tử đạo tiêu, trở thành lương thực của người khác! Thu Tư, vi sư biết con giỏi tránh né, coi như ta xin con, con cứu ta một mạng đi!”


Hắn vội vàng nói: “Nếu con cứu mạng ta, ta sẽ truyền thụ sở học cả đời cho con! À đúng rồi còn có tổ pháp nữa! Con biết không? Vi sư vừa kiếm được tổ pháp của na pháp! Dùng tổ pháp mở động thiên có thể luyện hóa hoàn toàn tiên dược! Có tổ pháp này rồi con không cần trốn đông trốn tây nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK