Hứa Ứng la hét, chạy về phía bạn bè, đột nhiên cậu bé như đụng phải thứ gì, quay đầu nhìn lại, thấy thân hình thiếu niên như khói bụi.
Ký ức lại ập tới.
Tới giờ cơm trưa, Hứa Ứng nhếch nhác đi về, bị mẹ đẩy vào rửa tay rửa mặt.
“Mẹ ơi, người lúc trưa là ai?” Y ngồi xuống cạnh bàn, vừa cầm một bát cơm tiên đạo lên vừa hỏi.
“Một người lạc đường.” Mẹ y cưng chiều vuốt ve gương mặt y.
Ký ức qua đi, Hứa Ứng nước mắt giàn dụa.
Hứa Ứng sờ lên mặt mình, chẳng biết từ lúc nào gương mặt đã đầy các ngươi mắt.
“Có lẽ trên đời này thật sự có người trông thấy tương lai.” Y thầm nhủ trong lòng.
Sở Tương Tương, Trúc Thiền Thiền thấy y lệ rơi đầy mặt, không hiểu chuyện gì xảy ra. Ngoan Thất lại dùng đuôi ôm lấy bờ vai y, vỗ về lên vai để an ủi.
Hứa Ứng hạ giọng nói: “Thất gia, ta nhớ ra được cha mẹ, chỉ là một đoạn ký ức ngắn ngủi.”
Ngoan Thất cười nói: “Đây là chuyện tốt, phong ấn của Tiên giới lên ngươi càng ngày càng yếu, ngươi sẽ nhớ ra càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng cường đại.”
Hứa Ứng khẽ gật đầu.
Lúc này, chỉ có con rắn bầu bạn với y lâu nhất mới hiểu rõ nhất về y, biết nỗi buồn của y, vuốt ve an ủi khi y đau lòng.
Hứa Ứng cầm trang giấy thứ hai mà Thiền Thiền viết, trên giấy viết Giáng Cung cảm ứng thiên.
Y đọc kỹ lưỡng phần cảm ứng thiên, nhưng lần này không chìm vào ký ức khu đất Hứa gia nữa.
Hứa Ứng buông tờ giấy xuống, cầm phần cảm ứng thiên Hoàng Đình lên, nhưng cũng không nhớ ra tổ pháp Hoàng Đình.
Y xem thử nội dung trên những tờ khác, đều không nhớ được tổ pháp Ngọc Trì, Ngọc Kinh, Dũng Tuyền.
“Xem ra ta vô tình nhớ lại tổ pháp Nê Hoàn cung là do ký ức đời đầu buông lỏng.”
Hứa Ứng đặt mấy tờ cảm ứng thiên xuống, trong lòng buồn bã, y còn tưởng mình sẽ nhớ được càng nhiều chi tiết về cha mẹ.
“Ta vẫn không thấy rõ gương mặt hai người bọn họ...”
Khi y nhớ lại ký ức, gương mặt cha mẹ vẫn trống rỗng, phong ấn ký ức đời đầu vẫn ảnh hưởng lên y.
“Thất gia, Thiền Thiền, ta nhớ ra tổ pháp Nê Hoàn cung rồi, nếu tu luyện, các ngươi phải chém đứt động thiên Nê Hoàn cung đã tu được, luyện lại từ đầu.” Hứa Ứng nói.
Ngoan Thất và Trúc Thiền Thiền thoáng chần chừ, bọn họ tốn bao nhiêu công sức mới tu luyện tới cảnh giới hiện tại, cắt đứt trùng tu, một là nguy hiểm, hai là tốn thời gian công sức.
Nếu là động thiên được cấy ghép, cắt bỏ cùng lắm chỉ ảnh hưởng tới tu vi thực lực, nhưng cắt bỏ động thiên mà mình tự mở sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Ngoan Thất thoáng chần chừ, liếc mắt nhìn cỏ mộ phần đang khống chế thân thể Thương Ngô Đại Đế, lại nhìn quả chuông có thể bay tới khe nứt Tiên giới, cuối cùng quyết định: “A Ứng, ta cắt bỏ trùng tu!”
Hứa Ứng gật nhẹ đầu, nhìn sang phía Trúc Thiền Thiền.
Trúc Thiền Thiền hơi bối rối nói: “Ta đã luyện thành Nguyên Thần, bây giờ là luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ, luyện hóa không biết bao nhiêu tiên dược trong cơ thể. Nếu cắt bỏ động thiên Nê Hoàn cung thì không cách nào mở lại động thiên.”
Hứa Ứng cười nói :”Ta nắm giữ động thiên na tổ, có thể dùng tiên hỏa luyện bỏ tu vi cảnh giới của ngươi.”
Trúc Thiền Thiền cắn chặt răng, trước đây cô bay qua Bỉ Ngạn đánh cắp tiên dược, thân thể tích tụ lượng lớn tiên dược, bây giờ phải dựa vào lực lượng tiên dược trong thân thể mới có thể tu luyện tới Phi Thăng kỳ nhanh chóng như vậy.
Nếu luyện lại từ cảnh giới Khấu Quan kỳ thứ hai, chưa nói tới chuyện lãng phí không biết bao nhiêu tiên dược, hơn nữa còn cực kỳ nguy hiểm.
Cô do dự một hồi, quan sát Ngoan Thất, nói: “Đợi Thất gia chém động thiên cũ luyện lại mà không chết hãng tính!”
Ngoan Thất kêu lên một tiếng đau đớn.
Hứa Ứng cười nói: “Cái này đơn giản thôi. Ngài chuông, ngươi chuẩn bị sẵn sàng. Thất gia, ngươi tế động thiên Nê Hoàn cung ra đi.”
Ngoan Thất nghe lời, tế động thiên Nê Hoàn cung lên, không ngờ động thiên này vừa được tế lên đã thấy một luồng kiếm quang lóe sáng, động thiên Nê Hoàn cung bồng bềnh trượt vào một khe hở chư thiên thế giới của vực Thương Ngô, biến mất không còn tăm hơi.
Pháp lực của Ngoan Thất lập tức mất khống chế, thân thể không điều khiển được hiện ra chân thân, hóa thành một con quái vật khổng lồ dài tới bốn năm trăm trượng, như ngọn núi lớn, đau đớn giãy dụa không thôi!
Thân thể của hắn đã trở nên cực kỳ cường đại, trên người mọc ra lân phiến như vảy rồng, có hình tượng của đại đạo bẩm sinh, thức tỉnh lực lượng huyết mạch viễn cổ, chỉ hơi động đậy là trời đất rung chuyển.
Hắn vốn là cự thú viễn cổ, còn là luyện khí sĩ yêu tộc, pháp lực hùng hồn vượt xa người thường.
Nhất là hai sừng trên đầu hắn, âm dương nhị khí nhanh chóng xoay tròn, tạo thành hình thái cực đồ, một luồng huyền quang đánh vào vực Thương Ngô, khiến hai bên bờ vực sâu phát ra tiếng chấn động kịch liệt!
Lúc này quả chuông lại bay ra, treo trên đỉnh đầu hắn, phát ra một tiếng coong lớn, tầng tầng đạo tượng dồn dập bay vào thân thể Ngoan Thất.
m dương nhị khí trên đầu Ngoan Thất đón lấy xung kích của tiếng chuông, quả chuông bị va tới mức lung lay.
Quả chuông thầm giật mình: “Sao bây giờ thằng nhóc Ngoan Thất này lợi hại vậy?”
Vừa rồi nó còn lo Ngoan Thất sẽ bị thương, nhưng thấy vậy cũng yên lòng, tiếng chuông vang dội, cuối cùng cũng trấn áp được pháp lực bộc phát trong thân thể Ngoan Thất.
Ngoan Thất thở phì phò, một lúc lâu sau mới ổn định được pháp lực, thu nhỏ chân thân, hóa thành kích thước bình thường.
Hứa Ứng truyền thụ tổ pháp Nê Hoàn Trường Sinh quyết cho Ngoan Thất ngay trước mặt mọi người, trong đó nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, rõ ràng là pháp môn cực kỳ huyền ảo nhưng tới miệng y lại cực kỳ đơn giản êm tai.
Không bao lâu sau, thậm chí cả quả chuông và tiên thảo màu tím cũng học xong.
Sở Tương Tương nháy mắt mấy cái: “A Ứng truyền thụ cả tổ pháp cho bọn họ, xem ra phụ thần hiểu lầm hắn rồi. Người tưởng hắn muốn ta phải lấy hắn, làm cô gia rồi mới chịu cứu phụ thần. Phụ thần nghĩ sai cho A Ứng rồi, có lẽ không nên làm nhiều trò vặt vãnh như vậy, cứ trực tiếp mở miệng nhờ vả, A Ứng sẽ dùng Dao Trì tiên thủy cứu người.”
Biết cha không ai bằng con gái, Sở Tương Tương biết lần này Thương Ngô Đại Đế đi tìm động thiên na tổ làm đồ cưới cho A Ứng. Cô nghĩ thầm: “Nhưng nếu người biết Hứa Ứng dễ nói chuyện như vậy, chắc sẽ không nhiệt tình đi tìm động thiên na tổ.”
Ngoan Thất lĩnh ngộ một lúc lâu, phát động Nê Hoàn Trường Sinh quyết, cảm ứng kỹ lưỡng Bỉ Ngạn Hỗn Độn hải.
Quả chuông hơi lo lắng nói với Hứa Ứng: “A Ứng, ta cảm thấy vừa rồi ngươi nghĩ cái gì cũng tốt, nhưng chỉ không nghĩ tới một điều. Đó là liệu Thất gia có thể tu luyện được động thiên na tổ không?”
Nó bổ sung thêm: “Ngộ tính của Thất gia lắm lúc không được tốt. Ngươi quên à, động thiên đầu tiên khi hắm mới tu luyện là động thiên Nê Hoàn cung, lần đó còn phải nhờ cả ngươi và ta liên thủ mới mở được giúp hắn.”
Nghe quả chuông nói xong, Hứa Ứng cũng không khỏi lo lắng, bất giác nhìn sang phía Ngoan Thất.
Lúc này Nguyên Thần Thương Ngô Đại Đế dốc hết toàn lực, cuối cùng cũng giết chết được Na Để, bắt lấy động thiên na tổ của Na Để, vui mừng hớn hở trở về bí cảnh Thương Ngô.