Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên Vân Mộng trạch, Hứa Ứng quay đầu nhìn về phía xa, Phù Tang thụ sừng sững như ngọn núi, từ từ nhỏ dần.

“Dân chúng bụng cá thờ cúng nó, sẽ giúp nó khá dần lên.” Y nghĩ thầm trong lòng.

“Doanh An, ngươi trở lại Vân Mộng trạch trước chúng ta một bước, sau đó đã xảy ra chuyện gì?” Hứa Ứng hỏi thăm.

Tiết Doanh An thuật lại mọi chuyện mà mình trải qua, hôm đó tòa thành đá bộc phát ánh sáng, rời khỏi Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, trở về Vân Mộng trạch. Na sư các thế gia THôi, Quách cũng có không ít người trở về, cô nương của Quách gia còn đợi thêm mấy ngày, thấy không đợi được Hứa Ứng mới rầu rĩ rời đi.

“Ta cũng đợi mấy ngày, muốn mời ngươi cùng về Cửu Long sơn.”

Tiết Doanh An nói: “Nhưng chuyện mà ngươi nói khiến ta chỉ muốn về kiểm nghiệm, ta không chờ được nữa nên về Cửu Long sơn, về Cửu Thái lĩnh.”

Hắn nói với Lý Tiêu Khách mình lấy được tiên đạo linh căn, Lý Tiêu Khách vui thay cho hắn, bảo hắn kể lại mọi chuyện mà mình trải qua trong thời gian vừa rồi, nói với hắn thần tiên bất lão từng là cố nhân của mình.

Tiết Doanh An lại lo lắng bất an, tới ban đêm cũng không dám ngủ, nằm trên giường trợn trừng đôi mắt, đợi Lý Tiêu Khách tới giết mình cướp đoạt linh căn.

Nhưng đêm hôm đó không có chuyện gì xảy ra.

Đêm tiếp theo cũng vô sự.

Hơn mười ngày liền, không có chuyện gì phát sinh.

Từ đó trở đi, Tiết Doanh An mới buông bỏ nghi kỵ đối với Lý Tiêu Khách.

Trước đó không lâu, Lý Tiêu Khách nói cho hắn biết thần tiên bất lão chưa chết, từ Thái Ất Tiểu Huyền Thiên trở về, mấy hôm nay đang ở dưới Phù Tang thụ trong Vân Mộng trạch, thế nên bảo Tiết Doanh An tới mời.

Vì vậy Tiết Doanh An mới đi chuyến này.

Ngoan Thất nghe vậy nói với Hứa Ứng: “A Ứng, Khương Thái sư truyền âm khắp Chư Thiên Vạn Giới, bắt mọi người phải giao tiên đạo linh căn mà mình giấu giếm, thậm chí vì chuyện này mà diệt sạch một Chư Thiên thế giới. Ngươi nói xem có phải vì thế nên Lý Tiêu Khách đoán ra Tiết Doanh An đang nói dối không?”

Hứa Ứng nghe vậy giật mình, suy nghĩ rồi nói: “Lý Tiêu Khách biết Tiết Doanh An là người lương thiện, giữ lại linh căn sẽ khiến toàn bộ thế giới bị hủy diệt, đương nhiên hắn không dám giữ linh căn lại! Thất gia, sao đầu óc của ngươi lại thông minh vậy?”

Ngoan Thất cũng giật mình, kêu lên: “Đúng vậy! Gần đây ta luôn ngây ngốc, thi thoảng lại mất trí nhớ, sao đột nhiên đầu óc lại thông minh lên?”



Quả chuông suy đoán: “Có lẽ lúc trước ngươi đọc quá nhiều sách, chiếm không gian trong đầu. Đầu óc ngươi vốn không lớn, giờ thi thoảng lại mất trí nhớ, không gian trong đầu rộng hơn, vì thế cũng thông minh lên.”

Ngoan Thất tỉnh ngộ, cười lạnh nói: “Ngươi đang ám chỉ não ta nhỏ đúng không? Quả chuông kia, đừng quên ngươi là người hại ta ra nông nỗi này, ngươi phải chịu trách nhiệm! Ai da, đầu ta đau quá!”

Quả chuông vội vội vàng vàng đi tới xin lỗi, trong lòng thì kinh hãi, con rắn ngốc thông minh lên thật!

“A Ứng, ngươi mau giải phong ấn chữ Ngữ cho hắn, thế thì Thất gia mới ngu đi một chút.” Quả chuông lo lắng, thúc giục Hứa Ứng.

“Đang giải, đang giải!” Hứa Ứng cũng cảm thấy tình thế gấp gáp, vừa đi đường vừa nghiên cứu giải mã phù văn tiên đạo.

Nhưng y cảm thấy Ngưu Thất gia như hiện tại rất tốt, tuy thi thoảng lại mất trí nhớ nhưng đúng là thông minh hơn nhiều, vì vậy không vội giải trừ phong ấn chữ Ngữ.

Y đang thử nghiệm phá giải đạo văn chữ “Tù” của bản thân. Nhờ phù văn tiên đạo màu vàng trong trí nhớ của Kim Bất Di, y đã thấy được vô số bản thân đang bị cầm tù trong đạo văn.

Dọc đường, y thử giải cứu từng bản thân ra, như giải cứu Ngoan Thất.

Nhưng số lượng bản thân bị cầm tù quá nhiều, y không biết mình phải phá giải đạo văn chữ “Tù” bao nhiêu lần mới có thể phóng thích bản thân hoàn toàn.

Còn trong thành đá, ông lão áo trắng Bắc Thần Tử quan sát đạo văn chữ “Tù” không ngừng nhấp nháy, mồ hôi lạnh đổ ra đầm đìa, lẩm bẩm nói: “Không kịp nữa rồi, không kịp nữa rồi...”

Tuy hắn không biết đạo văn đó có ý nghĩa gì, nhưng hào quang đạo văn từ từ ảm đạm chứng tỏ hiệu quả phong ấn đang giảm sút!

Tới khi ánh sáng của đạo văn biến mất hoàn toàn cũng là lúc phong ấn bị giải trừ!

Hắn chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, không biết nên ứng đối ra sao!

Hơn nữa hắn cũng không biết phá giải phong ấn đạo văn này sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, chắc chắn không phải chuyện tốt đối với hắn.

“Thổ địa Thần Châu tới Thiên Thần điện, chắc giờ đã đến nơi. Không biết lần này hắn đi một chuyến kết quả sẽ ra sao?” Bắc Thần Tử không khỏi lo lắng.

Thiên Thần điện.

Thổ địa Thần Châu chân tay ngắn ngủn đứng trên cây cầu lớn trong đại điện, hai bên là vực thẳm vô biên, vô số thi hài nhúc nhích trong vực thẳm, muốn leo lên trên cầu.

Những thi thể đó không biết bản thân đã chết, không ngừng giãy dụa.



“Các ngài, ta cũng là Thiên thần! Tốt xấu gì cũng nể mặt ta một chút!” Thổ địa Thần Châu ngửa đầu lên, lớn tiếng nói.

Hắn ngước nhìn lên, vô số cây cối cổ xưa sâm nghiêm đứng sừng sững tại đó, cao lớn rộng rãi, từng bức tượng đá Thiên thần đặt bên trên; thân người, đầu tam giác, dáng vẻ hung ác.

Từng bức tượng đá cao chót vót, mắt tỏa thần quang, nhao nhao soi tới người Thổ địa Thần Châu.

Ý thức của các thần linh chấn động qua lại trong không gian mênh mông này, như các Thiên thần đang thì thầm trò chuyện.

“Hắn nói hắn là Thiên thần, cũng giống như chúng ta.”

“Hắn đúng là nằm mơ nói mộng. Hắn tưởng mình quản lý đất đai trong một châu thì sánh vai được với thần linh Thiên đạo chắc.”

“Chúng ta là Thiên thần, thống lĩnh Chư Thiên Vạn Giới, hắn là Địa thần, thống lĩnh đất đai một châu. Thế giới nào chẳng có vài thần linh như Vọng Hương.”

“Rơi dưới đất là gà, không phải ưng.”

“Xuỵt! Đừng nói nữa, ngươi nhìn kìa, hắn giận tím mặt rồi.”

“Bảo hắn về đợi theo quy trình.”


Ý thức của chư thần vui vẻ giao lưu, tiếng bàn luận xôn xao càng lúc càng lớn. Sắc mặt Thổ địa Thần Châu càng lúc càng tím, đột nhiên hét lớn: “Đủ rồi! Chúng ta là người một nhà, sao phải làm theo quy trình?”


Một giọng nói uy nghiêm từ trên trời cao vọng xuống: “Giải quyết việc chung thì người một nhà cũng không ngoại lệ. Huống hồ, Thổ địa Thần Châu, ngươi vượt thẩm quyền rồi. Ngươi nên trở lại miếu thổ địa của mình, dâng tấu chương báo cáo thế giới Thiên Đạo, sau đó làm theo quy trình.”


Tiếng bàn luận xôn xao biến mất, hiển nhiên người vừa tới có địa vị phi phàm.


Thổ địa Thần Châu nổi giận đùng đùng quát: “Hứa Ứng kia đang thử phá giải phù văn Trấn Ma, các ngươi có biết điều này mang ý nghĩa gì không? Nghĩa là hắn định tự cướp ngục! Hắn định tự chế chìa khóa mở cửa ngục của mình! Hắn muốn phá hủy lao tù vững chắc đang nhốt bản thân!”


Giọng nói uy nghiêm kia đáp: “Vạn kiếp qua, hắn thử chế chìa khóa không chỉ một lần, có thành công không? Thổ địa Thần Châu, đừng nông nóng như vậy...”


“Nôn nóng cái con mẹ nhà ngươi!”


Thổ địa Thần Châu nhảy dựng lên, nổi giận lôi đình, kêu lên: “Ta nhớ lúc trước các ngươi có làm việc lề mà lề mề thế này đâu! Ta nhớ khi xưa các ngươi làm việc nhanh chóng lắm mà! Có phải các ngươi sợ trách nhiệm rồi không? Có phải các ngươi lo không giữ được bát cơm của mình không? Họ Hứa mà thoát phong ấn giết lên, đừng nói bát cơm, nồi cơm cũng bị lật nhào rồi! Lúc đó lỗi là do các ngươi hết, tất cả mọi người chẳng sợ giữ được bát cơm của mình nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK