Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam nhân váy vàng nói: “Ngươi có thấy những người trong tiên hỏa không? Những người này thử nghiệm đi vào tiên cung, bị tiên hỏa thiêu đốt, không thể không phong bế tất cả giác quan và khiếu huyệt của bản thân, khiến mình lâm vào tình cảnh vô tri vô giác, tránh cho tiên hỏa xâm nhập trong người mình.”

Hứa Ứng nhìn đám người trong lửa, nhớ lại lúc trước Trúc Thiền Thiền cũng đứng ngoài một tòa tiên cung, tắm trong tiên hỏa, bị thiêu sạch tu vi, nếu không có Bùi Độ cứu giúp, chắc cô đã bị thiêu chết trong biển lửa.

“Tiên hỏa là ngọn lửa luyện chế đại dược phi thăng, trong ngọn lửa có hương thuốc, luyện khí sĩ hấp thu hương thuốc, dần dà thân thể tích tụ rất nhiều tiên dược. Những người này coi đó là thủ đoạn trường sinh, hy vọng có thể tránh né tử vong, đạt được mục đích trường sinh bất lão trường tồn với thời gian.”

Nam nhân váy vàng cảm khái nói: “Thế nhưng khi bọn họ tắm trong tiên hỏa mới phát hiện mình chỉ sống uổng thời gian, phong bế tất cả ý thức của mình như vậy, cho dù có sống thì có ý nghĩa gì chứ?”

Lời nói của hắn bất pháp, trong câu nói lại có ý riêng, khiến Hứa Ứng hứng thú.

Hứa Ứng cười nói: “Dường như các hạ hiểu rất rõ về Bỉ Ngạn? Tại hạ Hứa Ứng, xin hỏi cần xưng hô với các hạ ra sao?”

“Ta tên Cơ Mãn.”

Nam nhân váy vàng nói: “Ta từng đi qua cả lục đại Bỉ Ngạn rồi, từng hái thuốc ở nơi đó. Dưới trướng ta có một Thiên công tên là Trúc Thiền Thiền, cô ta rất lợi hại, dùng tài liệu phế liệu mà ta đưa cho, chế tạo cho ta một chiếc thuyền, giúp ta chở mấy ngàn cao thủ Phi Thăng kỳ lên đường tới Bỉ Ngạn.”

Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy, đã hiểu lai lịch Cơ Mãn.

“Hắn chính là Chu Thiên tử? Quả nhiên đúng như Phượng Dao và Thanh Loan đã suy đoán, Chu Thiên tử trả trộn trong đám người, cũng tới Cửu Long sơn!”

Chu Thiên tử nhìn na tổ Na Lý đang thử nghiệm mở cửa Ngọc Hư cung, nói: “Có lẽ ta hồng phúc tề thiên, cũng có thể là bản lĩnh của Trúc Thiên công quá cao cường, chiếc thuyền kia thật sự chở mấy ngàn người chúng ta từ một Bỉ Ngạn chạy sang một Bỉ Ngạn khác.”

Biểu cảm trên mặt hắn rất kỳ quái, có cơ hội, lại có hưng phấn, còn có vui vẻ vì sống sót sau tai nạn.

“Chúng ta chưa bao giờ nghĩ tới con thuyền nát đó có thể đưa chúng ta sống sót trở về. Thậm chí chúng ta còn nghi ngờ nó sẽ hóa thành tro bụi trong tiên hỏa của tòa Bỉ Ngạn đầu tiên. Khi đó chúng ta ngày ngày đứng trên thuyền chửi mắng Trúc Thiên công, nguyền rủa cô ta chết không được yên lành. Khi thuyền chở chúng ta tới tòa Bỉ Ngạn thứ hai, không ít người quỳ gối trên sàn thuyền, cầu khấn nó đừng tan thành từng mảnh.”



Chu Thiên tử lẩm bẩm nói: “Nhưng điều bất ngờ là nó không những chở chúng ta đi hết lục đại Bỉ Ngạn, thậm chí còn chở chúng ta về địa điểm xuất phát. Thậm chí nó còn chở chúng ta tránh né Thiên ma tập kích dọc đường, giúp chúng ta tránh khỏi Thiên ma. Mãi tới khi chiếc thuyền này trở lại Hạo Kinh mới hoàn toàn tan thành từng mảnh.”

Hắn lắc đầu nói: “Hứa huynh, ngươi không thấy cảnh văn võ bá quan toàn triều quỳ trước tàn tích của Bỉ Ngạn Thần Chu khóc lóc rơi lệ, bọn họ tiếc nuối chiếc thuyền này nhưng cũng biết chiếc thuyền này đã hao sạch lực lượng, không thể cứu được. Đến mức trẫm không nỡ lôi Trúc Thiên công ra chém ngàn vạn đao.”

Hứa Ứng cảm khái: “Trúc Thiên công này đúng là tài ba, bất cứ ai cũng không nỡ giết cô ấy.”

Chu Thiên tử gật đầu nói: “Nhưng khi thấy Hạo Kinh mà cô ta luyện chế cho ta, ta lại nổi sát ý.”

Hứa Ứng nhớ tới quả chuông, rất tán thành. Mình trộm mộ hai năm rưỡi, tích tụ không biết bao nhiêu tài sản, giao cả cho Trúc Thiền Thiền, thế mà quả chuông vẫn bằng đồng, tốt xấu gì cũng thêm chút vàng bạc chứ!

Na Lý đã đi vào Ngọc Hư cung, trong cung điện lan tỏa hương thuốc thấu tận tim gan, ngửi thôi cũng thấy bồng bềnh như tiên, tu vi không ngừng tăng cường!

Nhưng ngay lúc này đột nhiên một tiếng hét vang lên, Hứa Ứng và Chu Thiên tử vội vàng nhìn lại, chỉ thấy có một bóng người xâm nhập tiên hỏa!

“Thiên ma định cướp lấy tiên dược!”

Mọi người nổi giận cũng lao thẳng về phía Ngọc Hư cung, nhưng rất nhiều người bị tiên hỏa thiêu đốt, lập tức hóa thành tro tàn, không sót lại thứ gì, khiến những người còn lại sợ hãi thối lui!

Bóng người xâm nhập biển lửa uyển chuyển mà linh đồng, bồng bền như tiên, tế ra một cái quan tài đen, không ngờ lại thu tiên hỏa vào trong quan tài.

“Thanh Bích!”

Hứa Ứng kinh ngạc bật thốt lên, lập tức hiểu ý Thanh Bích tiên tử: “Cô ấy định dùng tiên hỏa luyện bỏ tu vi cảnh giới của mình, tu luyện lại từ đầu!”

Tu vi của Thanh Bích tiên tử đã đạt tới Phi Thăng kỳ đỉnh phong, còn tu luyện tiên pháp. Trên con đường luyện khí, cô đã khó mà tiến bộ.

Cô muốn tiến thêm một bước thì phải phế bỏ năm cảnh giới Trọng Lâu, Dao Trì, Thần Kiều, Khấu Quan kỳ thứ ba và phi thăng của bản thân!



Cô nhất định phải trở lại Khấu Quan kỳ thứ hai tu luyện, thậm chí nếu không có tiên kiếm, cô còn cần phế bỏ Khấu Quan kỳ thứ hai mới có thể đảm bảo mình sẽ mở được thân thể lục bí!

“Đạo tâm của cô ấy thật quá vững chắc.” Hứa Ứng thầm khâm phục.

Chu Thiên tử nhìn Thanh Bích tiên tử trong biển lửa, khen: “Cô gái này cũng là nhân kiệt, cô ta định dùng tiên hỏa luyện hóa tu vi, na khí kiêm tu.”

Hắn tiếp tục đề tài vừa rồi, nói: “Năm đó chúng ta tới Bỉ Ngạn thu thập tiên đạo mới phát hiện trước chúng ta đã có rất nhiều luyện khí sĩ tới Bỉ Ngạn, chúng ta không phải nhóm đầu tiên tới nơi đó. Nhưng trải qua thời gian dài dằng dẵng, tu vi trên người bọn họ đã bị tiên hỏa luyện hóa, giờ phút này không còn bao nhiêu tu vi, bọn họ bị tiên hỏa sấy khô.”

Hứa Ứng nói: “Khi chúng ta cứu Trúc Thiên công ra cũng phát hiện tu vi của cô ấy không còn bao nhiêu, thậm chí cả cảnh giới tu luyện cũng bị đốt trụi.”

“Có một số cường giả nổi danh lâu năm trong thời Đại Thương còn bị đốt thành tro bụi.”


Chu Thiên tử nói: “Bọn họ không còn tu vi, chỉ có tiên đạo trên người, muốn rời khỏi Bỉ Ngạn cũng không được, chỉ có nước bị thiêu chết. Người bị thiêu chết như vậy nhiều không đếm xuể.”


Hứa Ứng dò hỏi: “Nhiều bao nhiêu?”


Chu Thiên tử lặp lại lần nữa; “Không đếm xuể.’


Hứa Ứng nhíu mày, đang định hỏi tiếp thì Chu Thiên tử đã giải thích: “Hễ tới Bỉ Ngạn, không ai sống sót trở về, đều bị thiêu chết. Đi bao nhiêu chết bấy nhiêu. Từ ta trở đi thì luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ phi thăng tới Bỉ Ngạn có thể còn sống, nhưng trước ta thì tất cả những ai phi thăng tới Bỉ Ngạn đều bị đốt thành tro bụi, hoàn toàn không có ai may mắn thoát khỏi.”


Hứa Ứng hít một hơi lạnh.


“Trước ta, cứ cách ba ngàn năm, Côn Lôn sẽ xuất hiện một lần, khi đó đế vương sẽ tới Côn Lôn tế tổ.”


Chu Thiên tử ánh mắt xa xăm, nói: “Tế tổ ở Côn Lôn là trách nhiệm của các đời đại đế, chưa tới Côn Lôn tế bái tổ tiên thì không thể xưng là đại đế. Tập tục này có thể truy ngược tới thời cổ xưa còn có thể thành tiên. Có một số lịch sử quả xa xua, ngay cả trong sách mà Đại Chu ta cất giữ cũng chỉ có ghi chép rải rác. Ta nghe nói hoàng đế đời sau chỉ tới tế trời ở Thái Sơn coi như tế tổ, thế mà dám tự xưng là đại đế, đúng là nực cười.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK