Ngoại Thần Trọng Tiêu liếc mắt nhìn y một cái nói: “Hình như ngươi không thích béo.”
Ánh mắt Hứa Ứng lóe lên vẻ hung dữ.
Ngoại Thần Trọng Tiêu cảm nhận được sát ý của y, bấy giờ mới nói: “Thiên kiếp là do thần khí Thiên đạo khống chế, thần khí Thiên đạo quyết định mức độ mạnh yếu của Thiên kiếp, số lượng thần khí Thiên đạo và Thiên thần là tương đương. Có bao nhiêu Thiên thần thì có bấy nhiêu thần khí.”Phượng Tiên Nhi là chưởng giáo Cửu Ngưng, thấy Hứa Ứng đến đây trong lòng nghiêm nghị.
Hứa Ứng dò hỏi: “Tiểu Phượng Tiên, A Phúc đâu?”
“Vẫn đang đờ đẫn.”
Hứa Ứng tìm thấy A Phúc ngốc nghếch, hắn đang nằm trong hoa Ngô Đồng, vắt chéo hai chân, đóa hoa lớn hình cái loa rung rung.
Hứa Ứng nằm trong một đóa hoa Ngô Đồng khác, một lúc lâu sau mới nói: “Thế giới Thiên Đạo, ba ngàn loại phù văn Thiên đạo thì ta có được một nghìn chín trăm loại. Trong thiên hạ, chỉ e không ai có thể sánh ngang với ta.”
A Phúc ngốc nghếch tiếp tục rung chân.
Hứa Ứng nói: “Chu Thiên tử liên minh với ta, đợi ta nắm giữ Thiên đạo giúp hắn vượt qua Thiên kiếp. Bây giờ ta lại phát hiện ta chỉ có thể giúp hắn vượt qua kiếp số của một nghìn chín trăm loại phù văn Thiên đạo, còn một nghìn một trăm loại nữa thì ta không nắm giữ. Chu Thiên tử có thể độ kiếp thành công hay không, ta cũng không chắc chắn.”
A Phúc ngốc nghếch vẫn không nói một câu, nhưng hoa Ngô Đồng đã ngừng rung.
Hứa Ứng tiếp tục nói: “Bây giờ vực Thương Ngô biến mất, muốn tới thế giới khác rất tốn thời gian, hơn nữa cũng khó mà tìm được vị trí của đám Thiên thần kia, vì vậy ta không thể tốn mấy chục năm mấy trăm năm để tìm kiếm Thiên thần được.”
Hứa Ứng lại tiếp tục lẩm bẩm nói: “Chu Thiên tử giúp ta tìm kiếm Thiên thần nên ta mới tìm được nhiều phù văn Thiên đạo như vậy. Thân là đồng minh, ta nhất định phải dốc lòng tuân thủ lời hứa, giúp hắn vượt qua Thiên kiếp. Nhưng ta chỉ chắc được có sáu phần mười.”
A Phúc ngốc nghếch vẫn không nói một lời.
“Cho nên ta tới đây gặp ngươi.” Hứa Ứng nói.
Trong hoa Ngô Đồng vẫn im ắng.
Hứa Ứng thở dài, đứng dậy định đi. Lúc này sau lưng lại vang lên giọng nói của A Phúc ngốc nghếch.
“Ngươi không tin tưởng tuyệt đối, cho nên không muốn mạo hiểm độ kiếp.”
Hứa Ứng dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ biết A Phúc ngốc nghếch đã ngồi dậy từ lúc nào chẳng hay, đang ngồi bên rìa hoa Ngô Đồng, hai chân rủ xuống.
Hứa Ứng nhẹ nhàng gật đầu.
Cái lỗ lớn trên trán A Phúc ngốc nghếch tỏa sáng, nói: “Ngươi sợ thất bại. Ngươi đã thất bại vô số lần, từ kiếp thứ nhất của ngươi, mỗi kiếp ngươi lại bị người khác điều kiện, mỗi lần ngươi ra sức phản kháng cuối cùng đều thất bại. Các ngươi tốn ngàn kiếp vạn kiếp mới chờ được cơ hội ở kiếp này, ngươi không muốn thất bại, thậm chí sợ sẽ thất bại.”
Hứa Ứng suy nghĩ, khẽ gật đầu.
A Phúc ngốc nghếch nói: “Ta cân nhắc tất cả, coi là thắng chắc mười phần nên mới độ Thiên kiếp trên Ngọc Kinh thành ở Côn Lôn sơn. Ta tính tới mọi khả năng, nhưng không tính tới chuyện sau khi phi thăng. Cho nên sáu phần mười của ngươi có thật là sáu sáu phần mười không?”
Hứa Ứng khẽ nhíu mày nói: “Ý ngươi là sao?”
A Phúc ngốc nghếch nói: “Ngươi tính toán phần thắng của ngươi nhưng ngươi lại quên Chu Thiên tử. Đối với chuyện độ kiếp thành tiên thì hắn còn nôn nóng hơn bất cứ ai. Hắn vì sáu phần mười của ngươi mà dám đánh cược cả gia sản tính mạng, không tiếc mình đắc tội với chư thần Thiên đạo.”
Hai mắt Hứa Ứng sáng dần lên.
A Phúc ngốc nghếch nói: “Tương tự, vì bốn phần mười còn lại, hắn cũng sẽ liều lĩnh. Vì vậy phần thắng của các ngươi không chỉ có sáu phần mười.”
Hứa Ứng nở nụ cười nói: “Cảm tạ.”
Y xoay người đi khỏi, sau lưng vang lên tiếng cười của A Phúc ngốc nghếch: “Hứa quân, ngươi tới hỏi ta, ta rất vui.”
Hứa Ứng quay đầu, đáp lại hắn bằng một nụ cười.
Thái sư Khương Tề đi lên trên Cửu Nghi sơn, thấy hai người Hứa Ứng và A Phúc ngốc nghếch trên Ngô Đồng thần thụ, không khỏi kinh ngạc: “Hắn chưa chết à?”
Ánh mắt A Phúc ngốc nghếch và hắn tương giao, lúc trước Khương Thái sư thấy được một trí giả trí tuyệt uyên bác, giờ lại thấy A Phúc khờ khạo như thằng ngốc.
“Lần phi thăng đó gây ra đả kích rất lớn đối với hắn.” Khương Thái sư thầm nhủ.
Hứa Ứng đi tới bên cạnh hắn, cười nói: “Khương Thái sư xin cứ về trước, nói với Cơ Mãn ta đã chuẩn bị xong, chắc chắn được sáu phần mười. Ngươi hỏi hắn xem đã chuẩn bị xong chưa?”
Khương Thái sư tâm thần chấn động, khẽ cúi chào rồi quay người rời khỏi.
Hứa Ứng gọi Sở Tương Tương lại, hai người tiếp tục du sơn ngoạn thủy, chậm rãi đi về Hạo Kinh. Sở Tương Tương ngồi trên mũi thuyền thở dài: “Tiếc là nha đầu Hoa Thác Ảnh chết tiệt kia không xuất hiện.”
Cô vẫn luôn nhớ chuyện lần trước bại dưới tay Hoa Thác Ảnh, luôn muốn đánh lại, rất ghi thù.
Hứa Ứng trong lòng máy động, Hoa Thác Ảnh xuất thân từ Quỷ Khư. Lúc trước Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương tu luyện Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng đã từng cảm ứng được Quỷ Khư.
Khi đó bọn họ nghi ngờ Quỷ Khư có liên quan tới chuyện luyện khí sĩ hay na sư nhập đạo dễ gặp tử vong,vì vậy liên thủ cảm ứng chư thiên, mượn tọa độ của chư thiên để cố định thần thức, tiến vào Quỷ Khư.
Kết quả khi bọn họ tiến vào vực sâu của Quỷ Khư, lại phát hiện vô số tu sĩ nửa người dưới hóa thành máu thịt bám lên vách đá Quỷ Khư.
Bọn họ còn chứng kiến cảnh tượng đáng sợ hơn, quái nhãn phía cuối vực sâu cùng tiên thi lơ lửng trong mắt, như đám người chết chìm dưới nước!
Cảnh tượng này hệt như lúc sáu tên na tổ Côn Lôn dùng tiên đan giả lừa gạt mọi người phi thăng!
Sáu tên na tổ lừa người phi thăng, đám người phi thăng giả cũng lơ lửng trên bầu trời như đang chết chìm, còn nơi bọn họ phi thăng đến chính là Quỷ Khư, trong vực sâu có một quái nhãn phủ kín thiên địa!
Sau này Hứa Ứng được Bắc Âm Đại Đế trợ giúp, khôi phục ký ức sáu ngàn năm trước, phát hiện từ sáu ngàn năm trước cũng có một trận tai kiếp, căn nguyên cũng là Quỷ Khư!
Quỷ Khư mượn danh Chu Thiên tử đánh cắp tiên dược, thanh tẩy luyện khí sĩ trong thế giới Nguyên Thú, đến mức nhánh luyện khí sĩ xuống dốc!
“Pháp bảo Thập Nhị Trọng Lâu trên người Hoa Thác Ảnh chắc là cảnh giới Thập Nhị Trọng Lâu của ta. Sau khi Ứng gia bị hạ gục, cảnh giới bị người khác cắt bỏ, luyện thành pháp bảo. Nói cách khác người trong Quỷ Khư có liên quan tới trận Ứng gia chiến bại trên Thiên Lộ năm xưa.”
Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy, Quỷ Khư hết sức kỳ quái, nhiều lần đại thanh tẩy đều có liên quan tới Quỷ Khư.
Trận đại thanh tẩy ba ngàn năm trước khiến cho luyện khí sĩ tuyệt tích, na sư quật khởi. Tuy Hứa Ứng không được thấy cảnh tượng đó, nhưng cứ nhìn hình dạng thiên địa vặn vẹo, hiển nhiên cũng do Quỷ Khư ra tay!”
“Quỷ Khư hết lần này tới lần khác thanh tẩy luyện khí sĩ trong thiên địa, rốt cuộc là phụng lệnh Tiên giới hay có mục đích nào không muốn người khác biết? Những luyện khí sĩ bị Quỷ Khư thôn tính đã chết hay còn sống? Những người trên vách đá của Quỷ Khư là sao?”
Hứa Ứng thở dài, thầm nghĩ: “Chắc chỉ có thể tìm hiểu được những bí mật này qua Hoa Thác Ảnh. Chỉ cần cô ả này xuất hiện lần nữa, nhất định phải giữ cô ta lại!”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑