Y ra khỏi lăng mộ Lệ Nhân Kiệt, thu hồi cửa gỗ rách nát, lấy nước sạch lau Tam Sinh thạch. Tam Sinh thạch nổi lên hoa văn kỳ diệu,a ản chứa đại đạo dị chủng, khó lòng pti.
Ngoan Thất nói: “A Ứng, cho ta mượn cửa gỗ một chút, ta tìm chỗ cất giữ điển tịch của Vô Cực tông, lấy ít sách.”
Hứa Ứng đưa cánh cửa gỗ rách nát cho hắn nói: “Ngài chuông đi theo hỗ trợ kẻo gặp nguy hiểm.”
Hắn chần chừ một chút rồi nói: “Thảo gia cũng đi nữa. Nếu gặp bánh chưng thì để Thảo gia giải quyết.”
Quả chuông tán thành, dẫn Ngoan Thất và tiên thảo màu tím đi khỏi.
Hứa Ứng rửa sạch Tam Sinh thạch rồi nằm xuống, gối đầu lên tảng đá nói: “Phiền môn chủ bảo vệ cho ta.”
Thời Vũ Tình tế Hạo Nguyệt luân lên, lơ lửng trên sườn núi, lúc này màn đêm đã buông xuống, Hạo Nguyệt luân như vầng trăng sáng treo trên không trung, tỏa ra ánh trăng trong trẻo.
Hứa Ứng dùng thần thức phát động Tam Sinh thạch, một lát sau đã chìm vào giấc mống ay. Chắnỉ thấy mi tâm y lóe lên ánh sáng, hiện ra đủ loại mộng cảnh.
Trong giấc mơ, Hứa Ứng ngáp một cái, duỗi lưng tỉnh dậy, thấy mình đã tới một kiếp nào đó bốn ngàn năm trước.
Bên tai vang lên tiếng bánh xe lộc cộc.
Hứa Ứng kinh ngạc, chỉ thấy mình đang ngồi trên chiếc xe hoa, được một đội ngũ vây quanh, đang đi tới chân núi Thái sơn.
Thiết kỵ Đại Tần, cờ xí phất phới.
Hứa Ứng là một trong vô số cống phẩm, ngồi trên ghế cao, đợi đưa lên núi, hiến tế cho sáu vị na tổ.
“Ký ức này, ta đã thức tỉnh nó rồi, sao Tam Sinh thạch lại lật nó lên?”
Hứa Ứng không hiểu, nhưng y cũng không biết cách dùng Tam Sinh thạch, không cách nào khống chế tảng đá này phá giải những ký ức chưa được mở, đnàh nhẫn nhịn.
“Thanh Bích, nhìn kìa, người kia là quỷ bất tử lượn lờ trên trần gian.” Một giọng nói vang lên ven đường.
Hứa Ứng ngồi trên xe hoa, quay đầu nhìn theo hướng tiếng nói, thấy Thanh Bích lúc nhỏ. Một người phụ nữ trung niên đang dắt tay cô bé, đứng ven đường nhìn y.
Ánh mắt hai người giao nhau rồi lập tức dời đi.
Y quay đầu lại, đội ngũ hiến tế bắt đầu leo lên Thái Sơn.
Từng cảnh tượng trong lễ tế trời ở Thái Sơn bắt đầu trở nên rõ ràng.
Từ Phúc phá giải chữ Ngữ, mở được phong ấn trí nhớ của y, nhưng vẫn còn nhiều chỗ bỏ sót. Tuy Hứa Ứng lội ngược dòng ký ức, tìm hiểu tới bốn ngàn năm trước, nhưng trong đó cũng có rất nhiều ký ức thiếu thốn, bây giờ Tam Sinh thạch từ từ bù đắp những ký ức này cho y.
Trên bầu trời trong ký ức, sáu vị na tổ xuất hiện, ra tay đánh nhau để tranh giành Hứa Ứng. Bọn họ thể hiện chiến lực vượt xa thời đại, cho dù là luyện khí sĩ đỉnh cấp của Đại Tần cũng kém xa bọn họ.
Cho dù ở thời không khác, thần thông cũng bọn họ cũng gây phá hoại cực lớn đối với xung quanh Thái Sơn, khiến bầu trời nổ tung, dãy núi sụp đổ, hồng thủy dấy lên ngập trời!
Thần thông của bọn họ phá hủy không gian, từ trên trời giáng xuống, đánh lên mặt đất, khiến địa thủy hỏa phong phun trào xung quanh Thái Sơn, chẳng khác nào diệt thế.
Trận chiến đó gây thiệt hại quá lớn, đám người tế trời dồn dập trốn chạy, làm gián đoạn đại lễ tế trời.
Một số kẻ kỳ quái nhân lúc rối loạn ra tay, cướp lấy Hứa Ứng, chính là đám người Bắc Thần Tử chịu trách nhiệm giám thị lúc trước, khiến cho na tổ không thể nhận được vật tế Hứa Ứng.
Lúc này, lại có một đoạn ký ức cổ xưa được phá giải.
Đó là ba ngàn năm trước, trong một buổi sáng sớm, dưới Cửu Nghi sơn, Hứa Ứng đuổi bầy dê lội qua một dòng suối nhỏ, bên dòng suối có một thiếu nữ đang ngồi đó gội đầu.
Hứa Ứng ngồi bên dòng suối, lẳng lặng nhìn cô gái kia, mãi tới khi thiếu nữ quay đầu lại, nở nụ cười tỏa nắng với y.
Buổi chiều, y vội vội vàng vàng dắt bầy dê về nhà. Mẫu thân nói với y, tìm được một cô dâu cho y, mai sẽ gặp.
Hứa Ứng tưởng là thiếu nữ gội đầu bên suối, hưng phấn tới mức cả đêm trằn trọc khó ngủ.
Ngày hôm sau, cha mẹ dẫn y tới gặp một cô bé với gương mặt bẩn thỉu, bọn họ là dân chúng đói kém chạy nạn tới, cha mẹ không nuôi nổi nên muốn tìm một nhà khá giả.
Không phải cô bé bên dòng suối, Hứa Ứng rất không vui.
“Ngươi thật quen thuộc, hình như kiếp trước từng gặp gỡ.” Cô bé bẩn thỉu cười hì hì, nói với y.
Y nhìn đôi mắt cô bé bẩn thỉu kia, như chìm vào đó, vĩnh viễn không thể leo ra.
Y thành thân với cô bé bẩn thỉu này, rất đằm thắm.
Cô bé bẩn thỉu kia tắm rửa sạch sẽ, tuy không quá xinh đẹp, nhưng y rất yêu thích.
Lúc chăn dê, Hứa Ứng lại đi qua suối, nhưng không gặp thiếu nữ bên suối nữa.
Ký ức từng kiếp sống của Hứa Ứng bị chôn trong góc khuất, giờ bị Tam Sinh thạch bới lên.
Quãng thời gian ba ngàn năm tới bốn ngàn năm đó, y thường xuyên gặp thiếu nữ bên dòng suối.
Dần dà, những bí ẩn nho nhỏ đó càng lúc càng ít, cuối cùng Tam Sinh thạch cũng kéo ký ức của y tới giai đoạn xa xưa hơn.
Ký ức từng kiếp một được Tam Sinh thạch lật ra, nhưng đại đa số ký ức đều là cuộc sống bình thường, uống Mạnh Bà thang, bị gột rửa ký ức, truyền ký ức mới, sống cuộc đời mới. Sau tầm mười năm lại bị đổ Mạnh Bà thang, gột rửa ký ức, truyền ký ức mới, sống cuộc đời mới.
Y cứ thế luân hồi từng kiếp từng kiếp một, đa số thời gian luôn rất bình thường, trong trăm kiếp thường chỉ có một hai kiếp nắm giữ một số pháp môn tu luyện, nhưng còn chưa có thành quả gì thì đã bị phát hiện, thất bại trong gang tấc.
Y tiếp tục tìm tòi ngược về trước, dần dà chạm tới cực hạn mà Tam Sinh thạch có thể đạt tới, lúc này Thời Vũ Tình đột nhiên đánh thức y.
Hứa Ứng mở mắt, đang định lên tiếng hỏi thì Thời Vũ Tình ra hiệu im lặng. Bấy giờ y mới chú ý thấy mình không còn ở chỗ cũ nữa mà đang trong một miếu thờ, nấp sau một bức tượng thần.
Ngoài miếu vang lên giọng nói của một bà lão: “Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dẫu sao lão thân cũng là na tổ, cho dù bị gian tặc đả thương nhưng vẫn là na tổ...”
Hứa Ứng suýt nữa bật thốt lên thành tiếng: “Na tổ Na Bành!”
Giọng nói ngoài miếu chính là na tổ Na Bành, có vẻ không được khỏe mạnh nhưng khí tức vẫn cường đại không gì sánh được.
Hứa Ứng và Thời Vũ Tình nhìn nhau, hai người không dám thở mạnh một tiếng nào.
“Nơi này chính là Thái Sơn, năm xưa Tổ Long tế lễ chúng ta ở đây, đúng là hoài niệm.”
Giọng nói của Na Bành vang lên, sau đó là tiếng cửa miếu mở ra, Hứa Ứng và Thời Vũ Tình không nghe thấy tiếng bước chân nhưng vẫn biết Na Bành đã đi vào.
Bà lão kia ho khan hai tiếng, đi tới trước tượng thần, cười lạnh nói: “Phản tặc mà cũng được thờ cúng? Đúng là không có thiên lý... Khụ khụ khụ! Luyện khí sĩ trên thế giới vô pháp vô thiên, còn dám đả thương cả lão thân! Chỉ lừa gạt bọn chúng một trận thôi mà? Khà khà, còn cả ăn thịt bọn chúng nữa...”
Mụ ho khan kịch liệt, phun máu ồ ạt.
Thời Vũ Tình ra hiệu cho Hứa Ứng, Hứa Ứng lắc đầu, cúi đầu nhéo lên mặt.
Thời Vũ Tình giật nảy mình, chỉ thấy trong thời gian ngắn ngủi này bộ dạng Hứa Ứng đã thay đổi hẳn, mặt thon gầy, mũi thấp, mắt nhỏ, đầu nhọn, như biến thành người khác.