Lúc trước, tôn chủ Ngưu Sát tới thủ đô nước Đại Hoa, cũng chính là vì đan điển băng - hỏa của Lý Trâm Anh mà tới. Người biết chuyện này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đối với mười hai quỷ sát thì lại không phải bí mật gì. Chỉ cần đi điều tra, liền dễ dàng có thể tra ra manh mối.
Cho nên, trong trận đấu vừa rồi Tiêu Nhất Thiên để lộ ra nhị khí bằng - hỏa, ngược lại làm tiên sinh Vu hiểu lầm, cho rằng tôn chủ Ngưu Sát chiếm được nhị khí băng - hỏa, thực lực tăng cao. Điều này cũng vừa hợp lý để giải thích tại sao tính cách tôn chủ Ngưu Sát tại thay đổi lớn đến vậy, kiêu ngạo hơn người.
“Hắn mà cũng đòi làm được ư? Tôn chủ Long Sát hừ lạnh nói: “Trách không được dám can đảm như thế cuồng vọng, trước mặt tiên sinh vô lễ, hóa ra là do tự tin!”
“Có điều, cho dù xuất hiện thêm một tên tôn chủ Hổ Sát thì có thể làm được chuyện gì chứ? Ở trước mặt chủ tổng điện, đều giống như con kiến cả thôi, không thể trào lên được sóng to gió lớn. Hắn muốn mở ra một tương lai, tôi sẽ cho hắn chút dạy dỗ, để hắn biết trời cao đất dày là thế nào. Hắn mù quáng tự tin đến mức nực cười và ngu xuẩn tới độ nào?”
Vèo!
Giọng nói rơi xuống vừa được một giây, cơ thể tôn chủ Long Sát chợt lóe lên, sau đó trực tiếp biến mất không thấy nữa. Tiên sinh Vu sửng sốt một chút, đây là đi tìm tôn chủ Ngưu Sát tính sổ sao?
Không ngờ tới, chỉ một tôn chủ Ngưu Sát giả lại trở thành gián điệp hai mang cho cả tôn chủ Long Sát và tôn chủ Hổ Sát, thân phận vô cùng đặc thù. Hơn nữa còn có quan hệ thân thiết với tôn chủ Xà Sát, bởi vậy tôn chủ Long Sát cũng vô hình có vài phần tín nhiệm với hắn trong lòng.
Nhưng hiện tại, hắn ngang nhiên đứng lên có ý tạo phản, điều này làm sao không khiến cho tôn chủ Long Sát tức giận kia chứ?
Vì thế, cho dù các quỷ sát khác muốn làm phản, tôn chủ Long Sát chưa từng để ở trong lòng. Duy chỉ có canh cánh với tôn chủ Ngưu Sát, lập tức xông ra ngoài, phải cho tôn chủ Ngưu Sát nếm trải một cái nhìn chính xác.
Ngay sau đó, bóng dáng tiên sinh Vu cũng tiêu tán giữa không gian...
Lúc này, Tiêu Nhất Thiên cùng tôn chủ Xà Sát đang ở trong phòng gác mái. Trải qua hơn mười phút xác nhận mấy lần, Tiêu Nhất Thiên đã có thể khẳng định, nước thuốc đó sau khi tiến vào cơ thể anh, tuy chỉ gợn lên một chút khó chịu ngắn ngủi, nhưng lại dần dần ổn định, dường như đã hòa quyện với khí huyết bên trong. Hơn nữa cũng không phát ra độc tính.
Có lẽ đúng như tiên sinh Vũ đã nói, có lẽ chỉ tới thời điểm mười hai quỷ sát bước vào tổng đàn mới có thể xác nhận lần cuối cùng xem thứ nước thuốc đó rốt cuộc là gì, có tác dụng ra sao.
Là phúc hay họa, vẫn như cũ khó đoán.
“Thế nào?”
Tôn chủ Xà Sát có chút đắc ý nói: “Lấy khả năng của chủ tổng điện, nếu thật sự muốn hại chúng ta, căn bản không cần dùng tới thủ đoạn này, cứ nói thẳng là xong.
Thật vậy sao?
Tiêu Nhất Thiên cũng không dám thả lỏng cảnh giác. "Không sai!”
Ngay đúng lúc này, giọng nói của tôn chủ Long Sát truyền vào: “Muốn để chủ tổng điện tự mình ra tay đối phó anh ư? Hừm, chỉ sợ anh còn không xứng."
Giọng nói rất lạnh, bí mật mang theo lửa giận!
Giọng nói của hắn cũng không lớn, có điều không biết tôn chủ Long Sát cách thức gì, âm thanh truyền đi dường như chịu sự khống chế của hắn. Để không kinh động tới các quỷ sát khác, âm thanh của hắn không khuếch tán ra các phía mà chỉ hướng toàn bộ tới Tiêu Nhất Thiên, bao quanh anh, cho người khác cảm giác giống như là... Biết nói thế nào nhỉ, như là có người cầm cái loa lớn mà ghé thẳng vào lỗ tai rồi nói.
Tiêu Nhất Thiên đột nhiên không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy đinh tai nhức óc. Trong nháy mắt, màng nhĩ của anh đã bị âm thanh kia đánh đến mức rách