Chương 294
Mục tiêu đầu tiên mà Hoắc Mãng lựa chọn chính là thân tín của Đế Tiêu, là ông lão vừa rồi không nhịn được mắng Hoắc Mãng tự phụ!
Bum!
Sắc mặt ông lão biến sắc, không kịp tránh né, chỉ có thể vội vàng dùng dao chặn lại!
Tuy nhiên!
Khi con bảo đao trên tay va vào chiếc búa tạ mài xương, ông lão bị bóp nghẹt trái tim, ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, giữa hai hàng lông mày chợt lóe lên một tia kinh hãi!
Đáy lòng!
Thậm chí đã rơi vào tuyệt vọng sâu sắc!
Mạnh!
Quá mạnh!
Cho đến giây phút này ông ta mới thật sự nhận ra. Giữa Ám Cảnh Viên Mãn và Bán Bộ Minh Cảnh, tưởng chừng như cách nửa cảnh giới, nhưng trên thực tế, căn bản không phải là một cấp bậc chết tiệt nào cả!!!
Hôm nay!
Có thể được phải gieo mình tại đây!
Gieo mình vào trong tay kẻ liều lĩnh Hoắc Mãng này!!!
“Bản vương tự phụ không?”
“Bây giờ con mẹ nó có sướng không???” Kèm theo tiếng gầm thét của Hoắc Mãng giống như tiếng sấm bị bóp nghẹt, búa tạ xay xương như tre gãy, con bảo đao
trong tay ông lão hoàn toàn dễ bị khắc chế. Hạ xuống! Hạ xuống! Lại hạ xuống!!!
Hạ xuống không ngừng!!!
Phịch!
Chân ông lão không chịu nổi, không tự chủ được mà quỳ xuống trước mặt Hoắc Mãng, nhưng búa tạ mài xương được đà tiếp tục ấn xuống! Ấn xuống!!!
Cho đến khi nhấn xuống thấp nhất!!!
Bùm!
Kết quả rất bi thảm, ông lão bị búa tạ đè trên mặt đất như nêm, da vỡ ra ngay lập tức và máu bắn ra. Kèm theo tiếng lách cách rõ ràng, xương cốt của cả người cũng lần lượt bị gãy…
Toàn thân!
Cuối cùng, bị một cây búa bổ vào thành bức tranh, cắm trên mặt đất dưới chân Hoắc Mãng!
Xương thành từng mảnh!!!
Quá trình này có vẻ dài nhưng chỉ có một nhát búa, một động tác, một phát, chỉ diễn ra trong vài giây, xương thịt trên cơ thể bắn ra tung ties khiên các trưởng lão gần đó sợ đến thót tim, liền chạy đi!
Fuck!
Quả nhẫn tâm!!!
Quá khốc liệt!!!
Sức chiến đấu và sức mạnh bùng nổ vô song của Hoắc Mãng. Đơn giản là làm mới kiến thức của bọn họ về lĩnh vực võ thuật, rên rỉ và nuốt chửng dữ dội, trái tim của họ đập điên cuồng, run rẩy, da đầu tê và ớn lạnh!
Bán Bộ Minh Cảnh!
Thực sự có thể mạnh mẽ hung hăng như vậy???
Vậy thì!
Thế lực thực sự của Minh Cảnh, đáng sợ đến mức nào???
“Ông ta!”
“Đã chết đến sướng rồi!!!”
Toàn bộ cơn tức giận và sát khí quái dị của Hoắc Mãng không còn nơi nào để trút bỏ. Đương nhiên, hắn ta sẽ không nói chuyện vô nghĩa với bọn họ, không cho bọn họ thời gian để phản ứng lại. Sau đó, anh ta giơ búa mài xương lên, lao vào đám động một lần nữa, hét lên: “Tiếp theo!”
“Đến lượt các người sướng!!!”
Một!
Chiến đấu mười tám!!!
Kỷ lục đáng sợ như vậy, ngay cả Tiễu Nhất Thiên cũng chưa từng có, cây búa giết gà giết khỉ vừa rồi khiến mọi người kinh ngạc, Hoắc Mãng có được lợi thế tâm lý tuyệt đối!
Lúc này lại chiến đấu!
Như hổ nhập đàn, không thể ngăn cản!!!
“Em sáu! Em tám!”
“Điều này…”
Đế Tiêu đang đứng trước gác xép cũng có chút hoảng hốt, quay đầu nhìn Đế Khâm và Đế Lăng ở bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng sâu xa, run rẩy nói: “Chuyện này, e rằng không phải là cách!”
“Hay là..”
Mấy lời sau ông ta không nói!
Nhưng!
Đế Khâm và Đế Lăng hiểu ý ông ta, ông ta muốn tiếp tục kích hoạt các cơ quan khác và bằng mọi giá phải giết con quái vật Hoắc Mãng!!
Nhưng vấn đề là!
Bây giờ!
Hoắc Mãng và đám trưởng lão Ám Cảnh Viên Mãn kia chiến đấu thành một đoàn, khó mà phân biệt được lẫn nhau, nếu hấp tấp kích hoạt vũ khí ẩn chứa khác, có thể thuận lợi giết chết Hoắc Mãng, chưa kể, rất có thể sẽ giết nhầm người của mình!
Mấy ngày trước nhà họ Tiêu ở thủ đô, lấy lựa chọn của bà cụ làm vết xe đổ!
Những vị trưởng lão đó phần lớn đều là Thái Sơn Bắc Đẩu
của các gia tộc lớn ở thủ đô, trung thành với Đế Khâm, nếu Đế Khâm vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, không quan tâm đến sống chết của bọn họ, sợ rằng sẽ xâm phạm đến bọn họ, lâm vào tình thế tứ phía đều nguy hiểm!
Cho nên!
“Không được!”
Đế Khâm nghĩ cũng không nghĩ, phi lắc đầu phân phó, trầm giọng nói: “Nếu làm như vậy, cho dù giết được Hoắc Mãng, bọn khốn kiếp ngoài cửa sau đó xông vào, ai sẽ chống cự?”
“Ông?”
“Hay là tôi???”
Để Tiêu cứng họng!
Đúng vâyh!
Kẻ thù hôm nay của bọn họ không chỉ là Hoắc Mãng, mà là Đế Hạo có ba mươi hai vị trưởng lão của Ám Cảnh Viên Mãn đang nhăm nhenhìn bọn hắn, đây mới là chuyện phiền phức nhất!
Giết chết Hoắc Mãng chỉ có thể giải quyết hận nhất thời!
Tuy nhiên!
Mất đi mười tám vị trưởng lão ở trước mặt này, bọn họ đều sẽ trở thành miếng thịt của Đế Hạo. Cho Đế Hạo xâu xé!
“Nhưng mà..”
Nhìn những vị trưởng lão trong vòng chiến đấu cứ lần lượt ngã xuống, có người chết dưới búa nghiền xương của Hoắc Mãng, Đế Lăng cũng có chút áy náy, đen mặt nói: “Anh sáu, đu dao thì anh cũng phải nghĩ ra biện pháp khắc phục đi chứ!”.
“Cứ để thế này à!”
“Cho dù bọn họ không chết dưới vũ khí ẩn giấu của chúng ta. E rằng bọn họ sẽ trở thành bóng ma ở dưới búa của Hoắc Mãng!”
“Đến lúc đó!”
“Chúng ta vẫn không thoát được xui xẻo!!!”
Để Khâm đương nhiên hiểu được sự lo lắng trong lòng Đế Lăng, nhưng mấu chốt là cho dù mười tám vị trưởng lão Ám
Cảnh Viên Mãn hợp sức lại, có lẽ con mẹ nó cũng không thể chịu được đòn tấn công bạo lực của Hoắc Mãng!
Cùng Hoắc Mãng đồng quy vu tận. Ít nhất, người chết còn có một số giá trị!
Bị Hoắc Mãng giết…
Chết tiệt!
Như vậy sẽ chết vô ích, đến lúc đó đám người Đế Khâm sẽ phải đối mặt với áp lực kép của Hoắc Mãng và Đế Hạo, không còn cách nào sống sót!!!
“Đợi đã!”
Sắc mặt Đế Khâm xám xịt như chết, trong ánh mắt cực kỳ nghiêm trọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ thêm đã!”
Vẫn chờ đợi???
Đế Tiêu và Đế Lăng nhìn nhau trong không khí, họ không hiểu, Đế Khâm định làm gì?
Còn chờ gì nữa?
Thực tế!
Đế Khâm đang đợi!
Cũng là đang cá cược! Anh ta đang đợi Tiêu Nhất Thiên, đợi Tiêu Nhất Thiên xuất hiện!
Anh ta cược!
Tiêu Nhất Thiên sẽ đến!!!
Hoắc Mãng và Đế Hạo lúc trước đã cố gắng bắt cóc vợ và con gái của Tiêu Nhất Thiên, nhưng Tiêu Nhất Thiên đã ra tay, giết chết ba hổ tướng năm dưới sự chỉ huy của Hoắc Mãng. Mối hiềm khích giữa hai người đã đến mức không thể tan!
Anh chết!
Tôi sống!
Cho nên!
Ngay từ đầu Để Khâm đã cảm thấy, với phong cách làm việc và tính khí muốn trả thù lúc trước của Tiêu Nhất Thiên. Tuyệt đối không bao giờ bỏ lỡ cơ hội này để giết Hoac Mãng!
Mà!
Hoắc Mãng giống như một tên quái vật, e rằng cũng chỉ có tên biến thái như Tiêu Nhất Thiện mới có thể là đối thủ!
Trong trường hợp! Nếu không đợi được Tiêu Nhất Thiên, cược thua!
Vậy thì…
Đế Khâm nhìn lướt qua không trung đứng ở phía đối diện, đám người Đế Hạo trong mắt đầy tự tin, lóe lên một tia tàn nhẫn. Lòng nói: Vậy thì kích hoạt tất cả vũ khí ẩn trong dinh thự cùng một lúc, ngọc nát đá tan!
Mọi người! Cùng nhau chết đi!
Dù sao! Thứ mà tôi không có được, các người ai cũng đừng hòng nghĩ tới!!!
Bùm!
Bum bum bum bum!
Chỉ trong hai phút khi đám người Đế Khâm còn đang do dự, những tiếng nổ liên tục vang lên, ngoài ông lão bị búa đánh thành hình dán trên mặt đất, còn có thêm bảy người nữa m bin máy xay xương của Hoắc Mãng nghiền nát và đập thành bánh mì thịt!
Chết!
Một người khốn khổ hơn người kia!
Một đội hùng mạnh bao gồm mười tám cao thủ Ám Cảnh Viên Mãn, ngay lập tức gần một nửa đã chết, chỉ có mười người còn sống. Còn có bốn năm người bị thương nặng, hiệu quả chiến đấu đáng lo ngại!
Ngược lại!
Năng lượng Ám Kình mạnh mẽ trong cơ thể Hoắc Mãng dường như vô tận, cả người giống như dã thú hung hãn, càng ngày càng trở nên dũng mãnh, đảng đẳng sát khí. Hoàn toàn không có xu hướng làm suy yếu khí thế hung hãn!
Thậm chí! Còn đang thăng cấp!
“Chết đi cho lão tử!!!”
Kèm theo tiếng gầm như hổ mang, búa tạ của máy mài xương xẹt qua một cái trúng ngực một ông lão, ông lão không có cơ hội bay ra ngoài!
Bum!!!
Cơ thể vốn đã bị thương nặng, nổ tung tại chỗ!
Thịt và máu!
Trông giống như pháo hoa màu đỏ trải ra!!!
Chết tiệt!
Chín trưởng lão Ám Cảnh Viên Mãn còn lại lòng nguội như tro tàn, đâu còn dũng khí tiếp tục chiến đấu? Nỗi sợ hãi tột cùng về cái chết khiến đầu óc họ trống rỗng, bỏ hết lo lắng, đồng loạt rút lui, rút lui khỏi vòng chiến như một cỗ máy xay thịt tử thần!
Vút vù vù …
Tất cả mọi người!
Đều rút lui về phía Đế Khâm!
Phía sau là các thuộc hạ Viên Mãn Cảnh dưới trướng của mười mấy vị cao thủ Ám Cảnh Viên Mãn thủ, một số người trong số họ đã sợ hãi đến mức quần của họ đã ướt đẫm. Mồ hôi lạnh toát ra sau lưng, tim chân run không kiềm chế được!
Vốn dĩ!
Bọn họ bị tập hợp đến để hoạt động như bia đỡ đạn!
Mà bây giờ!
Bọn họ đột nhiên phát hiện ra rằng với sức mạnh Viên Mãn Cảnh của mình, thậm chí còn không có đủ tư cách để đi làm bia đỡ đạn!!!
Thật là trớ trêu!!
Thật nực cười!!!
“Đến đây!”
“Giết tôi đi!”
“Hứng thú của bản vương đang lên, con mẹ nó lại chạy. Thật là một lũ ngu xuẩn!” “Hèn nhát!!!”
Hoắc Mãng đang vác búa tạ mài xương, toàn thân đẫm máu, như tắm trong nước máu, có của người khác, cũng có của chính mình, hắn vươn đầu lưỡi liếm vết máu trên khóe miệng!
Thậm chí!
Đưa tay cầm lấy một miếng thịt treo trên thắt lưng, trực tiếp đưa vào miệng!
Hoắc Mãng!
Thú Vương Nam Cương!
Thủ lĩnh man rợ!
Liền kề Thập Vạn Đại Sơn ở phía Nam Cương, suốt ngày cùng côn trùng độc ác ở Thập Vạn Đại Sơn dùng máu thú vật làm rượu, thịt thú vật làm thức ăn, một khi hoàn toàn trở nên điên cuồng, sự độc ác vượt xa tưởng tượng của người thường!!!
Trong mắt hắn!
Cái gọi là cao thủ Ám Cảnh Viên Mãn trước mặt này không khác gì côn trùng và dã thú độc hại!
Có thể bị giết!
Đều có thể ăn được!
Chín vị trưởng lão trở lại bên cạnh đám người Đế Khâm đều tuyệt vọng, trầm giọng nói: “Điện hạ, không thể làm gì được!”
“Chúng tôi che cho mọi người!”
“Rút lui đi!”
Mọi chuyện phát triển đến mức này, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán trước đó và nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ, ngoài việc chạy trốn bảo vệ tính mạng, đối mặt với yêu quái Hoắc Mãng, bọn họ thật sự không nghĩ ra cách nào khác!
Lúc này! Đế Hạo đứng đối diện lên tiếng!
“Rút lui?”
“Ha ha!”
“E rång không dễ dàng như vậy!”
Trên mặt Đế Hạo nở một nụ cười nhàn nhạt. Lông mày đầy vẻ tự mãn, anh ta giả vờ thở dài, nói: “Nếu là tội khác, vì tình anh em, toi có thể tha một hai!”
“Nhưng!”
“Tội khi quân phạm thượng. Làm tổn hại đến phụ hoàng, thể diện của hoàng tộc, tội quá lớn, cho dù với tư cách là anh em muốn giúp, tôi cũng lực bất tòng tâm!”
“Cho nên..”
“Em tư. Em sáu, em tám!”
“Bên ngoài đều là người của tôi. Các ngươi chạy không hoát đâu.nghe lời khuyên của tôi, bây giờ quỳ xuống chịu trói, may ra vẫn còn kịp, đợi phụ hoàng xuất quan, tôi thay các người nói vài lời tốt đẹp, có lẽ, các người đến lúc đó có thể chết một cách vui vẻ một chút…”
Một vài từ!
Nghe thì tuyệt vời, nhưng nghe ra ý lại rất chói tai, đầy ác ý!!!
Quỳ xuống!
Chịu trói à???
Đường đường là hoàng tử, sao có thể bị sỉ nhục như thế???
Nhìn đám người Để Khâm với ánh mắt lạnh lùng, im lặng không nói gì, Đế Hạo nhún vai, bất lực nói: “Nếu các người không cam tâm đầu hàng, vậy.”
“Ha ha!”
Đang nói!
Ông ta nhìn về phía Hoắc Mãng, ra hiệu: “Vậy chỉ có thể làm phiền Thú Vương, đại nghĩa diệt thân, đích thân để người bắt bố vợ của mình nhận tội thôi!”
Giọng nói vừa dứt!
Hoắc Mãng bước tới, mang theo búa tạ mài xương, giống như thần chết xông thẳng vào Để Tiêu!
Trái tim của Đế Tiêu tan nát!
Mà Đế Khâm!
Ông ta liếc nhìn xung quanh, hít một hơi thật sâu, tên khốn Tiêu Nhất Thiên lại không đến sao?
Vẫn chưa xuất hiện à?
Lần này!
Ông ta cược thua rồi sao?
Đế Khâm đang cầm một thứ có kích thước bằng một hộp thuốc lá, trên đó có một nút màu đỏ, đó là công tắc chính cho tất cả các vũ khí được giấu trong dinh thự của Tứ hoàng tử!
Sau khi mở ra!
Trong chốc lát toàn bộ dinh thự sẽ bị phá hủy, lúc đó trong dinh thự không một người nào có thể chạy thoát!
Tất cả sẽ chết!
Bao gồm!
Cả chính ông ta!