Chương 454
Tề Vệ Đông không ngờ, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân đang ở đây liều mạng bảo vệ Sơn Chủ Tuyết Vực, nhưng chính ‘Sơn Chủ Tuyết Vực’ lại thừa nhận mà không chút do dự!
Sơn Chủ Tuyết Vực là gián điệp của Đại Hoa? Là tên phản tặc của Đại Hạ?
Con mẹ nó chứ!
Một luồng khí lạnh từ dưới lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu Tề Vệ Đông khiến hắn ta như rơi vào một động băng. Hắn ngoảnh lại nhìn chiếc xe hơi sang trọng mà Tiêu Nhất Thiên đang ngồi. Chiếc xe vụt qua một cái đã khiến hắn vô thức lui sang một bên, đứng cách đó chừng mười thước.
Mặt xám xịt trông như xác chết! Trong lòng như lóe sấm chớp!
Thôi thế là coi như xong, tiêu đời thật rồi!
Tề Vệ Đông một mình dấn thân vào nguy hiểm. Hắn ta vốn dĩ muốn cùng với ‘Sơn Chủ Tuyết Vực đến Xuyễn Doanh để thực hiện kế hoạch chặt đầu. Nhưng bây giờ thì hay rồi, chỉ còn mỗi mình hắn đứng lẻ loi ở đây. Phía trước là bọn người của Sơn Chủ Tuyết Vực đã tạo phản, phía sau là các tướng lĩnh Đại Hoa và binh sĩ Ám kinh do Mai Chấp Lễ cầm đầu, còn có hàng chục nghìn quân Đại Hoa đang bao vây lấy hắn ta. Hắn chỉ là Tổng chỉ huy ba quân của quân đội Đại Hạ, sự quả cảm anh hùng khi thâm nhập vào doanh trại của giặc, bỗng chốc lại biến thành một kẻ cô đơn. Lâm vào tình thế bốn bề tứ phía đều bị cô lập vây bắt!
Trước mắt dường như nhìn thấu được cơ hội sống sót của hắn đã quay vào âm vô cực.
Tề Vệ Đông không sợ chết, bản thân cũng đã sẵn sàng nhận lấy cái chết rồi, tuy rằng trước đó hắn đã tưởng tượng ra hàng triệu kiểu chết chóc, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình chết một các đần độn đến như vậy! “Sơn Chủ đại nhân! Anh, Anh…”
Nhìn chằm chằm vào chiếc xe sang trọng mà Tiêu Nhất Thiên đang ngồi bên trong, giờ phút này Tề Vệ Đông vẫn không dám tin Sơn Chủ Tuyết Vực lại phản bội hắn như vậy, trong lòng vẫn còn sót lại một tia ảo tưởng. Hắn ta nghiến răng, trợn mắt nhìn chằm chằm, run giọng hỏi: “Anh nói cái gì? Anh lặp lại những gì mình vừa nói xem!”
Tề Vệ Đông thậm chí còn nghi ngờ tai mình có vấn đề!
Hay là hắn đã nghe nhầm?
Kịch!
Trả lời Tề Vệ Đông không phải là “Sơn Chủ Tuyết Vực”, mà chỉ là một tiếng vang nhỏ, cánh cửa một chiếc xe sang trọng bị ai đó đẩy mở, có ba người từ trên xe bước xuống.
Người đi đầu!
Cả quần áo lẫn tóc đều trắng phơ, khí chất không hề tầm thường, dáng vẻ tựa như thần tiên, dĩ nhiên là do Tiêu Nhất Thiên giả làm Sơn Chủ Tuyết Vực!
Theo sau Tiêu Nhất Thiên là Phùng Diệc Bang và vị hòa thượng già!
Ngay sau đó!
Kịch!
Lại thêm một tiếng động nhẹ, một chiếc xe sang trọng khác cũng mở cửa ra, có ba bóng người xinh đẹp chầm chậm bước xuống xe đi về phía Tiêu Nhất Thiên, chính là ba thành viên của Bạch Ngọc Nữ đã thành công bước được nửa bước vào Minh Cảnh.
Thành một nhóm sáu người như vậy!
Nhìn thấy đội hình này, Tề Vệ Đông cực kì sửng sốt. Mai Chấp Lễ cũng ngây người ra. Cả tướng lĩnh Đại Hoa và binh sĩ Ám Cảnh, lẫn quân đội Đại Hoa đang bao vây xung quanh, phút chốc đều như chết đứng tại chỗ.
Phụ nữ?
Quả nhiên.
Ngoại trừ Tề Vệ Đông, những người khác đều có biểu hiện và tâm lý giống hệt như hắn ta trước đây khi nhìn thấy những người phụ nữ mặc đồ trắng, hoàn toàn xem nhẹ sự có mặt của bọn họ. “Tướng quân Tề!”
Tiêu Nhất Thiên bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía
Tề Vệ Đông, trầm giọng nói: “Nếu lúc này anh bỏ vũ khí trong tay xuống, đầu hàng chúng tôi, có lẽ anh vẫn còn một cơ hội để sống! ”
Muốn chiêu dụ đầu hàng!
Tiêu Nhất Thiên quả thực muốn thuyết phục Tề Vệ Đông đầu hàng!
Lí do vô cùng đơn giản!
Tiêu Nhất Thiên biết rằng Mai Chấp Lễ đang đợi, đợi các tướng sĩ Ám cảnh viên mãn còn lại đến chi viên, sau đó “bắt ba ba trong chậu”. Mà anh cũng phải đợi những tướng sĩ Ám cảnh viên mãn còn lại tập hợp đông đủ rồi một mẻ hốt gọn.
Vì thế!
Nếu đã đóng giả thành Sơn Chủ Tuyết Vực, Tiêu Nhất Thiên đương nhiên phải lấy thân phận của một kẻ phản bội Sơn Chủ Tuyết Vực để giả vờ chuyện với Tề Vệ Đông một lúc. Nhằm kéo dài thời gian sao cho hợp lý nhất!
Và lời thuyết phục đầu hàng của Tiêu Nhất Thiên đã thẳng thừng khiến trái tim của Tề Vệ Đông như chìm xuống đáy, từ bỏ tia ảo tưởng cuối cùng còn sót lại, nhổ toẹt một miếng nước bọt xuống dưới chân. Hắn ta lập tức hét lên: “Đồ phản bội! Tao khinh! Muốn bố mày đầu hàng sao? Trừ khi mày quỳ xuống vái lạy bố mày đây này!” “Thắng Sơn Chủ Tuyết Vực chó má!” “Mẹ nó thẳng phản tặc Đại Hạ!” “Cho dù hôm nay tao có chết, tao cũng sẽ kéo mày theo cùng!”
Âm ầm ầm!
Ngay khi vừa dứt lời, Tề Vệ Đông vung cây thương dài hai thước trong tay, cả người nhảy phốc lên. Hắn lao thẳng về phía Tiêu Nhất Thiên không chút do dự!
Trước đây, Tiêu Nhất Thiên trấn giữ biên giới phía Bắc suốt năm năm, anh dĩ nhiên hiểu rõ hơn ai hết, đối với một người lính, kẻ phản bội mới đáng sợ và đáng căm thù hơn kẻ địch!
Vì thế…
Trong hoàn cảnh như vậy, Tề Vệ Đông thà chết chứ không chịu đầu hàng, muốn kéo “Sơn Chủ Tuyết Vực” chôn theo mình, Tiêu Nhất Thiên không những không tức giận mà còn cảm thấy rất có chút nhẹ nhõm trong lòng!
Có điều, vui mừng thì vui mừng, nhưng nếu cần phải diễn kịch thì đối mặt với sự tấn công của Tề Vệ Đông, Tiêu Nhất Thiên dĩ nhiên sẽ không để cho hắn ta làm điều gì sai trái!
Thế là… “Dựa vào anh mà cũng muốn cùng chết chung với tôi sao?” “Ha ha!” “E rằng không được rồi!”
Nói đoạn!
Tiêu Nhất Thiên đưa tay phải lên rồi đột ngột làm động tác bắt lấy vũ khí, ra tay vô cùng chuẩn xác, không nhanh cũng không chậm. Ngay lập tức bắt được cây thương dài hai mét của Tề Vệ Đông đang bừng bừng khí thế bằng tay không!
Sau đó!
Một tia năng lượng sáng chói xuyên vào cây thương, giống như một luồng điện, ngay lập tức truyền đến đầu kia của cây thương, khuôn mặt của Tề Vệ Đông bỗng biến sắc, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cây thương ngứa ran tê dại, đến mức vô thức buông tay ra. Cá người bị hất tung lên, sau khi tiếp đất phải lùi lại năm sáu bước mới giữ được thăng bằng!
Nửa bước Minh Cảnh!
Trong mắt Tề Vệ Đông, hay trong mắt Mai Chấp Lễ cũng vậy. Thực lực của Sơn Chủ Tuyết Vực đều đã ở cảnh giới nửa bước Minh Cảnh. Vì vậy, Tiêu Nhất Thiên chỉ cần ra đòn bình thường, để che giấu thực lực của mình. Việc này sẽ không dọa cho Mai Chấp Lễ sợ chết khiếp và cũng không làm Tề Vệ Đông bị thương chỉ bằng một đòn. Xem như vẹn cả đôi đường!
Tất cả những thứ này…
Mai Chấp Lễ đều nhìn thấy hết, trên mặt không lộ ra bất kì biểu cảm gì. Không nhìn ra được đang giận hay vui, nhưng trong lòng hån lại không khỏi nhếch mép: “Diễn đi! Chúng mày cứ diễn tiếp cho tao xem! Đợi chúng mày diễn xong thì cũng đến lúc về với ông bà luôn rồi!”
Thật không nghĩ tới!
Chỉ trong vài phút dây dưa qua lại của Tiêu Nhất Thiên với Tề Vệ Đông, đã có hơn một chục tướng lĩnh Ám Cảnh của Đại Hoa rút lui khỏi núi Vạn Nhẫn lặng lẽ đứng sau lưng Mai Chấp Lễ.
Ngay tại lúc này…
Không kể hàng trăm binh sĩ Ám Cảnh dưới cấp Viên mãn đang đứng phía sau Mai Chấp Lễ. Vẻn vẹn chỉ có hai mươi mốt tướng sĩ Đại Hoa đạt cảnh Viên mãn.
Mai Chấp Lễ trong lòng âm thầm tính toán: “Sơn Chủ Tuyết Vực, cao thủ nửa bước Minh Cảnh này, sẽ do bổn tướng quân đích thân xử lý, còn năm người còn lại cùng Tề Vệ Đông sẽ do hai mươi mốt người bọn họ bao vây xử lí. Coi như nắm chắc đến chín phần thắng, phải hết sức cẩn thận!” “Tướng quân Mai!”
Tiêu Nhất Thiên dĩ nhiên cũng chú ý đến những tướng sĩ Đại Hoa đã lặng lẽ quay trở lại hàng ngũ kia. Hai mươi mốt người, hầu như tất cả đều đã tập hợp đầy đủ, đã sẵn sàng chiến rồi! Thế nên, anh quay đầu nhìn Mai Chấp Lễ, chỉ vào Tề Vệ Đông, nở nụ cười ra hiệu: “Không biết Tướng quân Mai có hài lòng với món quà mà tôi mang đến không?”
Đúng vậy!
Không chỉ là quà, mà là một món quà siêu khủng!
Nếu như người đến không phải là Tiêu Nhất Thiên, mà là Sơn Chủ Tuyết Vực thực sự, và nếu Sơn Chủ Tuyết Vực cũng là một kẻ phản bội, thì Tề Vệ Đông chỉ huy ba đội quân của Đại Hạ, nhất định sẽ sa vào cái bẫy này. Đây quả thực là một món quà cực kì hiếm có!
Nhưng mà…
Thực tế lại không phải như vậy!
Khuôn mặt Mai Chấp Lễ trở nên lạnh lùng, hắn ta hừ lạnh: “Vẫn chưa đủ!” “Ồ?”
Tiêu Nhất Thiên nhướng mày hỏi, “Tướng quân Mai còn muốn gì nữa?”
Chính ngay lúc đó…
Lại có thêm hai vị tướng Đại Hoa đến nơi…
Hai mươi ba người!
Thế là đủ rồi!
Cho nên… “Muốn như thế nào đây?”
Mai Chấp Lễ toan tính sẵn trong đầu, không còn do dự nữa, thẳng thừng trở mặt: “Bổn tướng quân muốn lấy cái mạng chó của Tề Vệ Đông!” “Còn nữa!” “Tao còn muốn lấy cả cái đầu của kẻ hai mặt như mày!”
Nói xong
Bàn tay to lớn của Mai Chấp Lễ vung lên cao.
Trong nháy mắt..
Hai mươi ba vị tướng Ám cảnh viên mãn ở của Đại Hoa từ phía sau lao tới, vù vù, vù vù… kèm theo âm thanh xuyên như xé gió bên tai. Bọn chúng dồn sức lao về phía đám người Tiêu Nhất Thiên và Tề Vệ Đông, bao vây lấy tất cả!
Đao kiếm đã tuốt vỏ.
Trận này xem chừng cực kỳ căng thẳng!
Thấy thế
Sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên vẫn vô cùng bình tĩnh, cố ý hỏi: “Tướng quân Mai nói vậy là có ý gì?” “Không hiểu à?”
Mai Chấp Lễ nghiến răng nghiến lợi, như gắn từng chữ: “Mày, thằng khốn nạn hai mặt, giả vờ phản bội Đại Hạ để quy thuận Đại Hoa. Lại cho bổn tướng quân vị tướng binh phòng giả. Ý đồ chôn sống hàng triệu hùng binh của Đại Hoa ở núi Vạn Nhẫn!” “Tề Vệ Đông ngu như chó, mày nghĩ bon tướng quân cũng ngu như hắn ta sao?” m thanh như sấm sét!
Lửa giận cao ngút trời!
Nghe những lời!
Tề Vệ Đông choáng váng, chết lặng tại chỗ. Con mẹ nó, dám mång tao ngu à. Mày mới là thằng ngu. Cả nhà chúng mày đều là lũ ngu chết tiệt. Nhưng, hắn ta quả thực là không hiểu được cảnh tượng trước mắt…
Mẹ nó chứ!
Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tạo phản?
Giả vờ tạo phản?
Mẹ kiếp, nên tin ai, nên giúp ai đây?