Mục lục
Sói Vương Bất Bại - Tiêu Nhất Thiên - truyện Full tác giả: Văn Huy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 510

Thấy Lục Văn Lâu ngồi yên không nhúc nhích, mông như dính vào mặt đất, Tiêu Nhất Thiên nhướng mày hỏi. “Đường đường người cầm đầu nhà họ Lục, tuổi còn lớn như thế chẳng nhẽ còn thua mà không dám nhận? Trước mặt viện trưởng và đông học sinh như vậy còn định lật lọng không nhận à?”

Chỉ mấy câu lập tức đâm trúng điểm yếu của Lục Văn Lâu. kết Nói thật, có nằm mơ ông ta cũng không ngờ mình lại rơi vào cục như vậy. Thành tích chín mươi ba mét của Lục Giang Thành không chỉ đứng hạng ba trên bảng anh hùng của học viện mà còn vang danh một thời.

Sau đó nhà họ Lục lại không có người nào tài hoa như vậy nữa. Bây giờ Lục Giang Thành đã hơn bốn mươi, cũng tiến vào cảnh giới Viên mãn, trở thành một trong các thủ lĩnh của quân đội Đại Hoa, khả năng phát triển không thể lường được, được cả gia tộc họ Lục coi thành hi vọng!”

Hơn nữa, nhà họ Lục có thể có liên hệ với nhà họ Ngao ở Thủ đô, đính hôn cho Lục Vy Anh và Ngao Thụy cũng là nhờ tiềm lực của Lục Giang Thành chiếm được sự chú ý và coi trọng của nhà họ Ngao.

Thành tích chói lọi như vậy lại bị Tiêu Nhất Thiên thoải mái mà vượt qua, so ra thì sự kiêu ngạo và tự tin của Lục Văn Lâu khi trước đều biến thành một chuyện cười.

Tiêu Nhất Thiên gây sự làm Lục Văn Lâu tiến không được lùi không xong.

Nhận thua?

Hay dứt khoát chơi xấu đi?

Không cần biết Lục Văn Lâu chọn thế nào, dù là dập đầu tạ tội hay là chết không nhận nợ chăng nữa. Trước mặt nhiều học sinh như vậy việc hôm nay chắc chắn sẽ lan truyền ra ngoài, đến lúc đó chỉ e danh dự nhà họ Lục đều thành rác thải, uy danh tan biến hết.

Thậm chí có thể ảnh hưởng tới cuộc liên hôn giữa nhà họ Lục và nhà họ Ngao ở Thủ đô.

“Cậu Thiên.” Thương Triết ho nhẹ một tiếng, xấu hổ làm người hòa giải, lên tiếng khuyên nhủ: “Làm người cần có lòng khoan dung, cần gì phải tính toán chi li như thế? Ha ha… sư đệ Lục dù sao cũng từ phân viện Thanh Thủy mà ra, lại là người đứng đầu nhà họ Lục ở tỉnh, thân phận quý trọng, đại diện cho mặt mũi cả nhà họ Lục.

Theo tôi thấy… không bằng để mấy người con cháu nhà họ Lục thay sư đệ thực hiện lời hứa khi nãy, để bọn họ dập đầu với cậu coi như thành ý. Cậu Thiên thấy thế nào?”

Mạng lưới lợi ích giữa các gia tộc lớn đều vô cùng phức tạp, Thương Triết cũng không hi vọng Lục Văn Lâu bị nhục nhã trong địa phương do mình quản, lên tiếng nói chuyện thay cho Lục Văn Lâu cũng coi như cho ông ta một nhân tình, sau này cũng có thể đòi lại hồi báo tương đương.

“Vậy sao?” Tiêu Nhất Thiên liếc nhìn Thương Triết một cái, không để ý khoát tay, hừ một tiếng. “Cảnh giới của tôi thấp kém, nếu gia chủ Lục thật muốn chơi xấu thì tôi cũng không làm gì được ông ta. Cho nên nể tình viện trưởng, tôi nghe ông, muốn dập đầu thì dập, không muốn dập thì thôi.”

Nói xong, Tiêu Nhất Thiên không để ý tới Lục Văn Lâu nữa, tiếp tục tiến về phía trước. Từ đầu tới cuối anh đều không để nhà họ Lục vào mắt, cho nên không cần vì sảng khoái trước mắt mà không để ý mặt mũi Thương Triết. Dù sao thì hành trình đến Thủ đô cũng cần Thương Triết ủng hộ và giúp đỡ. “Cảm ơn sự rộng rãi của cậu Thiên.”

Thương Triết thở phào nhẹ nhõm. Trước khi đứng ra nói đỡ cho Lục Văn Lâu ông ta cũng sợ Tiêu Nhất Thiên sẽ giống lúc trước mỉa mai làm ông ta không xuống được. Mà Tiêu Nhất Thiên đồng ý sảng khoái như vậy cũng khiến ông ta rất bất ngờ.

Cho nên Thương Triết liền đưa mắt ý bảo với Lục Văn Lâu. Người kia ngầm hiểu, lại ra hiệu cho đám cao thủ nhà họ Lục bị trận pháp hất văng khi nãy. Đám cao thủ này thấy vậy liền muốn chết.

Mẹ nha!

Ông không muốn dập đầu liền bắt chúng tôi dập thay?

Người gì thế không biết!

Nhưng không có ca quỳ xuốnách nào, ai bảo Lục Văn Lâu là người đứng đầu nhà họ Lục cơ chứ? Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Đảm cao thủ ngập ngừng một lúc, cắn môi đi tới hai bên trận pháp cạnh Tiêu Nhất Thiên phịch phịch quỳ xuống, từng cái đầu cao ngạo dập sâu xuống.

Phịch!

Phịch!

Phịch!

Ken két…

Tiếng dập đầu của mười mấy cao thủ hòa với tiếng chuyển động của sư tử đá, chói tai vô cùng. Cảnh này thật chấn động lòng người, làm đám học sinh vây xem đều ngây ra như phồng. “Đừng ngừng lại, tiếp tục đi! Dập đến khi nào chảy máu mới thôi chứ!”

Tốc độ của Tiêu Nhất Thiên càng ngày càng chậm, cho nên đám cao thủ nhà họ Lục càng dập càng nhiều, suốt mười phút Tiêu Nhất Thiên mới lại đi thêm hai bước.

Chín mươi lăm mét! Chín mươi sáu mét! Chỉ cần một mét cuối cùng là có thể ngang với thành tích cao nhất chín bảy bước của Tôn Thiền.

Tiêu Nhất Thiên dừng lại ở vị trí chín mươi sáu bước, cười nói: “Thấy chưa, tôi nói rồi mà. Chỉ cần các người dập đầu đủ vang, tâm trạng của tôi tốt liên liền có thể đi thêm mấy mét, thậm chí vượt qua kỷ lục trên bia anh hùng!”

Lúc này đám cao thủ nhà họ Lục đã dập đầu hơn trăm lần rồi, trên trán loang lổ vết máu, nghe Tiêu Nhất Thiên nói vậy thì đều ngẩng lên, không hẹn mà nhìn sang Lục Văn Lâu!

Còn cần dập đầu sao?

Bọn họ chỉ nghe lệnh của Lục Văn Lâu!

Lục Văn Lâu cứng đờ tại chỗ như hóa đá, vẻ mặt đã không thể dùng kinh ngạc phẫn nộ để hình dung, càng ngày càng sa sầm khó diễn tả được. Trái tim ông ta run bần bật, trong đầu từng lớp sóng tràn tới.

Chín mươi sáu mét.

Hơn nữa đồ ngốc đều có thể nhìn ra Tiêu Nhất Thiên chưa đạt cực hạn, nếu lại đi tiếp rất có thể vượt qua thành tích chín bảy mét của Tôn Thiền, đánh vỡ kỷ lục cao nhất của bia anh hùng.

Đây là khái niệm thế nào?

Mẹ ruột của tôi ơi, đây đã không đơn giản chỉ là chênh lệch thiên phú giữa Tiêu Nhất Thiên và Lục Giang Thành nữa rồi. Ngẫm lại mấy năm này Tôn Thiền sống thế nào xem.

Không khó đoán trước, chỉ cần thành tích khủng bố của Tiêu Nhất Thiên trong trăm mét rừng trúc được báo lên Tổng viện Thủ đô, đến tai Hoa Giang Sơn đứng đầu Đại Hoa hay đến tai Tôn chủ Ngưu Sát điện Huyền Vương đều sẽ là kết quả không lường được.

Học trò của Thiên Tử đúng không? Gia nhập Điện Huyền Vương đúng không?

Thuận lợi tiến vào Minh Cảnh đúng không?

Chỉ cần Tôn Thiền làm được, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Tiêu Nhất Thiên cũng có thể làm được.

Thậm chí còn làm tốt hơn Tôn Thiền nhiều.

Đối mặt với người có tương lai không tưởng như vậy còn muốn đối nghịch đối phương sao? Còn muốn tìm cơ hội giết cậu ta báo thù máu cho Lục Vy Anh à?

Nếu giết người không thành, chờ tương lại Tiêu Nhất Thiên quật khởi thì chẳng khác nào tai họa ngập đầu với nhà họ Lục. Huống chi… cho dù thành công giết được Tiêu Nhất Thiên, bị Hoa Giang Sơn và Tôn chủ Ngưu sát biết được trách tội xuống thì nhà họ Lục cũng chôn vùi thôi.

Thiên phú Tiêu Nhất Thiên bày ra quá mạnh mẽ, mạnh đến khiến Lục Văn Lâu khiếp sợ, đầu óc nhanh chóng chuyển động, không dám giết, không dám báo thù nữa!

Mà nếu thật sự không giết… thì chỉ có thể hoàn toàn buông hết thể diện và tôn nghiêm kết giao với đối phương. Cố gắng hết sức hóa giải mâu thuẫn giữa nhà họ Lục và Tiêu Nhất Thiên, hi vọng Tiêu Nhất Thiên tha thứ, thậm chí mượn cơ hội ôm một cái đùi càng to trong tương lai.

Nghĩ đến đây… “Dập đi, tiếp tục dập đầu. Tất cả đều dập đầu hết sứ cho tôi, cho đến khi cậu Thiên hài lòng mới thôi, cho đến khi cậu Thiên phá kỉ lục của Tôn Thiền mới thôi.”

Làm người đứng đầu nhà họ Lục, Lục Văn Lâu thật ra là cùng một loại người với Thương Triết, đều là cáo già. Việc bọn họ giỏi nhất là đắn đo lợi và hại, đồng thời theo lợi tránh hại. Ông ta chỉ nghĩ một lát, hít sâu một hơi rồi quyết định thật nhanh, cho ra lựa chọn.

Không quản vết thương trên người, Lục Văn Lâu đứng lên đến phía trước đám cao thủ nhà họ Lục, không chờ bọn họ phản ứng đã dẫn đầu quỳ phịch trước mặt bọn họ, sau đó mạnh mẽ dập đầu về phía Tiêu Nhất Thiên trong trận pháp.

“Cậu Thiên.”

Vừa khóc vừa gào to: “Lúc trước là Lục Văn Lâu có mắt như mù, không nhìn được người tài, đắc tội cậu! Bây giờ Lục Văn Lâu tự mình dẫn đầu con cháu nhà họ Lục, thành tâm thành ý dập đầu tạ tội với cậu, hi vọng cậu tha thứ cho chúng tôi. Chỉ cần cậu bỏ qua chuyện khi trước, cậu có điều kiện gì cứ việc nói, Lục Văn Lâu chỉ cần nhíu mày chính là chó con.”

Phịch.

Lục Văn Lâu càng dập đầu càng vang, hơn nữa lúc dập đầu còn cố tình ra chút chiêu, cho nên vừa dập xuống đất một cái, ái chà, nền đá trong trận pháp bị ông ta dập vỡ ra, lấy trán ông ta làm trung tâm, nền đá rạn ra thành hình mạng nhện.

Chuyện này liên quan đến vận mệnh và tương lai nhà họ Lục, nếu đã cần thay đổi thái độ thì thay cho dứt khoát, thể hiện thành ý mười phần mới được.

Tôn nghiêm là chó má gì?

Thể diện?

Bỏ qua bỏ qua!

Kèn kẹt.

Gần như cùng lúc với Lục Văn Lâu nói xong, Tiêu Nhất Thiên bước tới ngưỡng chín mươi bảy, sư tử đá hai bên chậm rãi xoay tròn lại.

Chín mươi bảy mét!

Đây là thành tích cao nhất trên bia anh hùng thuộc về Tôn

Thiền.

Vẻ mặt Tiêu Nhất Thiên vẫn ung dung như cũ, cứ như thành tích chín mươi bảy mét cũng không đủ để anh lấy làm kiêu ngạo. Anh quay đầu nhìn Lục Văn Lâu quỳ cạnh trận pháp hỏi: “Sao thế? Gia chủ Lục không định thay cô Lục báo thù bị chọc ngực nữa sao?”

Thù chọc ngực nha, liên quan đến sự trong sạch và danh tiết một cô gái.

Nghe thế, Lục Văn Lâu ngẩng lên đối mặt với Tiêu Nhất Thiên, trầm giọng nói: “Vô Song bị trong nhà nuông chiều làm hư, mà cậu Thiên thiên phú kinh người, tài năng đáng gờm, là anh hùng trăm năm có một. Con bé được cậu chỉ bảo là vinh hạnh, là phúc khí con bé tu tám đời mới có được.

Cũng là tổ tiên nhà họ Lục phù hộ! Cho nên đừng nói là chọc chọc ngực mấy cái, nếu cậu Thiên muốn, để con bé theo cậu bưng trà rót nước hầu hạ tôi cũng cầu mà không được, vô cùng biết ơn.”

Lời này mạnh mẽ dứt khoát vô cùng, tựa như tiếng sấm truyền khắp rừng trúc, rơi vào tai mỗi một học trò ở nơi này. Ngay cả Tiêu Nhất Thiên và Thương Triết cũng sợ ngây người, nghe mà choáng váng.

Mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó nha!

Đây là gặp lợi quên nghĩa trong truyền thuyết à? Ngay cả cháu gái cũng được giá là bán đứng, lại còn bán đứng một cách khác người như vậy, thật khiến người ta rộng mở tầm mắt nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK