Chương 452
Sơn Chủ Tuyết Vực!
Nghe Tiêu Nhất Thiên tự nói ra họ tên, danh tiếng như sấm, Tề Vệ Đông và các tướng lĩnh nước Đại Hạ đều bị hoảng sợ, ngồi trong chiếc xe hạng sang đó, vậy mà là Sơn Chủ Tuyết Vực?
Nếu vậy!
Một chiếc xe khác? Là Hải Vương Đông Tinh à?
Mấy ngày nay bọn họ vẫn ở lại Vạn Nhẫn Sơn, không biết trong hoàng thành xảy ra việc gì. Nên theo bản năng nghĩ là, hoàng chủ Để Khâm sai Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh, đi đến Vạn Nhẫn Sơn hỗ trợ, tự mình ra tay chém đầu! “Tướng quân Tề! Sơn Chủ đại nhân ông ta…”
Thật kinh ngạc, trong đó một tướng lĩnh nước Đại Hạ lo lắng nói: “Đội quân của địch ít nhất còn có mấy chục ngàn binh sĩ bảo vệ xung quanh, còn có các tướng lĩnh ám cảnh viên mãn, chỉ có vài người Sơn Chủ đại nhân và Hải Vương đại nhân, sợ sẽ khó vào được, cũng sẽ không chém được đầu tên chó Mai Chấp Lễ!” “Ngài xem…” “Chúng ta có nên đi theo. Giúp Sơn Chủ đại nhân và Hải Vương đại nhân một tay?”
Vừa nói xong!
Các tướng lĩnh khác của nước Đại Hạ cũng hùa theo, bọn họ vừa bị thua trận, một bụng khó chịu, một bụng tức giận, đang lo không có chỗ trút, đi giết địch xem như là một cơ hội tốt!
Hơn nữa!
Theo bọn họ biết. Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh là cao thủ nửa bước minh cảnh, Thống soái Mai Chấp Lễ của quân địch cũng là nửa bước minh cảnh, nếu như một chọi một, Sơn Chủ
Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh tất nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu bị các tướng lĩnh nước Đại Hoa và hàng ngàn binh lính nước Đại Hoa vây quét, sợ sẽ như trứng choi đá!
Làm không tốt!
Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh vừa không chém được đầu của Mai Chấp Lễ, mà còn có thể mất luôn cả mạng! “Vậy..”
Tề Vệ Đông hơi do dự, nghiến răng nói: “Được!” “Đi theo!”
Coi như xong!
Tệ Vệ Đông hóa thành một đạo tàn ảnh, dọc theo quan đạo đuổi theo hai chiếc xe đó, các tướng lĩnh nước Đại Hạ như được tiêm máu gà, theo sát phía sau…
Lúc đó!
Khi giọng của Tiêu Nhất Thiên đột nhiên vang lên, bên trong bộ chỉ huy tạm thời của nước Đại Hoa. Có vài tướng lĩnh nước Đại Hoa mặt mày tối tăm quỳ trước mặt Mai Chấp Lễ, báo cáo cho Mai Chấp Lễ tình hình chiến đấu bên trong Vạn Nhẫn Sơn!
Quân cứu viện của nước Đại Hạ tới rồi!
Hơn mười cao thủ ám cảnh viên mãn xông lên Vạn Nhẫn Sơn, tàn sát khắp nơi, giết binh sĩ nước Đại Hoa vất vả lắm mới lên được đỉnh núi không còn mảnh giáp, chết vô số, vốn là khí thế đánh đâu thắng đó rất nhanh đã bị đè ép xuống, tình hình bắt đầu xoay chuyển, khiến cho nước Đại Hoa vô cùng bất lợi! “Việc này..”
Mai Chấp Lễ nghe xong báo cáo, vẻ mặt như tro tàn, cực kỳ khó coi, nghiến răng nói: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều cao thủ ám cảnh viên mãn như vậy?”
Đột nhiên!
Tim của Mai Chấp Lễ run lên, như nghĩ tới điều gì, lạnh nhạt nói: “Không lẽ là…”
Vào đúng lúc này! m thanh của Tiêu Nhất Thiên từ không trung truyền đến. Ngay sau đó, có binh sĩ ở ngoài lều hét lên: “Bẩm Tướng quân Mai. Sơn Chủ Tuyết Vực xin được gặp!”
Sơn Chủ Tuyết Vực!
Nghe thấy tên này, vẻ mặt Mai Chấp Lễ cũng thế, các tướng lĩnh khác của nước Đại Hoa trong bộ chỉ huy tạm thời cũng thế. Phản ứng của bọn họ và đám người Tề Vệ Đông y như nhau, sợ kinh người!
Nhưng không giống nhau là, đám người Tề Vệ Đông là kinh ngạc mừng rỡ. Còn bọn họ là kinh sợ! “Thằng chó!”
Chưa cần Mai Chấp Lễ nói, tên tướng lĩnh nước Đại Hoa đang quỳ trên đất cũng đã tức giận chửi, nhanh chóng đứng lên, hừ lạnh nói: “Tên phản bội hai mang này còn mặt mũi dám tới đây?” “Khiếp!”
Phun một ngụm nước miếng dính máu xa mấy mét, cầm lên chiến đao lao ra khỏi bộ chỉ huy tạm thời, vừa đi vừa nói: “Ông đây đi chặt đầu chó của ông ta, trả mối thù nợ máu cho các anh em đã hy sinh trong trận chiến!”
Theo lời giải thích trước đó của Mai Chấp Lễ, Sơn Chủ Tuyết Vực có thể đã làm phản, còn việc Sơn Chủ Tuyết Vực có phải là cao thủ ám cảnh viên mãn hay không. Bây giờ không còn quan trọng nữa!
Quan trọng là..!
Có sự tham gia của cao thủ ám cảnh viên mãn khiến cho đội quân nước Đại Hoa thiệt hại nặng nề, vậy mà lúc này Sơn Chủ Tuyết Vực lại đến, chẳng khác nào tự đâm đầu vào họng súng. Tên tướng lĩnh Đại Hoa đó đang tức giận tất nhiên sẽ tính sổ hết trên đầu Sơn Chủ Tuyết Vực! “Đứng lại!”
Nhưng mà, tên tướng lĩnh Đại Hoa đó vừa đi tới cửa, sau lưng liền nghe được âm thanh lạnh lẽo của Mai Chấp Lễ, chỉ nghe thấy, Mai Chấp Lễ trầm giọng nói: “Sơn Chủ Tuyết Vực tuy là tên phản bội hai mang, nhưng cũng là thằng ngu tự tìm đường chết!” “Ông ta dám đến. Nhất định muốn nhờ vả!” “Cho nên!” “Mọi người cùng đi ra, nhìn tôi làm việc!”
Mai Chấp Lễ cả đời chinh chiến, đã gần tám mươi tuổi. So với các tướng lĩnh trẻ tuổi khi đụng chuyện thì bình tĩnh hơn nhiều, trong lòng ông ta tuy cũng rất tức giận, nhưng không vì sự tức giận mà đánh mất lý trí, vẫn giữ được sự tỉnh táo và nhạy bén!
Nói xong rồi!
Mai Chấp Lễ cầm lấy chiến đao của ông ta, đi ra khỏi bộ chỉ huy tạm thời!
Chỉ thấy!
Tên binh sĩ Đại Hoa đến báo tin vẫn còn đang đứng ở cửa, vì thể. Mai Chấp Lễ nghiêm mặt hỏi: “Bọn họ hết thảy đến bao nhiêu người?” “Bẩm Tướng quân Mai!”
Binh sĩ đó nói: “Tổng cộng hai chiếc xe, chắc là khoảng năm sáu người!”
Năm sáu người?
Trong lòng Mai Chấp Lễ khẽ động, chỉ có năm sáu người mà dám trắng trợn đi đến doanh trại của Đại Hoa? Hay là…tên khốn Sơn Chủ Tuyết Vực này không phải kẻ ngốc. Lại xem chúng ta trở thành kẻ ngốc? Không lẽ. Sự việc phát triển đến mức này, ông ta còn nghĩ rằng, chúng ta còn chưa nhìn thấu thân phận phản đồ của ông ta sao?
Mẹ nó!
Muốn chết! “Dẫn bọn chúng lại đây gặp tôi!”
Mai Chấp Lễ suy đoán, liền quyết định gây ông đập lưng ông, sau đó bắt ba ba trong rọ, chỉ có năm người, dù cho Hải Vương Đông Tinh có ở đây đi nữa, bọn chúng còn sống đi vào, nhưng đừng hòng còn mạng trở ra! “Vâng!”
Tên binh sĩ Đại Hoa đó nhận lệnh rời đi!
Sau đó!
Mai Chấp Lễ lại nói với một binh sĩ khác: “Truyền lệnh của tôi, yêu cầu tất cả các tướng quân ám cảnh viên mãn lập tức rút khỏi
Vạn Nhẫn Sơn, tập hợp về bộ chỉ huy!” “Tạm ngừng đánh!”
Đúng vậy!
Tạm ngừng đánh!
Vì có hơn mười người cao thủ ám cảnh viên mãn đột nhiên xuất hiện, tình hình chiến đấu ở Vạn Nhẫn Sơn đã cực kỳ bất lợi đối với nước Đại Hoa. Việc khẩn cấp trước mắt, chỉ có thể tránh đi mũi nhọn, tập trung tất cả tướng lĩnh ám cảnh viên mãn về. Một lần bắt hết Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh!
Sau đó!
Dùng mạng sống của Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh làm lợi thế để thương lượng, biết đâu có thể đạt được kết quả bất ngờ! “Vâng!”
Người binh sĩ đó cũng xoay người đi ra…
Bên kia!
Trước mặt mấy chục ngàn đại quân nước Đại Hoa đóng giữ ở dưới Vạn Nhẫn Sơn, hai chiếc xe vững vàng đậu ở chỗ này. Đám người Tiêu Nhất Thiên vẫn ngồi trong xe không đi ra, rất nhanh, tên binh sĩ đi báo tin vội vã trở về, đi đến trước chiếc xe chở Tiêu Nhất Thiên, đưa tay ra hiệu nói: “Sơn Chủ đại nhân, Tướng quân Mai mời vào!”
Xôn xao!
Xôn xao!
Xôn xao!
Mấy chục ngàn binh lính nước Đại Hoa vốn như bức tượng người chặn trên quan đạo lập tức dạt ra hai bên, làm thành một con đường rộng khoảng ba mét! “Sơn Chủ đại nhân!”
Vào đúng lúc này ở phía sau, Tề Vệ Đông và các tướng lĩnh nước Đại Hạ vội vàng đuổi theo, nhìn thấy quân đội Đại Hoa chủ động nhường đường, mà không vây quét “Sơn Chủ Tuyết Vực”, tất cả bọn họ đều trợn tròn mắt!
Đu!
Tình hình gì đây? Không phải đến doanh trại của địch à? Không phải đến để chém đầu hết hay sao?