Mục lục
Chàng rể đào hoa - Trần Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Tra Nam)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Dương Chí Văn trút hết một trận bất mãn với Lý Tú Lam thì gửi cho Trần Hoàng Thiên một tin nhắn: Tôi đến nước Mỹ rồi, cũng đã liên hệ được với Lý Tủ Lam, bà ta đang ở bang Florida, cụ thể chỗ nào thì không rõ, chờ xác định được Dương Ninh Vân ở đâu tôi sẽ báo cho cậu biết.

Gửi xong tin nhắn, anh ta xóa bỏ tin nhắn vừa gửi sau đó tiến về bang Florida.

Lúc này, tổng bộ của nhóm Thiên Sát.

Dương Ninh Vân mang thai đã được gần hai tháng, cơ thể cũng dần dần ngày càng trở nên rét lạnh, trong ngày mùa hè chói chang ở bang Florida, tất cả mọi người đều mặc quần đủi áo ngắn tay, còn cô phải mặc trang phục như đầu mùa đông.

Theo cơ thể ngày càng trở nên rét lạnh, Dương Ninh Vân cũng ngày càng phiền muộn. "Mình có thể chống đỡ đến ngày bé con được sinh ra không?"

Cô sờ cái bụng đã nhô lên một chút rồi lẩm bẩm một mình.


Cô rất muốn chống đỡ được đến ngày đó để nhìn xem bé con của mình là bé trai hay bé gái, dáng dấp ra sao, nếu như có thể nhìn thấy bé con sinh ra an toàn, biết được giới tính, còn được thấy dáng dấp ra sao, cô cảm thấy cho dù chết cũng không có tiếc nuối quá lớn.

Nhưng cô rất sợ sẽ không chống đỡ được đến ngày đó, đến lúc đó một xác hai mạng, vậy thì sẽ có lỗi với Trần Hoàng Thiên, có lỗi với bé con chưa ra đời.

Kẽo kẹt!

Hàn Tử Minh mở cửa đi vào. "Ánh nắng hôm nay rất tốt, tôi dẫn em ra ngoài phơi nắng nhé." Hàn Tử Minh nói.

Dương Ninh Vân gật đầu.

Vì con, cô cảm thấy cần phải tạm thời khuất phục Hàn

Tử Minh.

Dẫu sao bụng cô cũng đã lớn, Hàn Tử Minh đã không còn ý nghĩ đó, cũng không cần thiết phải đề phòng quá nghiêm ngặt.

Huống chi cô cũng cần Hàn Tử Minh giúp đỡ, tranh thủ để đứa bé có thể sống tiếp. Rất nhanh, Dương Ninh Vân đã được Hàn Tử Minh dẫn lên sân thượng.

Sân thượng được trang hoàng rất đẹp, khắp nơi đều bày biện hoa tươi nở rộ, cho Dương Ninh Vân một loại cảm giác như đi vào vườn treo. "Vì em mà tôi đặc biệt chọn lựa hoa tươi, đều là hoa được nhập khẩu từ trong nước, đẹp không?" Hàn Tử Minh hỏi.

Dương Ninh Vân gật đầu.

Cô không thể không thừa nhận, Hàn Tử Minh vẫn rất hiểu lãng mạn.

Sau đó cô được Hàn Tử Minh dìu đến ngồi vào bàn cà phê lộ thiên. "Muốn uống cà phê hay là trà?" Hàn Tử Minh hỏi. "Cho tôi một cốc nước sôi đi."

Hàn Tử Minh rót cho cô một cốc nước sôi, thấy cô dùng nước sôi để sưởi ấm, Hàn Tử Minh không khỏi đau lòng nói: "Ninh Vân, tôi nhất định sẽ chữa khỏi căn bệnh lạ của em."

Dương Ninh Vân mỉm cười, đương nhiên cô hy vọng bệnh của mình có thể được chữa khỏi. "Đúng rồi." Dương Ninh Vân đột nhiên nói: "Nếu như bệnh này của tôi chữa không khỏi, chờ đến ngày cơ thể tôi đông cứng lại, không thích hợp cho sự phát triển của bé con nữa, anh có thể bảo bác sĩ lấy bé con ra, dùng kỹ thuật y học hiện đại nhất để bé con của tôi sống tiếp được không?"

Hàn Tử Minh nói: "Ninh Vân, bác sĩ kiến nghị em phá bỏ đứa bé, có lẽ sẽ có lợi cho việc trị liệu của em hơn, tôi đề nghị em bỏ đứa bé đi" "Không!" Cảm xúc của Dương Ninh Vân trở nên kích động: "Tôi thà chữa không khỏi cũng sẽ không bỏ mặc bé con của tôi."

Trần Hoàng Thiên đã chết, cô muốn giữ lại cho Trần Hoàng Thiên một người nối dõi, cho nên tuyệt đối không thể phá bỏ đứa bé.

Hàn Tử Minh bất đắc dĩ: "Đến lúc đó xem tình huống rồi nói sau"

Lúc này, điện thoại di động của anh ta đổ chuông, thấy là Lý Tú Lam gọi đến, anh ta đi đến một góc khuất để nghe điện thoại. "Tử Minh, con chó Dương Chí Văn kia chạy đến nước Mỹ rồi, nói là muốn đầu quân cho cậu, có để cho cậu ta đầu quân không?" Lý Tú Lam hỏi

Hàn Tử Minh nhíu mày: "Tất cả đều đã chết rồi, sao cậu ta có thể còn sống mà chạy trốn tới nước Mỹ?" "Từ trước đến nay thằng nhóc này luôn mạng lớn, nhiều lần Trần Hoàng Thiên muốn giết cậu ta cũng không thành công, chắc là do số may" Lý Tú Lam nói. "Vậy cứ để anh ta tới đây.

Nói xong, Hàn Tử Minh cúp điện thoại, trong lòng tự nhủ: "Mình phải cạy được miệng của thằng này, để xem có phải là do Trần Hoàng Thiên phải anh ta tới không. Buổi tối hôm đó, Dương Chí Văn được Lý Tú Lam dẫn người đón vào tổng bộ của nhóm Thiên Sát. "Đậu má, trang viên xa hoa thế!" Dương Chí Văn liếc nhìn chung quanh, đèn đuốc sáng trưng, tất cả đều là kiến trúc xa hoa kiểu phương Tây, cho anh ta một loại cảm giác như đi vào hoàng cung của nước ngoài. "Tổng bộ nhóm Thiên Sát có thể không xa hoa hay sao?" Lý Tú Lam nói.

Dương Chí Văn cười xòa: "Đúng thế, đúng thế, thím có bản lĩnh quá đi, sau này cháu phải ôm đùi thím mới được, thím cũng đừng keo kiệt không cho cháu ôm đó nha"

Lý Tú Lam trợn trắng mắt: "Con chó nhà cậu, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, lúc nghèo túng tìm được đùi thì ôm liếm lấy liếm để, lúc được thể thì đến cả ông nội mình cũng giết, có thể nói là không nhận người thân, nếu không phải muốn lấy về số tiền bị cậu tham ô thì tôi đã muốn bóp chết cậu rồi, để tránh cho lúc được thế cậu lại cắn tôi"

Tiếp xúc đã lâu, chịu nhiều tổn hại rồi, Lý Tú Lam đã hiểu Dương Chỉ Văn rõ như lòng bàn tay,

Dương Chí Văn cười hì hì.

Lý Tú Lam tham tiền, chỉ cần nắm lấy mạch sống này thì anh ta sẽ không sợ Lý Tủ Lam giết anh ta.

Rất nhanh, Dương Chí Văn đã được đưa đến một căn mật thất. "Minh chủ Hàn, hu hu, coi như là tôi đã tìm được nhà rồi!"

Nhìn thấy Hàn Tử Minh ngồi ở trên ghế da, Dương Chí Văn liền chạy tới ôm lấy đùi Hàn Tử Minh khóc lóc, kể khổ một trận. "Chí Văn vất vả rồi, đứng lên đi." Hàn Tử Minh nói.

Dương Chí Văn liên tục nói cảm ơn, bắt đầu lau nước måt. "Tất cả những người từng hãm hại người nhà của Trần Hoàng Thiên đều đã chết hết rồi, tại sao chỉ còn duy nhất mình anh là sống sót?" Trong nụ cười của Hàn Tử Minh ẩn chứa dao.

Trong lòng Dương Chí Văn căng thẳng, vội vàng giải thích: "Là trước khi chết Chu Tử Hào đã gọi điện cho tôi, nói là Trần Hoàng Thiên trở về rồi, sau đó tôi chợt nghe thấy tiếng cắt rau gọt dưa cùng với tiếng quỷ khóc sói tru. Tôi biết tình hình không ổn nên đã lập tức chạy khỏi Đông Đô, cho nên mới giữ được cái mạng chó này." "Thật sao?" Hàn Tử Minh không tin: "Vậy anh trốn ra được rồi, tại sao không liên hệ với Lý Nam Cương, nói cho bọn họ biết Trần Hoàng Thiên đã trở về rồi?"

Dương Chí Văn sửng sốt rồi cười hì hì nói: "Lúc ấy tôi chỉ lo chạy để giữ mạng, hơn nữa tôi cho rằng ở bên cạnh Lý Nam Cương có cao thủ, chắc chắn Trần Hoàng Thiên đánh không lại, cảm thấy anh ta rất an toàn nên không báo cho anh ta."

Hàn Tử Minh vẫn không tin, lại hỏi: "Vậy sao anh không chạy trốn tới chỗ Lý Nam Cương mà lại chạy tới nước Mỹ?" "Minh chủ Hàn ở nước Mỹ, dưới sự bảo vệ của cậu mới là an toàn nhất chứ." Dương Chí Văn tươi cười nịnh nọt.

Hàn Tử Minh cười nhạo: "Anh hãm hại người nhà của Trần Hoàng Thiên nghiêm trọng như vậy, còn chính tay giết ông nội mình nữa, Trần Hoàng Thiên có thể để anh chạy trốn sao? Nếu như anh ta không để anh chạy thì chỉ cần tùy tiện dùng một chút quan hệ, anh còn có thể chạy khỏi Lam Hoa đi đến nước Mỹ?" "Chuyện này..."

Dương Chí Văn cảm thấy không ổn, đây là Hàn Tử Minh đang thẩm vấn anh ta đó. "Thế nào, có phải có gì giấu diếm tôi đúng không?" Hàn Tử Minh cười lạnh.

Dương Chí Văn liên tục khoát tay: "Không có, tuyệt đối không có, làm sao tôi dám giấu diếm cậu chứ! Tôi có thể chạy ra có thể là do Trần Hoàng Thiên đang nóng lòng báo thù, quên đối phó với tôi, cho nên tôi mới có cơ hội chạy trốn tới nước Mỹ" "Ha ha!"


Hàn Tử Minh cười phá lên: "Dương Chí Văn, con mẹ nó anh dám không nói thật với tôi, anh có mấy cái mạng để chết?"


Cơ thể Dương Chí Văn run lên, bèn lịch bịch quỳ trên mặt đất gào khóc: "Minh chủ Hàn, cậu nào của tôi cũng là thật, tôi không giấu diếm cậu bất cứ điều gì cả, tôi chỉ đến tránh nạn, không đến vì bất kỳ mục đích gì khác, nếu như phải nói tôi có mục đích mà tới thì đó chính là muốn ôm đùi cậu, chờ đợi ngày sau huy hoàng, trừ cái đó ra tôi thật sự không có mục đích nào khác."


Hàn Tử Minh đá văng anh ta rồi quát: "Người đâu, trói đến phòng dưới đất cho tôi, hầu hạ bằng đại hình, cạy ra miệng của anh ta, hỏi mục đích anh ta tới đây!" "Rõ!"


Ngay lập tức đã có mấy người của Hàn Môn đi vào kéo Dương Chí Văn ra ngoài. "Đừng mà! Đừng mà minh chủ Hàn! Đừng tra tấn tôi, đừng tra tấn tôi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK