Mục lục
Chàng rể đào hoa - Trần Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Tra Nam)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********

Chương 212: Chúng ta phục hôn!

Lúc này, trong phòng bao 888. “Lý Minh Tường nói như thế nào?”

Thấy Vân Long gọi xong điện thoại, Lưu Văn Huy cười hỏi. “Ông Lý của chúng tôi nói, bảo anh đợi bị xử lý đi!” Vân Long nghiêm túc nói. Lý Minh Tường là một người rất thận trọng, dám không sợ nhà họ Lưu ở Nhất Châu, vậy thì chứng tỏ là cậu ta có chỗ dựa vững chắc, cậu ta còn sợ cái rắm. “Anh ta thật sự nói như vậy sao?” Lưu Văn Huy híp híp mắt. “Đúng vậy!” Vân Long ăn nói mạnh mẽ: “Ông Lý của chúng tôi nói, nếu anh dám động vào cô ấy lần nữa thì sẽ bắt anh phải trả một cái giá thật đắt!”

Dương Ninh Vân nghe thấy, đột nhiên không họ, cũng không khóc nữa.

Lý Minh Tường?

Là vị Lý Minh Tường đã đưa một đám ông chủ đến chúc mừng cô vào ngày Hoa Lâm khai trương sao?

Nếu như là cậu ta, vậy thì người của cậu ta tại sao lại xuất hiện vào lúc cô gặp nguy hiểm?


Là do Trần Hoàng Thiên âm thầm bảo bọn họ bảo vệ cô sao?

Nếu là trùng hợp, Lý Minh Tường sao lại vì muốn cứu cô mà không tiếc đặc tội với nhà họ Lưu ở Nhất Châu? Trong phút chốc, các loại nghi vấn đều như nước chảy ra, lấp đầy trái tim cô. “Mẹ nó!"

Lưu Văn Huy nghe thấy liền tức giận: "Làm như ông đây sợ anh ta vậy, tôi mẹ nó cử động vào cô ta đấy, để xem Lý Minh Tường có thể làm gì tôi!”

Nói xong, một tay gã nằm lấy tóc của Dương Vân Ninh, một tay nằm lấy miệng Dương Vân Ninh mở ra, hét lên: “Tiếp tục chuốc cho tao!” “Vâng, cậu Lưu!”

Một thanh niên trẻ cầm chai rượu đỏ và ly rượu đỏ đi "Mẹ nó, tụi bây thật sự là buồn chán mà!”

Vân Long tức giận, tay sờ vào lưng một cái, lại nghĩ đến vụ ẩu đả ở Hoàng Đông, Lý Minh Tường nghiêm cấm bất kỳ ai mang theo súng Desert Eagle.

Lệnh cấm bắt đầu từ đó. Anh ta cắt chặt răng, đánh một đấm vào đầu của Lưu Văn Huy. “Đi cmm!”

Lưu Văn Huy là con của nhà luyện võ, chỉ mới ba mươi ba tuổi mà đã là luyện võ wushu bảy đẳng, đối phó với loại người không hề biết wushu như Vân Long thì dễ dàng như đánh chó, chỉ một chân thôi cũng đủ để đá bay cậu ta đụng vào tường, ói cả máu ra. “Cậu Lưu thật lợi hại!”

Nam nữ trong phòng bao đột nhiên kích động không thôi.

Rất nhanh liền có chàng trai trẻ đến bắt đầu chuốc rượu vào trong miệng đang bị mở ra của Dương Vân Ninh.

Lý Hiển Lượng nhớn nhác xông về hướng Vân Long, cầm ghế dự bị lên đập mạnh vào người Vân Long, khiến

Vân Long đau đến ôm đầu kêu lớn. Cho đến khi ghế bị đập vỡ rồi, Lý Hiển Lượng mới ngừng tay, còn Vân Long bị đập đến nửa sống nửa chết. “Bọn mày nhất định sẽ phải trả cái thật đắt, nhất định!” Vân Long thốt ra câu này từ trong kẽ răng. “Phụt!”

Lý Hiển Lượng phun một cái lên người anh ta, giả vờ nói: “Từ sau khi Giải trí Hoàng Gia đổi chủ, Lý Minh Tường bị đuổi khỏi chức vụ tổng giám đốc thì anh ta đã không còn chỗ dựa là Giải trí Hoàng Gia nữa rồi. Ở Hoàng Đông anh ta còn được xem là cái gì chứ. “Tôi nói cho anh nghe, bây giờ ai ai cũng muốn đánh Lý Minh Tường, đến nhà họ Phan cũng muốn xử lý anh ta, mà ông nội tôi và ông cụ nhà họ Phan có chút giao tình, còn sợ Lý Minh Tường nữa sao?" “Hơn nữa, nhà họ Lưu của cậu Lưu còn mạnh hơn, nếu

Lý Minh Tường dám qua đây gây chuyện, đảm bảo sẽ khiến cho anh ta thê thảm!”

Vân Long im lặng xem như cho là đúng.

Không thể không thừa nhận là Lý Hiển Lượng nói rất có lý và có chứng cứ

Ông Lý đúng là không còn như trước nữa, không còn chỗ dựa là Giải trí Hoàng Gia nữa. rất nhiều người ở Hoàng Đông đều có thể cưỡi lên đầu ông Lý rồi.

Anh ta cũng không biết ông Lý lấy đâu ra sự kiện cường mà dám nói là bảo mấy tên ăn chơi giàu có này đợi đó. Rất nhanh đã chuốc vào năm ly rượu, Lưu Văn Huy buông miệng của Dương Vân Ninh ra.

Khụ khụ khụ...

Dương Vân Ninh liên tục họ không ngừng, đến tóc cũng bị rượu nhiễm đỏ rồi, áo sơ mi phía dưới càng ướt đẫm hơn, cả người trông vô cùng chật vật. “Nhìn bộ dạng này của cô xem, thật khiến người khác muốn thương yêu, tôi cũng có cảm giác không chịu nổi, có kích động muốn làm cô ngay tại chỗ rồi!”

Lưu Văn Huy ngồi xổm xuống, nắm lấy cắm Dương Vân Ninh chậc chậc nói.

Lần này Dương Vân Ninh không khóc, ánh mắt oán hận nhìn chăm chăm Lưu Văn Huy, hận không thể chém ngàn nhát dao lên người gã! “Có cho không?”

Lưu Văn Huy cười nói: “Nếu cô cho, bây giờ cô vẫn chưa say, mặt có chút đỏ hồng, là lúc tốt nhất để làm cô, cả cô và tôi đều sẽ rất sung sướng” “Còn nếu cô không cho, vậy thì tôi chỉ có thể chuốc đến khi cô say khướt thôi. Tuy là bớt đi chút lạc thú, nhưng thân hình và bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô vẫn có thể khiến tôi tăng thêm mấy phần hứng thú. "Phut

Dương Vân Ninh phun thẳng vào mặt gã. "Mẹ nó!"

Lưu Văn Huy lau đi nước miếng bị phun lên mất, nhón nhắc nói: “Tiếp tục chuốc cho tao! Chuộc đến khi say khướt cho tao! Để tạo xem con điểm này còn có thể tiếp tục hung dữ với tao không!” “Vâng, cậu Lưu!”

Mấy tên chân chó người thì bắt tay cô lại, người thì bóp miệng cô, người thì chuốc rượu.

Sau khi chuốc khoảng hai chai rượu đỏ, mặc dù phần lớn đều chảy ra ngoài, chuốc vào không đến nửa chai, nhưng vẫn khiến Dương Vân Ninh sặc đến hít thở không thông.

Vào lúc Dương Vân Ninh cảm thấy mình không chịu nổi nữa, sắp chết rồi.

Đùng!

Cửa phòng bao đột nhiên bị đạp ra, một người đàn ông hung dữ như con sói đói xông vào. “Là thuốc tế!”

Nhưng khi nhìn thấy Dương Vân Ninh bị người khác chuốc rượu, cả người đều bị rượu đỏ thấm ướt giống như mới vớt ra từ nước, Trần Hoàng Thiên chỉ cảm thấy máu cả người mình phun trào ra giống như núi lửa, tóc cũng đều dựng đứng cả lên, mắt đỏ đến có thể phun ra lửa giận. “Mày mẹ nó lại là ai vậy!”

Lý Hiển Lượng đi lên tức giận hỏi. “Tao là mẹ mày!”

Trần Hoàng Thiên một chân đạp gã ra.

Đùng!

Lý Hiển Lượng giống như bị xe đụng, bay ngược ra như một con tôm cong, đụng lên bàn ăn, làm nát hết những món ăn trên bàn, phát ra tiếng động lộp bộp. “Mẹ nó!”

Bốn người chuốc rượu Dương Vân Ninh đều bị dọa đến mau chóng lui về phía sau. "Hum?"

Lưu Văn Huy đang ở một bên hút thuốc nhíu mày lại. Tên nhóc này là con trai của nhà họ Trần? Khụ khụ khụ...

Bốn tên thanh niên kia chạy đi. Dương Vân Ninh vui mừng thở gấp, ôm lấy ngực vừa học vừa nôn. "Bà xã!

Trần Hoàng Thiên gọi một tiếng, liền chạy ngay qua, ngồi xổm xuống giữ lấy Dương Vân Ninh. Nhìn thấy bộ dạng này của cô, lòng anh đau đến muốn nát ra. “Đây là chồng của cô ta?”

Lưu Văn Huy cau mày. Vốn dĩ gã định đi lên đánh Trần

Hoàng Thiên, nhưng lại khoanh hai tay trước ngực, như xem truyện cười mà nhìn đôi vợ chồng.

Trần Hoàng Thiên cũng không gấp gáp ra tay, mà vẫn luôn nhẹ nhàng vỗ lên lưng Dương Vân Ninh.

Cho đến khi Dương Vân Ninh không còn họ nữa, Trần Hoàng Thiên mới hỏi: “Vợ, em vẫn ổn chứ?" “Tôi không phải vợ anh!"

Dương Vân Ninh đột nhiên đỏ mắt, vừa rơi nước mắt vừa gào: “Tại sao anh lại cứu tôi! Tại sao anh không thể tôi chết đi! Tại sao?” “Tôi không nên sống trên đời này, lúc đầu anh không nên dùng Giải trí Hoàng Gia để cứu tôi, là lỗi của tôi là anh đã khiến tôi trở thành người không ra người, quỷ không giống quỷ "Bây giờ tôi muốn chết, không muốn có người đến cứu tôi, thì sao anh lại cứ xuất hiện chứ, tại sao?” "Hu hu hu..."

Sau khi trút hết giận, cô cảm thấy rất lạnh nên ôm lấy người mình, òa khóc to lên. “Anh sai rồi vợ à, anh sai rồi. Anh sẽ không rời xa em nữa, chúng ta về phục hôn, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”


Trần Hoàng Thiên đau lòng ôm chặt cô vào trong ngực. “Cút! Anh cút đi! Tôi không cần anh quan tâm! Anh cút


Dương Vân Ninh liều mạng giãy giụa. "Ha ha ha!"


Lưu Văn Huy nhìn rồi cười lớn.


Lúc này, Trần Hoàng Thiên buông Dương Vân Ninh ra, đứng dậy, nhìn về hướng Lưu Văn Huy, ánh mắt vô cùng hung ác, nói ra một câu qua kẽ rằng: “Mày chết chắc rồi!” đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK