Mục lục
Chàng rể đào hoa - Trần Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Tra Nam)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********

Chương 304: Ông ta có thể xé xác anh ra

Tàu Hoàng Gia là con tàu tích hợp nghỉ dưỡng và giải trí chung với nhau. Bên trong có nhà ăn chất lượng cao hơn cả nhà hàng năm sao, có KTV, có quầy bar, có bãi tắm, có trung tâm mua sắm, có phòng bóng rổ, vân vân. Có thể nói là chim sẻ tuy nhỏ nhưng đủ lục phủ ngũ tạng.

Đương nhiên, chi phí cũng là loại mà không phải ai cũng có thể với tới. Ví dụ như thuê phòng, một phòng một đêm cũng đến ba nghìn đô la, một bữa cơm thấp nhất cũng phải hai ba trăm đô la. Cho nên người lên trên chiếc du thuyền này chơi, hoặc là ông chủ, hoặc là con em nhà giàu, không thì là tinh anh ở tầng chóp của xã hội.

Tầng bảy du thuyền, một nửa là quầy bar, một nửa là KTV. Lúc này Cổ An Nhiên được hai người đàn ông dẫn vào bên trong quầy bar. Bên trong đèn chiếu nhấp nháy, nhạc thì mở lớn, quần ma loạn vũ, cực kỳ náo nhiệt. Trần Hoàng Thiên cũng đi theo vào, An Nhiênn qua, sợ đến ngày người.

Quán bar này so với bất cứ quán bar nào anh từng đi đều cởi mở hơn. Đa số các cô gái ở đây đều mặc bikini, vừa khiêu gợi vừa sexy. Không chỉ có vóc người đẹp, dáng dấp ai ai cũng xinh đẹp như hoa, so với người mẫu còn đẹp hơn.

Chỉ dựa vào chuyện Cổ An Nhiên thuê luôn một phòng mười nghìn đô la, cũng đủ để Trần Hoàng Thiên hiểu, Cổ An Nhiên làm ở đây kiếm được rất nhiều tiền. Bởi vì anh ở với Cổ An Nhiên từ ngày đi khỏi thành phố Thiên Hoàng đến giờ cũng tầm mười ngày, chứng tỏ cô đi làm ở đây còn chưa đến mười ngày, mà có thể thuê được phòng đặt như thể, có thể thấy kiếm được không ít.


Vốn định tìm một chỗ ngồi xuống, gọi ly rượu uống. Nhưng sờ túi, thẻ ngân hàng hay di động đều không mang theo, có thể nói là trên người không có đồng nào. Anh đành tuỳ tiện tìm một chỗ đứng đấy, mắt nhìn theo Cổ An Nhiên.

Rất nhanh sau đó, Cổ An Nhiên được dẫn đến chỗ ngồi.

Lúc cô ấy đến đó, sắc mặt liền thay đổi. Bởi vì ở đó có tầm mười nam nữ, một người trong số đó là Trịnh Thành Huy, anh ta đã tỉnh lại!

Cô ấy hiểu, Trịnh Thành Huy đến nơi này của Hoắc Giang Nhật để tố cáo cô ấy, muốn xử lý cô ấy. Đúng như dự đoán.

Chỉ thấy ngồi ở giữa là một thanh niên để đầu undercut, mặc áo sơ mi hoa nhìn về phía Cổ An Nhiên, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Quỳ xuống:

Thân thể mềm mại của Cổ An Nhiên khẽ run, không dám làm trái, bắp đùi thon dài thẳng tắp cong lại, cách bàn trà nhỏ, quỳ xuống trước thanh niên đầu undercut. “Quỳ xuống, không được đứng lên, dùng đầu gối, đi đến chỗ chân tôi." Giọng thanh niên đầu undercut dừng dựng, lại giống như là ra lệnh, khiến cho Cổ An Nhiên không dám làm trái Cô không thể làm gì khác chỉ đành cần chặt răng, di chuyển đầu gối, chuẩn bị đi vòng qua bàn trà, quỳ trước mũi chân Hoặc Giang Nhật. Nhưng đúng lúc này, lại có giọng nói vang lên: “An Nhiên, đứng lên

Nghe thế, thân thể Cổ An Nhiên khẽ run, quay đầu nhìn, nhìn thấy Trần Hoàng Thiên không biết đã đi theo cô ấy từ lúc nào, giờ phút này đang chạy đến bên cô ấy, kéo cổ tay cô, lôi cô dậy.

Cổ An Nhiên luống cuống, vội vàng hất tay Trần Hoàng Thiên, nóng nảy nói: "Anh chạy đến đây làm gì, mau đi đi, cậu Hoắc không phải là người anh có thể chọc vào đâu!” Dứt lời, cô ấy đẩy Trần Hoàng Thiên, đuổi anh di.

Ở đây diễn hề à, Hoắc Giang Nhật là con trai của vua ngầm đất Còn Châu này, ở Côn Châu nào có mấy người dám chọc vào anh ta. Hơn nữa quan hệ của ba Hoắc Giang Nhật với Ngô Việt Minh rất tốt, Trần Hoàng Thiên phải đi trốn ở Côn Châu, nếu đắc tội Hoắc Giang Nhật, thì coi như ở Côn Châu không còn đất cho anh dung thân! "Ha!"

Trịnh Thành Huy ngồi bên cạnh Hoắc Giang Nhật hơi nhướn mày, chỉ vào Trần Hoàng Thiên, cả giận nói: “Cậu Hoắc, chính tên khốn này chạy đến phòng tôi, đánh tôi ngất đi!”

Nghe thấy thế, tim Cổ An Nhiên như ngừng đập, giống như rơi vào vực sâu không đáy.

Ngay sau đó, thanh âm lạnh như băng của Hoắc Giang Nhật vang lên: “Thắng oắt, lại đây.

Anh ta ngoắc ngoặc ngón tay với Trần Hoàng Thiên, lập tức có hai người mặc âu phục đen cao to vạm vỡ đi từ sau lên, đứng hai bên trái phải Trần Hoàng Thiên.

Cổ An Nhiên nóng nảy, vội vàng giải thích: "Cậu Trịnh, anh hiểu nhầm rồi, không phải anh ấy đánh anh ngất xỉu đầu. Thật sự không phải đâu. “Con mẹ nó có nói dối.” Trịnh Thành Huy tức giận đứng dậy: "Tôi mù mắt hay sao? Ai đánh tôi, tôi lại không nhận ra à?” “Anh

Cổ An Nhiên tỉnh nói gì đó, Hoắc Giang Nhật lạnh lùng nói ra hai chữ: "Im miệng!

Cổ An Nhiên ngẩn người, nhất thời không dám nói lời nào.

Vì thế, Hoắc Giang Nhật nhìn về phía Trần Hoàng

Thiên, híp mắt: “Ông đây bảo mày qua đây, mày có nghe thấy không?” “Tại sao phải qua?” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng đáp lại. “Mẹ mày!” Hoắc Giang Nhật giống như là bị khiêu khích uy nghiêm, nhất thời giận dữ, quát lớn: “Cắt đứt chân tay thắng này vất xuống nuôi cá mập cho tao!” “Vâng! Cậu Hoắc!”

Hai người đàn ông mặc âu phục kia lập tức giữ chặt hai vai Trần Hoàng Thiên. “Cút ra!”

Trần Hoàng Thiên quát lên, một luồng khí tức toả ra từ người anh, đánh bay hai người đàn ông kia ra, hất bay lên trời, trong mắt vẫn là không dám tin.

Chỉ một thoáng, âm nhạc dừng lại, ánh đèn cũng không loé lên nữa. Ánh mắt của mọi người đều dàn dần tụ về phía Trần Hoàng Thiên, trong mắt đều là vẻ không dám tin. Thằng oắt này, dám động tay động chân với hộ vệ của câu Hoặc? "Con mẹ mày!”

Hoặc Giang Nhật đứng dậy, tức giận chỉ Trần Hoàng Thiên nói: "Mày tưởng là mày luyện võ, thì không cần để ông đây vào mắt đúng không? Tao nói cho mà biết, dám diễu võ dương oai trước mặt tạo, con mẹ nó mày chết chắc với tao!”

Dứt lời, anh ta vung tay lên, hồ: "Xử chết mẹ nó đi cho tao!" “Vâng!”

Mấy tên hộ vệ sau lưng anh ta lập tức móc súc ra, hướng về phía Trần Hoàng Thiên.

Một giây sau!

Đoàng đoàng đoàng!

Tiếng súng vang lên liên tiếp không ngừng, bên trong quầy bar cũng kêu lên the thẻ, mấy cô gái bồi rượu bị doa đến mức ôm tại ngồi xổm xuống đất.

Nhưng ngay giây kế tiếp, toàn bộ đầu đạn đều dừng lại trước ngực Trần Hoàng Thiên mười cm, sau đó đều rơi hết xuống mặt đất. "Này.”

Đám người Hoắc Giang Nhật ngây ra như phỗng, trong mắt đều là không tưởng tượng nổi. "Oa! Anh ta thế mà lại là một tông sư!” Cô gái ngồi đối diện chỗ ngồi kia kinh ngạc kêu lên.

Thanh niên ngồi bên cạnh cô cười một cái: “Em gái à, nhà chúng ta còn có cả vũ tôn cơ, thấy tông sư thì cần gì kinh ngạc đến thế. "Nhưng tông sư còn trẻ như thế này, là lần đầu em nhìn thấy á. Anh Hứa bảo anh là người trẻ tuổi có tư chất nhất. Em thấy là cái mũ này phải đưa cho anh trai kìa rồi."

Cô gái vừa nói vừa che miệng cười hì hì.

Nụ cười thanh niên cứng ngắc, ánh mắt nhìn Trần Hoàng Thiên nhất thời tràn đầy địch ý.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên nhìn Hoắc Giang Nhật, nhàn nhạt hỏi: "Bây giờ, tôi mang cô ấy đi được không?”

Không đến lượt Hoắc Giang Nhật trả lời, một giọng nói già nua vang lên. “Chỉ là tông sư Đan cảnh, mà dám quấy rối ở tàu

Hoàng Gia này, ai cho cậu can đảm đấy hả?"


Dứt lời, mọi người theo tiếng tìm hình, chỉ thấy một ông lão tay chống gậy, chậm rãi đi về phía Hoắc Giang Nhật đang ngồi, người xung quanh rối rít nhường đường, thì thầm to nhỏ. “Thăng oắt kia xong đời rồi, dám gây chuyện ở tàu


Hoàng Gia, chắc chắn sẽ chết rất thảm dưới tay Chung đại sư cho xem “Gây chuyện ở tàu Hoàng Gia thì thôi, còn dám giả bộ trước mặt cậu Hoắc, Chung đại sư không đánh chết anh ta mới là lạ ấy. “Chức trách của Chung đại sư chính là thu thập ai dám gây chuyện ở tàu Hoàng Gia, hơn nữa thực lực mạnh mẽ vô cùng, nghe nói tay không xé được xe tăng đó!”


Nhìn Chung đại sư đang đến gần, sắc mặt Cổ An Nhiên trắng bệch như tờ giấy, mỗi run rẩy: “Lần này rắc rối thật rồi đấy Trần Hoàng Thiên, thực lực của Chung đại sư cao hơn anh, là cao thủ cấp hai Thần cảnh. Anh gây rối ở đây, ông ta có thể xé xác anh ra. Nói đến đây, cô ấy bộp một tiếng, quỳ xuống trước


Chung đại sư. "Chung đại sư, tôi là nhân viên của tàu Hoàng Gia. Anh ta đứng ra giúp tôi, không tính là quấy rối, ông có thể nể một chút vì tôi là nhân viên của tàu Hoàng Gia, cho anh ấy đường lui hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK