Mục lục
Chàng rể đào hoa - Trần Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Tra Nam)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********

Hàn Tử Minh đang uống cà phê nóng, nghe được câu này, anh ta kích động đến mức hơi run tay, cà phê nóng đồ ào vào trong miệng. Miệng bị bỏng làm anh ta trượt tay đánh rơi ly cà phê xuống đất, còn phun phèo phèo mấy bãi nước bọt.

Nếu là ngày thường, anh ta nhất định sẽ mắng tới tả kẻ hai anh ta bị bỏng miệng.

Nhưng mà, lần này anh ta chẳng những không hề trách tôi mà còn hi hừng hỏi ngược lại: "Thật à, đào trúng được cái rương thật hà?" "Đúng vậy thưa cậu Hàn, cái rương chôn sâu hai mét, được bọc trong vôi, bên ngoài còn bao bằng một lớp túi không thấm nước, cho nên đồ vật bên trong hẳn là rất quý!" Người ngoài cửa nhanh chóng báo cáo tình huống.

Nghe vậy, Hàn Tử Minh liền bất chấp tất cả, tựa như một cơn gió chạy vèo ra phòng khách, rất nhanh đã tới hiện trường khai quật. Tại đây, anh ta quả nhiên nhìn thấy cái rương được bọc trong một cái túi chốngthấm, được đặt trên một đống đất bên cạnh.


Cái rưởng lớn cỡ cái tủ đầu giường, Hàn Tử Minh có hơi sốt sắng, cái rương lớn như vậy, chẳng lẽ là dùng để đựng vàng bạc châu báu? Chứ ai lại đi dùng cái rương to như vậy đi cất một quyền sách bao giờ, không khoa học xíu nào.

Nghĩ vậy, anh ta bèn thử đi nhắc cái rương, xem nó nặng khoảng bao nhiêu.

Kết quả, tay vừa nhắc nhẹ tí thì đã có thể dễ dàng nhấc lên, tuy rằng không phải rất nhẹ, nhưng cũng không nặng. Như vậy có thể xác định bên trong không phải chứa vàng bạc, vì nếu chứa vàng bạc nó sẽ rất nặng. "Mở ra! Mau mở nó ra!" Anh ta kích động kêu lên.

Rất nhanh đã có người đi lên mở lớp túi chống thấm nước, lấy cái rương ra, bởi vì cái rương bị khóa, người này phải đập gãy khóa, sau đó lấy một cái rương khác nhỏ hơn từ bên trong ra. "Mở ra! Mau mở ra!" Hàn Từ Minh lại kích động kêu lên.

Cái rương tiếp tục bị mở ra một cách bạo lực, bên trong lại là một cái rương khác nhỏ hơn. "Tiếp tục mở ra!" Hàn Từ Minh kích động tới mức cả người run rầy, rương lớn bọc rương nhỏ, rương saunhỏ hơn rương trước, như vậy không cần nghi ngờ nữa, tám chín phần mười thứ cất bên trong chính là Chân Võ tu luyện quyết

Cấu tạo như vậy, mục đích là để chống thấm chống ẩm, tránh cho Chân Võ tu luyện quyết bị hủy hoại.

Anh ta cảm thấy sự thật chính là như thế này!

Sau khi mở năm cái rương, cuối cùng bọn họ cũng lấy ra được một cái hộp sắt nho nhỏ. "Bảo bối nhất định được giấu trong này, mở tiếp đi, nhưng đừng mạnh tay quá, tránh làm hỏng nó!" Hàn Tử Minh nói.

Đối với người thường mà nói, dưới tình huống không biết mật mã, bọn họ rất khó có thể mở hộp sắt mà không dùng cách cắt, nhưng chuyện này đối với võ sĩ lại vô cùng nhẹ nhàng.

Một vị cao thủ cấp bậc tông sư đã nhanh chóng xé hộp sắt thành hai nửa một cách nhẹ nhàng.

Cùng lúc đó, có hai quyển sách rơi ra từ bên trong. "Ha ha!"

Thấy thứ rơi ra là sách, Hàn Tử Minh mừng điên luôn, anh ta cười đến mức chảy cả nước mắt, vui mừngnói: "Tôi còn tưởng rằng Chân Võ tu luyện quyết chỉ có một quyền, thì ra là hai quyền à, tìm được rồi, rốt cuộc cũng tìm được nó rồi, ha ha ha!!!"

Tiếng cười còn chưa dứt, anh ta đã run rẩy nhặt hai quyền sách lên.

Nhưng vừa nhìn, lại phát hiện chúng nó không có trang bìa.

Hàn Từ Minh lập tức nhíu mày, ánh mắt quét qua hai quyển sách, trong miệng lẩm bẩm đọc dòng chữ trên sách: "Chân Võ tu luyện quyết (nửa cuối) quyền Trường Sinh, Dược Vương Kinh (nửa cuối) quyền Tiên Y "Má nó!"

Hàn Tử Minh run tay, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ. "Quyền Trường Sinh, chẳng lẽ sau khi tu xong có thể trẻ mãi không già? Quyền Tiên Y, chẳng lẽ lúc học xong có thể chết đi sống lại?"

Nghĩ vậy, anh ta lập tức móc di động ra, gọi điện cho ông nội mình là Hàn Bình Minh. "Sao rồi. Cháu tìm được rồi sao?" Hàn Bình Minh "Cháu tìm được rồi ông nội ơi, tìm được rồi!" Hàn Từ Minh kích động nói: "Cháu đã đào được nửa sau của Chân Võ tu luyện quyết ở nhà của Trần Hoàng Thiên, còn có cái gì mà nửa sau của Dược Vương Kinh nữa, hình như sau khi tu có thể trẻ mãi không giả và chết đi sống lại." "Thật sao?" Giọng nói của Hàn Bình Minh cũng trở nên run rẩy, ông ta vội vàng thúc giục: "Mau mau, cháu mau lấy di động ra, chụp từng trang của Chân Võ tu luyện quyết và Dược Vương Kinh gửi qua cho ông nội xem, nhớ đừng có chụp sót một chữ nào đấy!" "Da! Cháu biết rồi thưa ông nội!"

Hàn Tử Minh cúp điện thoại, ra lệnh: "Tiếp tục đào đi, xem có thể đào được nửa đầu của hai quyển sách này không."

Nói xong, anh ta lại như một cơn gió chạy về phòng khách của biệt thự, dùng di động chụp và gửi từng tờ một, tuy bận rộn nhưng lại rất vui vẻ.

Phải tốn tầm nửa tiếng đồng hồ, anh ta mới chụp hết hai quyển sách gửi cho Hàn Bình Minh. Sau đó, anh ta giắt hai quyển sách bên eo, đi ra giám sát máy xúc đất làm việc.

Không bao lâu sau, di động của anh ta vang lên, là Hàn Bình Minh gọi tới, ông ta tha thiết nói với Hàn Từ Minh: "Cháu à, bằng mọi giá phải tìm được nửa đầunhé, đặc biệt là quyền Chân Võ tu luyện quyết ấy, nhất định phải tìm được nửa đầu. Vì nếu không có nửa đầu, cho dù chúng ta có nửa sau cũng không thể tu luyện được." “Nếu tìm được nửa đầu và bắt đầu tu luyện, như vậy sau này nhà họ Hàn chúng ta mỗi người đều có thể thành tiên, mỗi người đều có thể trường sinh bất lão, đến lúc đó toàn bộ địa cầu, đều sẽ là thiên hạ của nhà họ Hàn chúng ta, cho nên cháu nhất định phải tìm được nửa đầu nha cháu trai!"

Hàn Từ Minh nghe vậy, vẻ mặt càng thêm kích động, liên tục gật đầu: "Yên tâm đi ông nội, cháu nhất định sẽ dốc hết toàn lực, dùng mọi cách tìm ra nửa đầu!" "Ông nội chờ tin tốt của cháu đó!"

Bip bip... . truyện teen hay

Cúp điện thoại, Hàn Tử Minh nhịn không được thầm mắng: "Tên khốn Trần Hoàng Thiên, giấu cũng giỏi phết đấy. Anh giấu thì thôi đi, đằng này còn xé sách ra làm hai phần giấu ở hai nơi, chẳng phải đã hại tôi mừng hụt một phen hay sao?"

Anh ta tưởng rằng mình đã đào được, có thể thoải mái tu luyện Chân Võ tu luyện quyết, sau đó chuyên tâm đi cưa Dương Ninh Vân, nếu cô vẫn còn là trinh nữ,vậy anh ta sẽ nói với ông nội, mà nhờ công lao tìm được Chân Võ tu luyện quyết, ông nội nhất định sẽ đồng ý cho anh ta cưới Dương Ninh Vân.

Nhưng mẹ nó, bây giờ anh ta còn phải đi tìm nửa đầu, nếu dễ tìm thì không nói, nhưng nếu khó tìm, vậy chỉ có nửa cuối cũng có xài được đâu.

Sau khi chửi thầm một phen, anh ta hộ: "Đào đi! Đào nhanh lên! Đi kêu thêm mười cái máy xúc đất lại đây, những nơi trước đây từng đào giờ đào sâu xuống ba mét nữa, những chỗ chưa đào thì đào sâu sáu mét cho tôi. Nhất định phải đào được nửa đầu cho tôi nghe không!" "Vâng!"

Lập tức có người đi truyền lời.

Vì thế, anh ta gọi bên chuyển phát nhanh Thuận Phát, cất nửa sau của Chân Võ tu luyện quyết và Dược Vương Kinh vào túi chuyển phát nhanh rồi gửi về nhà họ Hàn.


Đã có bản chụp bằng điện thoại ban nãy, lỡ trong lúc gửi có thất lạc cũng chẳng sao.


Lúc này, trong một căn biệt thự xa hoa ở Côn


Châu. "Cậu Cổ, cái tên Nhậm Tường Thiên gì kia muốn giúp Cổ An Nhiên đoạt lại tài sản, bên anh đã chuẩn bịsẵn sàng để đối phó chưa?" Hoắc Giang Nhật đi vào nhà họ Cổ, hỏi Cổ Anh Tài anh trai của Cổ An Nhiên.


Cổ Anh Tài nói: "Không sao hết, anh ta dám giúp thì cứ để cho anh ta giúp, ba vợ tương lai của tôi đang chuẩn bị đối phó cái tên Hứa Kỳ Xương gì đó rồi, đừng nói là Hứa Kỳ Xương, cho dù là ông nội của Nhậm Tường Thiên lại đây cũng phải chịu thua trước mặt của ba vợ tương lai của tôi mà thôi." "Ô!" Hoắc Giang Nhật tò mò hỏi: "Chẳng phải nói Ngô Bản Tiên không đánh lại Hứa Kỳ Xương sao, sao bây giờ lại thắng được?" "Ha ha!" Cổ Anh Tài thoải mái cười nói: "Cậu Hoắc, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nói ra ngoài, ba vợ của tôi đang bày trận, còn phải bày thêm bảy ngày nữa, chờ bày xong đại trận, bắt tên Nhậm Tường Thiên kia, rồi để cho Hứa Kỳ Xương đi cứu, chỉ cần bọn họ đi vào trận, ba tên Hứa Kỳ Xương cũng không phải là đối thủ của ba vợ tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK