Mục lục
Chàng rể đào hoa - Trần Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Tra Nam)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********

"Ai... ai đấy?"

Dương Ninh Vân sợ nên hơi run, vừa vội vàng mặc quần áo vừa hỏi, tim đập bình bịch. Nếu cửa bị đẩy ra, để người ta nhìn thấy mình không mặc quần áo, rất là mất mặt đỏ! “Là tôi, Tử Minh. Người bên ngoài đáp lại.

Dương Ninh Vân “ồ” một tiếng, đáp lại: “Tới đây.”

Cô luống cuống chân tay mặc lại quần áo, mặc lại rất nhanh, rồi chạy ra mở cửa, hỏi: “Cậu Hàn, anh còn chưa ngủ à?”

Hàn Tử Minh quan sát Dương Ninh Vân, thấy trên gương mặt xinh đẹp của cô vẫn còn hơi đo đỏ, nút áo sơ mi cũng cài sai, giọng khi nói chuyện có hơi khẩn trương, không khỏi làm anh ta nghĩ đến một vài chuyện...

Chắc không phải cô đang

Sau đấy nghe thấy tiếng mình gõ cửa, cô vội vã mặc quần áo lại nên mặc sai, mặt mũi vẫn còn đỏ bừng chưa thôi?

Nghĩ như thế, anh ta lại thấy bình thường. Dù sao cũng là con người, kiểu gì chẳng có lúc đêm khuya thanh vắng tĩnh mịch không nhịn được.


Nhưng mà

Cái này không là gì, lúc này mình nói ra, có hợp ý cô không?

Trên thực tế, anh ta cũng cùng ý với Dương Ninh Vân, chẳng qua anh ta giỏi giả vờ, Dương Ninh Vân lại không phát hiện, cảm thấy anh ta là người tử tế mà thôi. “Tôi vừa mới về phòng, thì bị ông nội qua mắng cho một trận, nói tôi suýt chút nữa doạ chết ông, bị mắng nên tâm trạng không có tốt, không ngủ được, muốn đến nói chuyện phiếm với cô một chút, không biết có tiện hay không?" Hàn Tử Minh ra vẻ buồn rầu hỏi.

Dương Ninh Vân nghe thấy thế, trên mặt lộ vẻ áy náy, nói: “Xin lỗi anh nhé anh Hàn, tôi làm liên luỵ đến anh rồi. Nếu anh không ngại tôi không khéo nói chuyện, tôi nói chuyện cùng anh một lúc.

Cô có thể làm sao được nữa?

Dù sao thì cũng là vì mình, hại Hàn Tử Minh gấp gáp một đêm, còn bị ông nội anh ta mắng, chắc chắn tâm trạng rất buồn rầu, nên cô không có lý do gì để từ chối.

Huống hồ, trong mắt cô, Hàn Tử Minh là một người đàn ông tốt chuẩn mực. “Cảm ơn” Hàn Tử Minh khẽ mỉm cười, đóng cửa lại. “Tôi đi đun nước. Dương Ninh Vân nói, cô nam quả nữ ở chung một phòng, cô cũng thấy khẩn trương, chạy đi đun nước.

Nhìn vóc người hấp dẫn của Dương Ninh Vân, thêm gương mặt dễ thương và tính cách dễ khiến người yêu mến của cô, làm anh ta có loại ý nghĩ muốn cùng cô oanh oanh liệt liệt một phen.

Nhưng anh ta đã bình tĩnh lại, ngồi lên ghế salon.

Dương Ninh Vân vẫn đứng ở chỗ đun nước, chờ nước sối, không dám đi qua nói chuyện với Hàn Tử Minh. Dù sao thì đã muộn như thế này, cô nam quả nữ ở với nhau, có sợ Hàn Tử Minh sẽ không khống chế được. Nếu như thế thật thì cô cũng không biết làm sao, phản kháng thì không được mà không phản kháng cũng không được.

Rất nhanh, nước đã sôi, cô cầm bình nước qua, bỏ một ít lá trà hội trước được khách sạn tặng, rót ra hai ly nước "Cảm ơn." Hàn Tử Minh cảm ơn Dương Ninh Vân, sau đó lại nhìn cô, nói: “Thái độ của ông nội với tôi bây giờ hơi căng thẳng, trong khoảng thời gian này, chắc là tôi không về nhà được. Thật ra thì tôi cũng không thích cuộc sống của người giàu nữa, đã muốn thoát khỏi gia tộc từ lâu, một mình ra ngoài xây dựng lý tưởng sự nghiệp của riêng mình. Nếu cô không chê, phấn đấu cùng tôi được không?”

Nói đến đây, bỗng dưng anh ta cầm tay Dương Ninh

Vân, mặt chân thành tha thiết.

Thân thể mềm mại của Dương Ninh Vân khẽ run lên, muốn rút tay lại, nhận ra Hàn Tử Minh cầm tay cô chặt quá. Nghĩ đến lúc mình buồn khổ, Hàn Tử Minh ở bên an ủi cô. Bây giờ đến anh ta buồn khổ, có phải cô nên an ủi anh ta một chút không?

Nghĩ như thế, cô không phản kháng nữa, khẩn trương đáp: “Tôi không có gì cả, không có tư cách phấn đấu cùng với anh đâu.”

Hàn Tử Minh cười dịu dàng: “Có cô là được rồi, tôi chi tiền mua nhà mua xe, thành lập công ty. Mình cùng nhau phấn đấu, thành công thì chia vui, thất bại thì khích lệ nhau, được không?” “Này.” Dương Ninh Vân không biết nên trả lời anh ra sao.

Thấy cô do dự, Hàn Tử Minh cảm thấy là có triển vọng, liên đứng lên, bể cô theo kiểu bế công chúa “Cậu Hàn, anh. Dương Ninh Vân cực kỳ khẩn trương. Hàn Tử Minh ôm cô, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Tôi có thể cảm nhận được cô là một cô gái tốt. Tôi muốn... cho cô một mái nhà, để cô trở thành người phụ nữ của tôi, bảo vệ cô, yêu thương cô cả đời. Nhất định sẽ không giống với chồng cô, luôn luôn nghi ngờ cô, làm tổn thương cô.”

Dứt lời, anh ta ôm Dương Ninh Vân vẫn còn đang ngẩn ngơ, đi đến bên giường lớn, đặt cô lên giường, hôn xuống.

Thân thể mềm mại của Dương Ninh Vân khẽ run, mắt mở to. Theo bản năng cô muốn phản kháng lại, nhưng nghĩ đến bản thân đã làm liên luỵ đến Hàn Tử Minh, mà anh ta lại còn cứu cô, bao dung cô, đối với cô có tình có nghĩa. Trong lúc nhất thời, cô không biết phải làm sao!

Rất nhanh, áo sơ mi của cô đáp đất. Dương Ninh Vân cảm giác bản thân sắp thất thủ, sắp đánh mất chính mình. “Mình chỉ là bị Trần Hoàng Thiên hiểu lầm. Có lẽ sẽ có ngày sự thật được phơi bày. Mình không thể, không thể làm chuyện có lỗi với anh được”

Nghĩ đến đây, cô liền thanh tỉnh, đẩy Hàn Tử Minh ra, lấy chăn bao quanh người mình, yếu ớt nói: “Cậu Hàn, đáng ra tôi không nên từ chối anh. Nhưng mà, anh từng nói, qua đêm tối chính là ngày sáng, chắc chắn sẽ có ngày chồng tôi tha thứ cho tôi, tôi phải về bên cạnh anh ấy. Nếu anh ấy không cần tôi nữa, khi đó nếu anh không chế, tôi... Cái gì tôi cũng cho anh, được không?”

Dù sao thì mạng mình là do Hàn Tử Minh cứu về, nếu Trần Hoàng Thiên không cần cô nữa, thì có nguyện ý cho Hàn Tử Minh.

Chuyện này Hàn Tử Minh đã dự liệu được trong đầu nên không thấy mất hứng, dịu dàng cười nói: "Tôi tôn trọng ý kiến của cô. Nhưng tôi không mong cô sống cuộc sống đi thuê nhà không có chỗ ở ổn định như thế này, nên tôi xin cô, cô hãy nói cho tôi biết, chồng cô ở đâu, tôi đi tìm anh ta, nói chuyện với anh ta một chút. Nếu anh ta còn tin tưởng cô, để cô quay về bên anh ta, thì tôi chúc phúc cho hai người. Nhưng nếu anh ta không tin tưởng cô, oán hận cô, thì tôi sẽ thay thế anh ta, làm chỗ dựa cả đời này của CÔ."

Dương Ninh Vân nghe thế thì cảm động, đôi mắt xinh đẹp ngập nước lấp lánh.

Tử Minh đối với mình thật sự rất tốt “Ninh Vân, nói tôi biết, chồng cô đang nơi nào, ngày mai tôi đi tìm anh ta. Thấy Dương Ninh Vân sững sờ như thế, Hàn Tử Minh truy hỏi. “Anh ấy giống như tôi vậy, không có nơi ở cố định. Nhà của anh ấy, bị anh họ của tôi chiếm mất, cho nên tôi cũng không biết anh ấy đang ở đâu. Dương Ninh Vân nói.

Hàn Tử Minh ngạc nhiên, lại hỏi: “Vậy anh ta không có nơi ở hay sao?” “Không phải, giờ anh ấy cũng không hay ở thành phố

Đông Đô, chắc là ở quán rượu, hoặc là ở nhà người khác.

Dương Ninh Vân trả lời.

Hàn Tử Minh cau mày: “Nhà của anh ta bị chiếm mất, không dọn nhà sao?” “Không có” Dương Ninh Vân lắc đầu: “Lúc bị chiếm anh ấy không có ở thành phố Đông Đô, không dọn dẹp được gì, chúng tôi bị anh họ tổng cổ luôn ra ngoài. “Tôi biết rồi.”

Hàn Tử Minh giống như là nghĩ đến chuyện gì, gật đầu.

Xem ra chỉ cần tìm được anh họ kia của cô, mua lại cái nhà đó, tìm kiếm cẩn thận, cho dù phải đào ba tấc đất cũng phải kiểm tra xem Chân Võ Tu Luyện Quyết có bị giấu ở căn nhà đó hay không.

Nghĩ thế, anh ta đứng dậy, chỉnh lại cổ áo nói: "Tôi quá xúc động rồi, không nên đối xử với cô như thế. Tôi đi thuê phòng ngủ, cô nghỉ ngơi cẩn thận nhé.

Dứt lời, anh ta vội rời đi. "Trần Hoàng Thiên, vừa nãy tôi gọi điện hỏi các chị tôi rồi. Hai người kia đi được một giờ, anh đã an toàn" Cổ An Nhiên đi vào phòng tắm, vừa cười vừa nói với Trần Hoàng Thiên đang ngâm trong bồn tắm.

Trần Hoàng Thiên sợ sẽ có người kiểm tra, nên nhất quyết trốn trong buồng tầm không chịu ra. Nghe thấy Cố

An Nhiên nói như thế, anh thở phào nhẹ nhõm, đi ra khỏi bồn tắm, cởi quần áo ướt nước ra, rồi ra khỏi phòng tắm.

Anh đi đến ghế sopha, rơi vào trầm tư. Sau một lúc, anh hỏi: “Du thuyền này đi về Côn Châu sao?" “Đúng thế, đi từ Côn Châu đến, bây giờ thì quay về điểm xuất phát. Ba ngày là có thể về đến Côn Châu. Anh tính đi Côn Châu tị nạn, hay là quay về?” Cổ An Nhiên hỏi. “Đi Côn Châu.” Trần Hoàng Thiên nhàn nhạt trả lời.

Nhà họ Tiêu và nhà họ Hàn đều là nhà giàu của nước Lam Hoa. Bây giờ bị hai người để mắt đến, trở về sẽ rất nguy hiểm. Dựa vào quan hệ giao thiệp của hai gia tộc này, về không được mấy ngày sẽ bị tìm ra, đi Côn Châu tránh khó khăn cũng khá tốt.

Đến Côn Châu, để Chu Kình Thượng gửi dược liệu trăm năm tới, dùng để tăng thực lực, đến khi đó trở về cũng không muộn. Vì thế, anh móc từ trong túi ra một chai thuốc được bọc rất tốt, không bị nước vào. Đổ ra ăn một viên Nguyên

Dương Đan, như thế thì nội thương của anh có thể được nhanh chóng chữa khỏi.

Thuốc tránh thai hả?" Mặt Cổ An Nhiên sáng lên, chẳng lẽ Trần Hoàng Thiên định ra tay với mình rồi hả?

Trần Hoàng Thiên đảo mắt hai cái, gõ lên đầu cô một cái: "Cái đầu có này, sao cử nghĩ đến chuyện kia thế. Tôi bị thương, uống nó chữa thương được chưa?” "À.” Cổ An Nhiên hơi thất vọng, thở dài, cầm hộp thuốc lá trên bàn trà, lấy cho bản thân một cây, nhét cho Trần Hoàng Thiên một cây, đốt cho Trần Hoàng Thiên trước rồi mới đốt cho mình. "Cô cũng biết hút thuốc?” Trần Hoàng Thiên tò mò.

Cổ An Nhiên than thở: “Lúc trước thì không biết, nhưng sau khi ba tôi mất, tôi lại đi theo chuyến đi này. Lúc đi tiếp khách bị người ta cưỡng ép nhét vào miệng, lâu rồi thành quen. Không còn cách nào, không thì không thể sống tốt ở đây được. Tôi phải kiếm tiền, còn mẹ còn em trai cần tôi nuôi. Nói đến đây, cô nhìn Trần Hoàng Thiên, cười khổ: “Có phải nghe xong càng thấy không hứng thú với tôi nữa đúng không?”

Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Cô như thế, chắc có mùi vị khác.

Cổ An Nhiên buồn cười: “Hoá ra, anh thích kiểu phụ nữ không đàng hoàng nha. Cô ôm cổ Trần Hoàng Thiên, cực kỳ quyến rũ hỏi: "Vậy bây giờ thì sao, cho anh anh có muốn không?”

Trần Hoàng Thiên nhìn cô, không biết nói thế nào.

Thấy anh không nói gì, Cổ An Nhiên dập thuốc, cũng dập luôn thuốc lá trên tay Trần Hoàng Thiên, chủ động hôn anh.

Lần này, Trần Hoàng Thiên không có từ chối, ở bên Cổ An Nhiên củi khô lửa bốc, chút liền cháy.

Anh vì phụ nữ mà chịu quá nhiều tổn thương, nên cần phụ nữ đến chữa thương. Chỉ là có chút không khéo, hai người còn chưa vào thắng được chủ đề, cửa phòng bị gõ vang.

Cập cộp cộp!

Nghe được tiếng gõ cửa, Trần Hoàng Thiên bị doạ run, đẩy Cổ An Nhiên ra, chạy vào phòng tắm. “Lại chạy, An Nhiênn anh đi, bị doạ thành cái dạng gì rồi.


Cổ An Nhiên đảo mắt, mặc áo choàng tắm, mở cửa ra, thấy hai người đàn ông mặc âu phục đứng ngoài cửa. “Xin hỏi có chuyện gì?” Cổ An Nhiên hỏi. “Cậu Hoắc mời cô qua nói chuyện. Một người trong đó nói.


Cổ An Nhiên sửng sốt, có dự cảm không tốt, nhưng vẫn nói: “Tôi đi đây


Cô cởi luôn áo choàng tắm, mặc luôn bikini ra khỏi phòng. Đây là quy định của tàu Hoàng gia, gải tiếp rượu sẽ mặc như thế, không mặc nhiều hơn. “Chắc không phải là cậu Hoặc kia biết, Cổ An Nhiên giả mạo mướn phòng với anh ta nên muốn xử lý cô ấy đấy chứ?”


Trần Hoàng Thiên trốn trong phòng tắm nghe thấy rõ, bấy giờ lặng lẽ đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK