Mục lục
Chàng rể đào hoa - Trần Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Tra Nam)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiên Tỉ, đây là một vùng đất thần bí, ở đây thuật phù thuỷ và thuật ướp rất phổ biến.

Đi xe cả một ngày, cuối cùng thì Trần Hoàng Thiên và Đạo trưởng Lí cũng đến được thành phố Thiên Hoàng của Tiên Ti.

Thành phố này rất đẹp, cổ kính, đặc biệt là vào buổi tối, sẽ có cảm giác như là được quay về thời cổ đại. "Cậu Trần, buổi đêm đừng đồi núi rất khó đi, bây giờ chúng ta tìm một chỗ nào đấy ăn cơm đã, sau đó tìm một nhà nghỉ để nghỉ ngơi đem nay, ngày mai chúng ta sẽ đi lên núi, anh thấy thế nào?"

Xe đang chạy trên đường. Đạo trưởng Lí xoa bụng rồi cười và hỏi. "Cũng được." Trần Hoàng Thiên đáp lại với vẻ thản nhiên, từ từ dừng xe lại: "Ông nhìn hai bên đường xem ở đầu có quán cơm phù hợp thì bảo tôi." "Tôi rất hiểu biết về nơi này, tôi đã đi qua đây nhiều lần rồi, cứ đi về phía trước đi, ở đó sẽ có một nhà hàng lẩu rất nổi tiếng, buổi tối ở Tiên Ti cũng lạnh như ma quỷ vậy, ăn một chút lấu sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Đạo trưởng Lê nói.

Đã đến tháng mười một rồi, thời tiết đã lạnh rồi, lầu bắt đầu trở nên phổ biến hơn.

Rất nhanh sau đó, xe đã dừng lại ở bên đường, Trần Hoàng Thiên và đạo trưởng Lí đi vào một quán lẩu, chỗ ngồi trong quán đã chật ních, hai người gọi một nồi lẩu, rồi bắt đầu ăn ở trong đại sảnh. "Cậu Trần thấy thế nào, rất ngon phải không?" Đạo trưởng Lí thấy Trần Hoàng Thiên cay quá, đầu toát đầy mồ hôi, không khỏi bật cười. "Không tệ." Mặc dù rất cay nhưng Trần Hoàng Thiên vẫn cố gắng ăn.

Đạo trưởng Lí cười sằng sặc. Đưa cho Trần Hoàng Thiên một cốc bia, vừa ăn vừa uống.

Ăn được một nửa thì đột nhiên có tiếng một người phụ nữ vọng đến. "Tôi nói góc mặt này quen lắm, thì ra là anh, Lí Đạo


Ngư

Vừa nói dứt lời, Trần Hoàng Thiên và Đạo trưởng Lí bằng đồng thời quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hiện ra trước mắt một khuôn mặt vô cùng tinh tế.

Đó là một cô gái khoảng hai tư hai mươi lăm tuổi, cao khoảng một mét bảy lãm, mái tóc màu nâu uốn sóng nhỏ, những nét trên khuôn mặt đều rất thanh tú khiến cho người ta không khỏi ngỡ ngàng, dáng người lại khiến cho người khác thèm muốn, đặc biệt là chiếc quần bò ôm sát lấy đôi chân vừa dài vừa thẳng. khiến ai nhìn cũng đều muốn chiêm ngưỡng, cô mặc một chiếc áo croptop trắng bỏ sát và khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen bên ngoài, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, thanh thoát, uyển chuyển của cô.

Tóm lại, dáng người của cô còn đẹp hơn cả một siêu mẫu, ngoại hình cũng lấn át và nổi bật hơn mọi cô gái khác, đúng là một cô gái đẹp hiếm thấy.

Còn có một người mặc trang phục thời Đường, đôi mắt như chim ưng, cao to lực lưỡng, một người có thân hình rất cao lớn.

Sau một phút ngẩn người ra, Đạo trưởng Lí cười trừ với vẻ rất gượng gạo: "Cô An Nhiên, ông Cao, tại sao hai người cũng ở đây vậy?"

Cô An Nhiên hé miệng, để lộ ra hàm răng đều đặn và trắng nõn, nói: "Anh biết mà, tôi mới phải hỏi anh, tại sao anh lại ở đây?" Người đàn ông đi với anh là ai vậy? Chẳng phải anh lại đi lừa bịp đấy chứ, đã, bị chém mất một tay rồi à?" "Nào.." Đạo trưởng Lí cười với vẻ gượng gạo, câu hỏi thứ ba này đã động trúng vào nỗi đau của anh ta.

Nhưng mà anh ta đã rất nhanh chóng lảng tránh cả hai câu hỏi, chỉ vào Trần Hoàng Thiên và giới thiệu: "Anh này là

Trần Hoàng Thiên, tôi đi cùng anh ấy đến đây chơi"

Sau đó, anh ta lại giới thiệu với Trần Hoàng Thiên: "Vị này là cô An Nhiên, đến từ Côn Châu, là con gái của ông Cổ Đình Chiến, chủ tịch Tập đoàn Yên Hưng" "Thì ra là cô Cổ." Trần Hoàng Thiên cười, nói rằng anh và bố của cô đã từng gặp nhau một lần, lúc trước, khi Cổ Đình Chiến đến Đông Đô, muốn góp cổ phần một trăm năm mươi nghìn tỉ vào ngành điện ảnh và truyền hình của công ty giải trí Hoàng gia Entertainment, sau này công ty Hoàng gia đổi chủ, nghe nói Cổ Đình Chiến đã muốn rút cổ phần.

Cổ An Nhiên không nhìn Trần Hoàng Thiên. Cô cười và hỏi với gọng lạnh lùng: "Anh và Đạo trưởng Lí đến đây làm gì vậy?"

Trần Hoàng Thiên tỏ vẻ mặt tươi cười, thản nhiên nói: "Hình như tôi không cần thiết phải báo cáo với cô nhỉ?"

Mặt nóng bừng bừng lạnh lùng đứng dậy bỏ đi, Trần Hoàng Thiên đột nhiên cũng không vui vẻ nữa, vì vậy nên thái độ cũng thay đổi.

Cổ An Nhiên chớp mắt nhìn Lí Đạo Ngư: "Chẳng phải anh muốn dẫn anh ta đến nơi bí mật chứ?" "Việc này..." Lí Đạo Ngư đột nhiên xấu hổ. "Cô ta cũng biết chỗ đó sao?" Trần Hoàng Thiên nhìn Lí Đạo Ngư. "Ờ..." Lí Đạo Ngư cười với vẻ hổ thẹn và nói: "Năm năm trước tôi đến Côn Châu lừa đảo, lại lừa đúng phải nhà của bố cô ta, đã bị ông Cao bắt thóp, lúc đó ông Cao muốn giết chết tôi, để bảo vệ mạng sống của mình, tôi đã đưa ông ta đến nơi đó." "Anh đúng là chó không đổi được cứt, chứng nào tật ấy" Trần Hoàng Thiên không khỏi buồn cười.

Lúc này, An Nhiên lại nhìn Trần Hoàng Thiên: "Nói như vậy thì anh ta cũng muốn đưa người đến chỗ đó." "Anh ta có thể đưa nhà cô đi, thì chẳng lẽ không thể đưa tôi đi sao?" Trần Hoàng Thiên nói với vẻ thản nhiên, anh cảm thấy rằng pháp khí vẫn chưa bị lấy đi mất, nếu không thì Cổ An Nhiên cũng sẽ không tới hỏi hui như vậy." "Không được dẫn anh ta đến đó, nếu không thì tôi sẽ giết anh!" Cố An Nhiên cảnh cáo Lí Đạo Ngư. "Việc này." Lí Đạo Ngư cảm thấy khó xử. "Hây dô!"

Ngay lúc đó, có một tiếng động đột nhiên vọng lại. "Cô gái đẹp, ai chọc giận cô à, tại sao cô lại muốn giết người?"

Mọi người nhìn ra, chỉ thấy một chàng trai trẻ vuốt tóc dựng đứng, dẫn theo mấy cô cậu đi tới. Nhìn Cố An Nhiên từ trên xuống dưới, vẻ mặt tham lam, nói một cách chân thành: "Đây thực sự là một cực phẩm, nếu được chơi thì sẽ rất đã nhỉ?" "Liên quan gì đến anh?" Cố An Nhiên nói với vẻ khó chịu.

Chàng trai trẻ cũng không tức giận, cười và nói: "Nghe giọng của cô, hình như là người Lĩnh Hoa có phải không? Không phải là hai người này đã đắc tội với cô đấy chứ? Nói cho tôi biết. Ba tôi là vua của thế giới ngầm, Lâm Tề Thiên, tôi là con trai của ông ấy, Lâm Hảo Nhiên, tôi đảm bảo sẽ giúp cô đánh bại hai người bọn họ!"

Cổ An Nhiên nghe thấy vậy, cười một cách quyến rũ: "Thì ra là con trai của ông trùm xã hội đen là " "Hệ hê!" Lâm Hảo Nhiên cười và nói: "Tuy ra tôi là con trai của ông trùm xã hội đen nhưng tôi lại thường hay giúp đỡ người khác, đặc biệt là những cô gái đẹp. Có gì cứ cần tôi giúp đỡ, thì cứ nói thẳng, Lâm Hảo Nhiên tôi sẽ không bao giờ từ chối!" "Được rồi." Cố An Nhiên chỉ vào Trần Hoàng Thiên, và nói: "Anh ta là bạn trai của tôi, bị lão kia đưa đến đây chơi gái, đã lâu rồi mà không về nhà, gọi điện thoại cũng không nghe máy, tôi đành phải đi cùng chủ của tôi đi tìm anh ta, nhưng anh ta vẫn không chịu về nhà, loại người phụ bạc này mà sống thì chỉ mang đến tại hoạ, anh hãy giúp tôi đánh chết anh ta đi."

Cô không muốn bị bại lộ nơi cất giữ pháp khí, Lí Đạo Ngư dẫn anh đến, vậy thì cô liền giết chết anh, Lí Đạo Ngư không dẫn anh đi thì sẽ bớt đi một người biết đến nơi đó. "Trời ơi!"

Lâm Hảo Nhiên nghe thấy vậy không dám tin, nói: "Anh bạn à, anh điên rồi, có một người bạn gái xinh đẹp như vậy mà không chơi, lại đi đến đây để chơi gái. Có phải là đầu anh có vấn đề rồi không?" "Nếu đổi lại tôi là anh, chết trên bụng cô ấy thì tôi cũng không đi tìm người phụ nữ khác, thật sự chẳng biết anh nghĩ luẩn quẩn thế nào, thật sự kì lạ. "Đừng nghe cô ta nói xạo." Trần Hoàng Thiên nhấp một ngụm bia, vừa gắp lẩu vừa nói: "Tôi hoàn toàn không quen biết cô ta. Tôi cũng giống anh thôi, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ta." "Giả vờ, anh cứ giả vờ tiếp đi!" Cố An Nhiên ra vẻ tức giận: "Đã lên giường với tôi mà không dám nhận tôi là bạn gái, anh đúng là một tên đàn ông tồi, không xứng đáng sống trên đời này!"

Nói đến đây, cô lại nhìn Lâm Hảo Nhiên: "Cậu Lâm, hãy giúp tôi đánh chết tên đàn ông khốn nạn này đi, nếu anh làm tốt thì tôi sẽ xem xét việc làm bạn gái của anh."

Lâm Hảo Nhiên nghe thấy vậy, ánh mắt sáng loá lên, chảy nước miếng. "Cô nói thật chứ? Tôi giúp cô đánh chết tên đàn ông khốn nạn này, cô sẽ làm bạn gái tôi chứ?" "Ừ" Cổ An Nhiên gật đầu: "Nếu anh thích tôi, thì hãy giúp tôi vụ này đi, nếu anh không thích tôi nói thì tôi sẽ không nói gì cả." “Thích chứ! Tôi rất thích!" Lâm Hảo Nhiên vui chết đi được, lúc đó anh đạp tay lên chiếc bàn lẩu, chỉ vào Trần Hoàng Thiên và nói: "Tên đàn ông khốn nạn như anh, hãy mau quỳ xuống và xin lỗi cô gái đẹp này đi, sau đó hãy chấp nhận để tôi trừng trị anh giúp cô gái đẹp này!" "Cút ra một bên đi." Trần Hoàng Thiên hất thắng cốc bia vào Lâm Hảo Nhiên. "Á à!"

Lâm Hảo Nhiên bị hất bia lên mặt, hét lên, hai tay đưa lên mặt lau lau, rồi sau đó nổi giận đùng đùng nói: "Mấy anh em, thằng nhãi này dám hất bia lên người tôi, hãy xông lên, đánh chết thằng nhãi này cho tôi!" "Được!"

Bốn năm chàng thanh niên hồ lên, giơ nắm đấm hướng vào Trần Hoàng Thiên. Thấy vậy, Cổ An Nhiên vỗ tay cười và nói: "Ai bảo anh đã thịt tôi, tôi xem anh chết như thế nào!"

Không cần đợi cô dứt lời, Trần Hoàng Thiên nắm lấy một chai rượu. Nội lực bừng bừng trỗi dậy trong anh.

Bich!

Chai bia vỡ toạc ra, từng mảnh từng mảnh bắn vào bốn năm người thanh niên kia.

Giây tiếp theo! "Á à!"

Nắm tay, trên mặt, trên người của bốn năm thanh niên đó, tất cả đều bị những mảnh thuỷ tinh nhỏ đâm vào, đau đến mức không ngừng kêu thảm thiết. "Chết tiệt! Là một tên có võ!"

Lâm Hảo Nhiên bị nôn ra máu. "Trời ơi!. Anh ta là một người học võ, hơn nữa năng lực của anh ấy không thấp chút nào!"

Cổ An Nhiên cũng cô cùng kinh hãi, đôi mắt long lanh của cô chứa đầy vẻ không thể tin được.

Đến cả những vị khách đang ăn lẩu ở đại sảnh cũng đều bị doạ cho sợ hãi, đều bắt đầu bàn tán. "Còn muốn giúp cô ta xử lí tôi nữa không?" Trần Hoàng Thiên nhìn Lâm Hảo Nhiên.

Càu nhàu

Lâm Hảo Nhiên nuốt nước miếng, xoay người bỏ chạy, chạy đi rất xa rồi mới gào thét lên: "Người có võ thì đã là cái thả gì chứ, bên cạnh ba tôi cũng có rất nhiều người có võ, còn có mấy chục chim ưng, loại mày hãy chờ bố mày đây, xem bố mày sẽ trừng trị mày như thế nào!"

Nói xong thì Lâm Hảo Nhiên cũng biến mất khỏi nhà hàng lẩu. "Rốt cuộc anh là ai?" Cổ An Nhiên hỏi.

Trần Hoàng Thiên vừa gắp lẩu vừa nói: "Không phải cô nói cô là bạn gái tôi sao, vậy thì tại sao đến bạn trai mình là ai cô cũng không biết?"

Cổ An Nhiên: "..." 11

Tôi muốn mượn đao giết người nên mới nói như vậy, mới làm bừa như vậy, nếu không thì tôi cũng không muốn nói như thế, căn bản là anh không xứng với tôi chút nào hết "Sau này đừng có làm bừa như vậy, thật là đáng xấu hổ." Trần Hoàng Thiên lại nói thêm. "Hừ!" Cố An Nhiên nói với vẻ rất tức giận: "Đừng tưởng rằng anh là người có võ thì tôi không thể trừng trị anh, anh có tin là tôi bảo ông Cao ra tay bắn chết anh trong tức khắc không?"

Trần Hoàng Thiên cười nhạt: "Còn phải xem ông ta có bản lĩnh đó không đã "Anh đúng là không biết sống chết là thế nào!" Cổ An Nhiên rất tức giận, quay người nói: "Ông Cao, hãy bắn chết thằng nhãi này đi, để xem anh ta còn dám mạnh miệng nữa không?"

Ông Cao cười khoái chí: "Không vội, chẳng phải cậu Lâm Hảo Nhiên kia nói sẽ gọi ba cậu ấy sao, sẽ có người đến trừng trị anh ta thôi, chẳng cần phải bẩn tay làm gì."


Cố An Nhiên gật gật đầu, cô nhìn Trần Hoàng Thiên nói với vẻ đắc ý: "Tiểu thư đây muốn giết chết anh, thì sẽ có hàng nghìn hàng vạn cách."


Rồi sau đó cô lại cảnh cáo Lí Đạo Ngư: "Anh không được phép giúp anh ta, nghe rõ chưa, nếu không thì ông Cao sẽ chém nốt cánh tay kia của anh đấy!" "Không giúp, tôi không giúp ai hết." Lí Đạo Ngư cười khà khà, anh ta còn ước gì bọn họ sẽ đánh cơ. Ai chết anh ta cũng không quan tâm, anh đều rất vui mừng bởi vì hai người đều đã từng đánh anh bị thương rồi.


Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi. Đột nhiên, cả quán lẩu loạn lên. "Đến rồi, đến rồi! Đại ca Lâm đã dẫn người đến trợ giúp cậu Lâm rồi! Anh chàng trẻ này gần như chết chắc rồi!"


Thấy vậy, Cổ An Nhiên vắt hai tay trước ngực, vui l mừng khi có người gặp tai hoạ. "Tiếp theo hãy chờ xem anh sẽ thoát kiếp nạn này như thế nào!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK