Tập đoàn Chu thị.
Chu Lãng ngẩng đầu lên từ một chồng tài liệu, mặt lạnh như băng mà nhìn giấy nợ và lọ thuốc đặt bên cạnh, cười nhạt một tiếng.
Còn nói là thuốc đau dạ dày.
Môi mỏng của Chu Lãng hơi mím lại, lâu sau mới lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại mà Nguyễn Du Hà gọi tới hôm qua, bấm gọi lại cho cô.
Anh rất muốn thấy dáng vẻ của Nguyễn Du Hà khi nhận lọ thuốc này trước mặt anh, cũng muốn nghe xem cô còn có thể bịa ra lý do mới nào nữa.
Điện thoại vừa thông, một giọng nữ dịu dàng truyền đến: “Chào mừng gọi đến khách sạn Winton, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài ạ?”
Chu Lãng khẽ cau mày, khách sạn?
Không phải cô ở nhà bạn sao, đi khách sạn làm gì.
Nghĩ đến khả năng nào đó, vẻ mặt Chu Lãng đột nhiên lạnh đi, một lớp sương mỏng phủ lên đôi mắt.
Cúp máy, Chu Lãng đứng dậy sải bước dài ra khỏi phòng làm việc.
Đi đến cửa lại quay trở vào, cầm lấy lọ thuốc trên bàn nhét vào túi áo.
Lâm Nam thấy anh đi ra, lập tức đi theo: “Tổng giám đốc...”
Chu Lãng giọng nói lạnh lẽo: “Đi Thịnh Quang.”
“Vâng.”
Đi được nửa đường, Lâm Nam nhận được một cuộc điện thoại, biểu cảm có hơi nghiêm trọng: “Tổng giám đốc, người nhà họ Quý đến nhà cũ rồi, nghe nói là để bàn về hôn sự của cậu Quý và cô An An.”
Trên khuôn mặt trầm lạnh của Chu Lãng không nhìn ra chút cảm xúc nào, cách vài giây mới nói: “Về đó.”
Chiếc xe đổi hướng, đi thẳng về phía nhà cũ nhà họ Chu.
......
Lần này đến nhà họ Chu ngoài cha mẹ của Quý Hoài Kiến và Quý Nhiên ra, còn có Lâm Tri Ý.
Nhà họ Lâm và nhà họ Chu là thế giao*, Lâm Tri Ý dịu dàng, yên tĩnh lại hiểu biết, Chung Nhàn vẫn luôn rất thích cô ta.
*Chỉ hai gia đình thân thiết với nhau đã mấy đời.
Sau khi chào hỏi người lớn, Lâm Tri Ý cũng biết hoàn cảnh như này cô ta ở lại không thích hợp, vì vậy bèn nói: “Bác trai bác gái, lần này cháu mua mấy đĩa nhạc cổ điển ở nước ngoài, anh Tuyến Niên nhất định sẽ thích, cháu đi đưa cho anh ấy.”
Chung Nhàn cười nói “Đi đi, nó đang ở trong vườn ấy. Đã lâu không gặp, nó nhìn thấy cháu chắc hẳn rất vui.”
Đây vốn là chuyện của Chu An An và Quý Hoài Kiến, theo lý mà nói Chu An An chỉ là con của em gái Chung Nhàn, ngay cả khi cô ta đổi họ thành Chu, cô ta cũng không thể coi là là người nhà họ Chu thực sự, hôn sự của cô ta đáng lẽ phải để cha mẹ cô ta làm chủ.
Nhưng hai bên gia đình đều rất rõ rằng Chu An An không là gì cả, và điều thực sự cần phải thúc đẩy thành công trong lần này, là cuộc liên hôn của nhà họ Chu và nhà họ Quý.
Vì thế người đứng ra làm chủ đại cục lần này, người lẽ ra nên ở đây lại biến thành ông Chu và Chung Nhàn.
Liên hôn thương mại kiểu này là chuyện quá đỗi bình thường trong một gia đình giàu có.
Mà biểu hiện của Chu An An trước mặt người lớn cũng rất khéo, ăn nói lại ngọt ngào.
Bố mẹ Quý Hoài Kiến cảm thấy cô ta chắc hẳn là từ nhỏ đã được chiều hư, không có ý xấu, không chừng kết hôn xong sẽ thay đổi.