Lý Ngang bắt đầu động tay động chân trên cơ thể cô.
“Em đang muốn hỏi anh đây, không phải trước đây anh nói là đi ít nhất hai năm sao, sao chưa đến một năm đã...”
Nghe thấy lời này, thần sắc Lý Ngang có hơi mập mờ, cố cười để cho qua: “Anh đây không phải là nhớ em quá sao, đề nghị bao nhiêu lần công ty mới đồng ý cho anh về, em không biết anh một mình ở bên ấy khổ thế nào đâu.”
Trong phòng khách không bật đèn, toàn là nến anh ta dùng để tạo bất ngờ, vì thế Bùi Sam Sam cũng không nhìn rõ vẻ mặt bất thường của anh ta, chỉ dịu dàng nói: “Rồi rồi rồi, biết anh chịu khổ rồi, sau này em sẽ thương anh hết lòng.”
Lý Ngang hôn lên môi cô ấy, khẩn thiết nói: “Đừng sau này nữa, bây giờ luôn đi.”
Trong phòng khách, chỉ còn lại ánh nến lung linh.
Sau khi Nguyễn Du Hà đến khách sạn, tắm rửa xong nằm trên giường, nhìn số dư tài khoản của mình, giữ lại tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt thường ngày, còn lại toàn bộ chuyển hết cho Chu Lãng.
Lại xóa hết những dòng trạng thái trước đây chửi Chu Lãng mà chỉ mình Hứa Loan nhìn thấy, chửi một trận thì có ích gì, không phải vẫn là mặc anh nhào nặn sao.
Trước khi ngủ, Nguyễn Du Hà rót một cốc nước, vốn định uống viên vitamin B9, lục lọi tất cả túi, vẫn không thấy đâu.
Ngồi bất lực trên giường, cảm thấy thần kinh đều đang đau.
Hôm nay cô đi rất nhiều nơi, cũng không biết thuốc bị rơi ở đâu.
Quan trọng là, cô còn đến phòng làm việc của Chu Lãng.
Nguyễn Du Hà bình tình một lát, vẫn quyết tâm thăm dò xem sao.
Cô mở số điện thoại của Chu Lãng trong danh sách đen ra, dùng điện thoại bàn của khách sạn gọi đi, chuông kêu một lúc lâu bên kia mới nhấc máy.
“Tổng giám đốc Chu...là tôi.”
“Nói.”
Lạnh lùng, ngắn gọn súc tích.
Nguyễn Du Hà nắm lấy ống nghe, khẽ liếm mối mới thận trọng mở miệng: “Tôi mới nhận ra thuốc...đau dạ dày của tôi không thấy đâu nữa, không biết có rơi ở phòng làm việc của anh...”
“Không có.”
Chu Lãng nói xong, chẳng đợi cô nói tiếp, không chút do dự mà cúp máy.
Nguyễn Du Hà: “...”
Không có thì không có, hung dữ như thế để làm gì, đồ đáng ghét.
Nguyễn Du Hà nằm trên giường, mặc dù cô cố ý nói vitamin B9 thành thuốc đau dạ dày, nhưng mà nếu thật sự rơi ở đó, chỉ dựa vào tác dụng của vitamin B9, tên đàn ông kia nhất định sẽ lại chế giễu cô mơ mộng hão huyền.
Nhưng ngay cả như vậy, Nguyễn Du Hà vẫn có chút không yên tâm, tối cũng ngủ không ngon, hôm sau vừa sáng đã dậy, đến quán cà phê và nhà hàng hôm qua hỏi một lượt, đều nói không nhìn thấy.
Chỉ có thể hi vọng là rơi trên đường.
Nguyễn Du Hà buổi chiều cũng không có việc gì làm, hẹn mấy chủ nhà đi xem phòng, tốt nhất là hôm nay gặp được cái nào phù hợp liền kí hợp đồng rồi chuyển ra ngoài.
......