• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nghe thấy lời này, Nguyễn Du Hà và Bùi Sam Sam đều có chút hoài nghi.  

 

Bùi Sam Sam nói: “Đấy không phải là tên cặn...tổng giám đốc Chu tìm lý do đường đường chính chính để nâng đỡ Thư Tư Vi sao, sao có thể trao cho nhà thiết kế?”  

 

“Không biết nữa, tôi cũng là nghe người khác nói thế.”  

 

“Chắc chắn là cô nghe nhầm rồi, tên cặn...tổng giám đốc Chu vì Thư Tư Vi mà khoảng thời gian này cho Thịnh Quang không ít lợi ích, anh ta còn lâu mới tốt bụng như vậy.”  

 

Hứa Loan gật đầu đồng tình: “Tổng giám đốc Chu đúng thật không phải một người lương thiện.”  

 

Nói mãi, lại tiếp tục đưa chủ đề quay về cũ: “Nhưng mà, trước đây anh ta cho Thịnh Quang mượn đội ngũ PR, điều này vẫn có thể chứng tỏ anh ta có tấm lòng hướng thiện quay đầu là bờ.”  

 

Bùi Sam Sam: “...”  

 

Nguyễn Du Hà: “...”  

 

Hứa Loan thật sự cũng sức cùng lực kiệt rồi, cái kiểu nói vòng vo như này khó chịu quá đi.  

 

Cô ta cảm thấy hoặc là biểu đạt của Lâm Nam có vấn đề, hoặc là cách giải thích của cô ta có vấn đề.  

 

Cái gì gọi là “vừa có thể khiến Nguyễn Du Hà biết được những chuyện tổng giám đốc Chu làm là vì cô ấy, vừa không thể khiến cô ấy quá tự cao, đắc ý vênh váo”.  

 

Nhìn thử xem đây là lời mà con người nói sao, vừa nghe đã biết là từ miệng Chu Lãng mà ra.  

 

Nguyễn Du Hà trầm mặc một lát, chuyển chủ đề: “Cô muốn ăn nho không?”  

 

Cho dù Chu Lãng dùng thái độ gì để nâng đỡ Thư Tư Vi đi nữa, cô cũng đều không hứng thú.  

 

Cứ để đôi nam nữ chó má đấy tự do bay nhảy đi.  

 

Hứa Loan ngơ ra một chút, rất nhanh phản ứng lại với ý của cô, tự nhiên trả lời: “Có”  

 

Sau khi ngồi được một lúc, ba người đều rất ăn ý mà không nhắc đến Chu Lãng và Thư Tư Vi nữa.  

 

Cho dù Hứa Loan vừa ăn nho vừa vặn óc suy nghĩ làm thế nào để nhắc lại chủ đề ấy lần nữa, để cứu giúp Lâm Nam khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưng cô ta cũng không phải chuyên gia đàm phán, nói không chừng dưới tình huống nói rõ mọi chuyện ra, lại khiến người khác coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cũng nên.  

 

Hơn nữa nhìn bộ dạng trốn tránh của Nguyễn Du Hà, là một người đến thăm bệnh, cô ta cũng không thể chọc thêm vào vết thương của bệnh nhân được.  

 

Qua mấy phút, Hứa Loan tâm sự trùng trùng đã bị no vì ăn nho: “Vậy hôm nay tôi về trước đây, cô nghỉ ngơi cho tốt nhé.”  

 

Nguyễn Du Hà cười: “Cảm ơn cô đã đặc biệt đến thăm.”  

 

Bùi Sam Sam vừa đứng dậy vừa nói: “Để tôi tiễn cô.”  

 

Ra khỏi phòng bệnh, Hứa Loan không nhịn được mà nói: “Có phải cô Nguyễn rất ghét tổng giám đốc Chu không”  

 

“Đâu chỉ là ghét, nói chung là không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh ta nữa.”  



“Nói cũng đúng, tổng giám đốc Chu con người đó nhiều lúc quá tự kiêu, nói năng làm việc cũng đỉnh, nếu là người chưa từng trải qua cay đắng của xã hội mà nói chuyện với anh ta chắc không được hai câu đã bị chọc tức đến thổ huyết rồi.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK