Điều Nguyễn Du Hà không ngờ đến đó là, lúc xuất viện, Quý Hoài Kiến lại đến.
Bùi Sam Sam kéo Nguyễn Thầm đi, để thời gian cho hai người bọn họ.
Nguyễn Du Hà trầm lặng mấy giây mới mở miệng: “Chuyện trước đây cảm ơn anh.”
Quý Hoài Kiến nói: “Du Hà, đừng bao giờ nói anh hai từ khách sáo này.”
Nguyễn Du Hà thở ra một hơi, cảm thấy không khí giữa hai người họ càng ngày càng lúng túng, cũng không muốn ở đây nữa: “Vậy nếu không có chuyện gì, tôi đi...”
“Du Hà, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Em biết cuộc thi nhà thiết kế Tân Nhuệ 3 năm trước, nhà tài trợ là ai không?”
Nguyễn Du Hà vừa định mở miệng thì Quý Hoài Kiến lại nói tiếp: “Bên tổ chức chỉ là công ty con, người làm chủ thật sự đằng sau họ, là Chu thị.”
Nghe thấy lời này, Nguyễn Du Hà ngây người một lúc: “Có ý gì?”
“Anh nghe nói lúc đó em đã từng đến tìm giám đốc Trần của bên tổ chức, muốn đổi suất tài trợ đi du học Paris thành tiền, giám đốc Trần không có ý kiến gì, còn giúp em đi xin, nhưng cuối cùng lại bị từ chối. Cũng có nghĩa là, người đã từ chối em, chính là Chu Lãng.”
Nguyễn Du Hà dùng thời gian hai phút mới tiêu hóa được sự thật là nhà tư bản đã phê phán cô không có ước mơ năm đó, lại chính là Chu Lãng, cô nhàn nhạt cười: “Biết rồi thì sao, đều đã là chuyện của ba năm trước rồi. Huống hồ cũng không phải Chu Lãng nợ gì tôi, anh ta từ chối cũng rất bình thường.”
Quý Hoài Kiến nắm lấy hai vai cô, đôi mắt hơi phiến hồng: “Du Hà, nếu không phải là anh ta, em có thể đã không gặp phải những chuyện như này. Chúng ta cũng có thể...”
Nguyễn Du Hà bình tĩnh kéo tay anh ta xuống: “Quý Hoài Kiến, có lẽ những điều tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng, cho dù tôi không kết hôn với Chu Lãng, chúng ta cũng không thể cùng đi đến cuối đường.”
“Tại sao không thể?”
“Trước đây là tôi đã suy nghĩ quá tốt đẹp, để đến nỗi coi nhẹ khoảng cách của hai chúng ta.”
Quý Hoài Kiến cau mày: “Du Hà, những chuyện đó đều không phải vấn đề.”
Nguyễn Du Hà nói: “Đó đều là vấn đề, vấn đề rất lớn, nếu tôi không kết hôn với Chu Lãng, có lẽ tôi vẫn còn khao khát đối với tương lai, nhưng cũng chính vì kết hôn với anh ta, tôi mới biết rằng bay lên thành phượng hoàng là chuyện không hề dễ như trong tưởng tượng, tôi không muốn chịu thêm sự coi thường và chế giễu như vậy nữa.”
“Đó là vì anh ta không yêu em, nếu như anh ta yêu em, đã không dể em bị bọn họ bắt nạt.”
Nguyễn Du Hà: “...”
Tuy đây là sự thật mà ai cũng biết, nhưng bị nói trúng tim đen như vậy thật khiến người khác có chút khó chịu.
Nguyễn Du Hà vừa định nói tiếp, một thân ảnh liền xông đến, tát một cái vào mặt cô: “Nguyễn Du Hà, cô còn không biết xấu hổ!”
Tức khắc, vị tanh trong miệng liền xộc thẳng lên.
Nguyễn Du Hà đưa lưỡi liếm chỗ bị chảy máu, giơ tay tát lại.
Chu An An chắc không ngờ rằng cô lại dám đánh lại, ngây người một lúc chuẩn bị đòi lại cả gốc lẫn lãi, nhưng vừa định ra tay liền bị Quý Hoài Kiến ngăn lại.