• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nguyễn Du Hà cúi đầu: “Xin lỗi, tôi trước giờ chưa từng nghĩ như vậy, tôi chỉ là...”  

 

“Chỉ là vì Quý Hoài Kiến đã quay trở lại, cô cảm thấy hai người lại có thể quay về bên nhau?”  

 

“Hả?”  

 

Chu Lãng bắt chéo đôi chân dài, thần sắc không đổi: “Nguyễn Du Hà, cô nghĩ hay quá đấy. Cô nghĩ rằng nhà họ Quý sẽ đồng ý cho anh ta lấy một người phụ nữ đã từng ly hôn sao.”  

 

Nguyễn Du Hà vẫn chưa hồi thần khỏi câu hỏi trước của anh, liền nghe thấy anh công kích mình, cười nhạt hai tiếng: “Tôi không hiểu ý của tổng giám đốc Chu lắm, phụ nữ đã từng ly hôn thì làm sao, từng ly hôn thì đáng bị coi thường sao? Vậy người đàn ông đã từng ly hôn nào đó sao lại không biết xấu hổ, đứng núi trông núi nọ như vậy.”  

 

Chu Lãng: “...”  

 

“Nguyễn Du Hà, cô nói lại lần nữa!”  

 

Nguyễn Du Hà cũng không ngu đến mức đi đối đầu với anh, ngây thơ chớp chớp mắt nói: “Đương nhiên, tôi tuyệt đối không phải đang chỉ tổng giám đốc Chu đâu, chỉ là đưa ví dụ mà thôi.”  

 

Chu Lãng mím môi, dường như đang kiềm chế cơn tức giận của mình.  

 

Nguyễn Du Hà lại nói: “Điều tổng giám đốc Chu muốn hỏi là cái này sao?”  

 

Chu Lãng hỏi ngược lại: “Chứ sao nữa”  

 

“Vậy tổng giám đốc Chu hỏi xong rồi có thể đi rồi đúng không, tôi hơi buồn ngủ.”  

 

Điều mà tên đàn ông đáng ghét này hỏi là vấn đề mà ai cũng thấy kỳ lạ, đã ly hôn lâu như vậy rồi, chẳng lẽ còn muốn hắt nước bẩn cho cô*.  

 

*Ý chỉ bôi nhọ, đổ ý xấu cho người khác.  

 

Đúng thật là kỳ quái.  

 

Sau khi nói xong, bị anh nhìn với ánh mắt không cảm xúc Nguyễn Du Hà thấy hơi sợ sệt, đúng lúc định dời tầm mắt, anh lại cúi người nắm lấy cằm cô, thấp giọng cảnh cáo: “Nguyễn Du Hà, đừng cho là mình thông minh, những chuyện trước đây cô làm, tôi không tính toán với cô là vì tôi không có nhàn rỗi đến vậy. Nếu cô thật sự muốn chơi tôi như một thằng ngốc, vậy thì cứ thử xem.”  

 

Không đợi Nguyễn Du Hà trả lời, anh liền lạnh lùng buông cô ra, trực tiếp rời đi.  

 

Nguyễn Du Hà lại nằm trên giường, không biết mình lại đắc tội anh chỗ nào.  

 

Chỉ là đã trả được anh số nợ 2 triệu trong thời gian quy định, cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.  

 

Nguyễn Du Hà cầm điện thoại, nhấn vào ảnh đại diện của Chu Lãng, gần như không chút do dự mà bấm xóa.  

 

Mọi ân oán đều đã giải quyết xong, nên xóa bỏ tất cả tại đây thôi.  

 

Đặt điện thoại xuống, Nguyễn Du Hà trùm chăn đi ngủ.  

 

Sáng hôm sau, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Nguyễn Thầm ngồi cạnh của sổ đọc sách.  

 

Nguyễn Du Hà nói: “Tiểu Thầm, sao em lại đến đây?”  

 

Nguyễn Thầm quay đầu qua nhìn cô: “Chị Sam Sam nói với em là chị bị bệnh, em đến chăm sóc chị.”  

 

“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”  

 

Nguyễn Du Hà ngồi dậy: “Không phải em phải đi làm thêm sao, mau đi đi, không cần ở đây với chị.”  

 

“Hôm nay em làm tối, chờ chị Sam Sam đến thì em đi.”  



Nguyễn Du Hà day lông mày, biết tính bướng bỉnh của Nguyễn Thầm nên cũng không bảo cậu đi nữa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK