Mục lục
Con rể quyền quý – Trương Thác – Lâm Ngữ Lam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 482:

 

“Anh cái gì mà anh!” Trương Thác trừng mắt nhìn Kha Bân, sau đó quay lại nói với mọi người: “Chỗ hoa hồng này quá chướng mắt rồi, ai đến giúp tôi thu dọn, đến phòng tài vụ Lâm Thị lĩnh ba mươi lăm triệu!”

 

Sau khi Trương Thác nói xong, những người xem chìm vào im lặng một lúc, thu dọn chỗ hoa hồng này được ba mươi lăm triệu, gạt ai chứ!

 

Một đứa trẻ bốn, năm tuổi khỏe mạnh kháu khinh ló ra từ đám đông, trên người mặc bộ quần áo bản: “Chú ơi, chú nói có thật không ạ? Thật sự có thể cho cháu ba mươi lăm triệu sao?”

 

“Anh ấy nói là thật, anh ấy không cho, tôi cho.” Lâm Ngữ Lam đột nhiên lên tiếng.

 

Ảnh hưởng từ lời nói của Lâm Ngữ Lam hoàn toàn khác với ảnh hưởng hình thành ngay sau khi Trương Thác nói xong.

 

“Yeah, tốt quá rồi!” Cậu bé reo lên, lao ra khỏi đám đông và giành lấy những bông hoa hồng ở đó.

 

Đám người vây quanh xem, thật là thúc động muốn đẩy đứa nhỏ ra, nhưng bọn họ sợ mất mặt mũi, dù sao cũng có rất nhiều người xem như vậy.

 

“Ông nội, ông mau qua đây, nhặt những thứ này đi, chúng ta sắp có tiền đi ăn cơm rồi.” Cậu bé vừa nhặt những cánh hoa hồng trên mặt đất, vừa vẫy tay gọi phía sau lưng.

 

Một lão già có thân hình gầy gò, áo quần rách nát, cả người bản thỉu, trong tay còn cầm một cái bao tải, từ trong đám người bước ra.

 

Cậu bé nhặt những cánh hoa hồng rơi đầy trên mặt đắt, không ngừng bỏ vào trong cái bao tải đó.

 

Trong chốc lát, những cánh hoa hồng đầy trên mặt đất, đã hoàn toàn biến mắt.

 

“Chú ơi, cháu có thể nhận tiền được chưa?” Cậu bé mở to hai mắt, tràn đầy mong chờ nhìn Trương Thác.

 

*Đi đi!” Trương Thác xoa xoa đầu cậu bé: “Nhận mười vạn nhé, ta nói đấy!”

 

*Yeah!” Cậu bé hoan hô một tiếng, rồi nắm lấy tay ông nội mình, chạy đến tập đoàn Lâm Thị để nhận tiền.

 

Kha Bân đứng ở đó, nhìn tiệc tỏ tình mà mình cất công chuẩn bị, lại bị người ta phá hoại, nên sắc mặt phảng phát sự âm trầm như sắp rơi lệ tới nơi.

 

“Cậu có biết tôi là ai không hả? Cậu có biết, cậu đã chọc giận tôi rồi không!” Kha Bân trừng mắt nhìn Trương Thác.

 

*Ủa? Anh vẫn chưa đi sao?” Trương Thác hiếu kỳ nhìn Kha Bân: “Đứng ở đây làm gì thế, đợi tôi mời anh ăn cơm trưa sao?”

 

Lời nói của Trương Thác, làm cho sắc mặt Kha Bân càng thêm khó coi, ở trước bao nhiêu người như vậy, lại để cho.

 

mình mắt mặt như thé!

 

Kha Bân đưa tay chỉ vào Trương Thác: “Tiểu tử, được được, cậu rất được đáy, tôi để cho cậu ngạo mạn! Rồi sẽ đến lúc cậu phải khóc, chúng ta đi! “

 

Kha Bân vung tay lên, xoay người rời đi.

 

“Chờ đã! Khoan hãng đi vội!” Trương Thác đột nhiên lên tiếng, gọi Kha Bân lại.

 

Kha Bân dừng bước, xoay người lại, nhìn Trương Thác: “Thế nào, nghĩ kỹ lại rồi sao?”

 

“Không phải, ta chỉ muốn cho anh thấy chút ngọt ngào thôi.” Trương Thác nhe răng cười, sau đó ôm chặt Lâm Ngữ Lam, Lâm Ngữ Lam còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, thì cái miệng anh đào nhỏ bé của cô, đã bị một cái miệng to kia lấp lại.

 

Nụ hôn đầy dũng mãnh của Trương Thác, làm cho cả toà nhà của Lâm Thị, vang lên một tiếng thét chói tai.

 

Sắc mặt của Kha Bân, càng trở nên xám xịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK