Mục lục
Con rể quyền quý – Trương Thác – Lâm Ngữ Lam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2103:

Trong phòng cấp cứu đặc biệt, Trương Thác nằm trên giường bệnh khắp người cắm đầy ngân châm.

Bác sỹ già đứng bên giường bệnh, sắc mặt nghiêm túc đáng sợ.

Ở bên trong phòng bệnh, tổng cộng có ba loại ánh sáng màu sắc khác nhau tràn ngập, thuần trắng, đỏ như máu, cùng với màu tím yêu diễm.

Ba loại màu sắc này đan xen vào nhau, các loại máy móc bên trong phòng bệnh đã sớm bị khí của ba loại màu sắc này trở nên tan nát, cái khí đỏ như màu máu tuy rằng nhìn có vẻ yếu thế, nhưng cũng vô cùng ngoan cường, liên tục từng bước xâm chiến hai loại màu sắc khí còn lại, càng ngày càng lớn mạnh, màu sắc cũng ngày càng đậm.

Bác sỹ già tỉ mỉ quan sát ba loại khí này, trong miệng vẫn đang không ngừng lẩm bẩm.

Nếu như cẩn thận nghe, sẽ nghe được tiếng mà bác sỹ già lẩm bẩm.

“Không thể! Điều này không thể nào! Tuyệt đối không thể!

Tại sao lại như vậy! Điều này không hợp lý! Điều này không hợp lý! Vật này đã nên sớm biến mất rồi! Không thể! Không thể”

Trương Thác trong lúc hôn mê, hoàn toàn không có biết trên người mình xảy ra chuyện gì, cũng không cách nào biết, rốt cục là cái gì, làm cho bác sỹ già có bộ dạng như vậy.

Liên tiếp mấy ngày qua đi, mắt Trương Thác bị ánh mặt trời làm cho tỉnh giấc.

Trương Thác vô thức đưa tay dụi mắt, lúc này mới nhận ra cảm giác đau đớn trên người đã hoàn toàn biến mất.

Anh nhanh chóng quan sát cơ thể mình, nhận ra những vết thương nghiêm trọng trên cơ thể đã hoàn toàn lành lặn!

“Chuyện…chuyện này là thế nào?” Trương Thác khó hiểu nhìn xung quanh, anh thấy mình vẫn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt như trước, nhưng quần áo trên người đã được thay bằng đồ của bệnh viện.

Trương Thác đứng dậy thử đi lại một lúc nhưng không hề cảm thấy cơ thể có chút khó chịu nào. Có điều ngay sau đó anh lại cảm thấy cơn đói đang ập đến.

Trương Thác cầm điện thoại di động đặt ở đầu giường lên, màn hình hiển thị lượng pin nhấp nháy màu đỏ nói cho anh biết lúc này đã một tuần trôi qua kể từ lúc anh hôn mê!

Trương Thác hoảng sợ, một tuần! Vậy chuyện thừa kế Tây Hạ thì giải quyết thế nào? Đám người Khương Phát Thần thì sao? Họ không xảy ra chuyện gì chứ?

Hôn mê suốt một tuần ròng rã khiến Trương Thác đột nhiên cảm giác vô cùng hoang mang.

Trương Thác liếc nhìn, thấy trong phòng không có quần áo cho mình thay, bèn cầm điện thoại, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Trương Thác liền nhìn thấy Triệu Chính Khải đang đứng ở bên ngoài.

Triệu Chính Khải thấy cửa phát ra âm thanh liền quay đầu nhìn lại, thấy người bước ra là Trương Thác, sắc mặt lập tức trở nên vui vẻ: “Anh đã tỉnh rồi?”

Trương Thác khịt mũi, liếc nhìn điếu thuốc vẫn còn trên bàn tay phải của Triệu Chính Khải: “Hút thuốc trong bệnh viện?

Tác phong lãnh đạo của anh đâu rồi?”

“Nói linh tỉnh gì đấy” Triệu Chính Khải vứt điếu thuốc đi, xua tay nói: “Tâng này không có ai ở cả, tôi thì phải đứng nơi này chờ anh. Không cho tôi hút thuốc thì chi bằng giết tôi đi cho rồi, anh có biết mình đã hôn mê bao lâu rồi hay không?”

Trương Thác gật đầu: “Một tuần, trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện lớn. Một tuần chỉ toàn truyền dịch, chắc anh cũng đói lắm rồi. Đi thôi, chúng ta tìm nơi nào đó dùng bữa, vừa ăn vừa nói chuyện. Nghe nói nhà hàng chỗ khách sạn Lục Hà của vợ anh không tệ, anh mời tôi một bữa, thế nào?”

“Vẫn nên để anh mời thì hơn” Trương Thác nói: “Anh có thể được hoàn lại, còn tôi thì phải tự bỏ tiền túi của mình”

Triệu Chính Khải trợn mắt: “Anh còn thiếu vài đồng này sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK