Mục lục
Con rể quyền quý – Trương Thác – Lâm Ngữ Lam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2276:

Dưới bầu trời đêm đen nghịt, Trương Thác hướng đến Đảo Quang Minh đi đến.

Một mạch nước ngâm mà đen kịt cũng đang được khởi động vây quanh hướng của Trương Thác.

Trương Thác đi ở trong bóng tối nhưng mà vào thời khắc này anh cảm thấy mình rất thanh tịnh.

Càng lúc càng nhiều người nhận được tin tức, bọn họ muốn cùng nhau giết chết một người trong đêm nay.

Hai người Lanny và Kim Đông Tứ đều đang đứng ở biên giới của Đảo Quang Minh, hôm nay hai người bọn họ chỉ mặc một bộ áo vải, đã bỏ đi trường bào màu hồng của giáo chủ, từ một người giáo chủ mặc hồng bào đã trở thành một bộ đồ bằng vải thường, cho nên hai người bọn họ vô cùng hận Trương Thác, hận đến tận xương tận tủy.

Tổ Lâm cũng vội vàng mặc quần áo vào sau đó cùng với Châu Ninh chạy đến Đảo Quang Minh.

Trên xe, Tổ Lâm cảm thấy rất kỳ lạ hỏi Châu Ninh: “Có phải là người của em đã làm đầu óc của ông chủ anh bị hỏng rồi phải không, nếu không thì làm sao mà anh ta có thể giương cờ múa trống cho tất cả mọi người biết là mình lên đảo như vậy?”

Châu Ninh cười cười: “Ai biết được trong đầu của ông chủ anh nghĩ cái gì, có vẻ như là anh ta tự cho rằng mình có cái năng lực này?”

“Thực lực gì?” Trên gương mặt của Tô Lâm hiện ra một bộ dạng trào phúng: “Muốn nghiền ép thực lực của Thẩn Ẩn và Hồi Tổ Minh hay sao? Nếu như thực sự anh ta có cái thực lực này thì những ngày qua anh ta cũng đã không phải trốn chạy giống như một con chuột bị hắt hủi như vậy?”

Chính giữa bầu trời, mây đen kéo đến che phủ mặt trăng, một bóng lại một bóng người xuất hiện ở dưới bầu trời, vốn là con đường yên tĩnh không có người đi, hiện lại chỉ cần tùy ý là có thể nhìn thấy người, những người đang xuất hiện trên đường phố này cũng luôn muốn bảo trì không gian yên tĩnh, ai cũng không nói gì khiến cho không khí đặc biệt kinh dị, chỉ có âm thanh trong mấy bộ đàm sẽ liên tục vang lên.

“Đã nhìn thấy anh ta tại khu C”

“Anh ta đang tiến đến khu B”

“Đã đến khu B”

“Đi đến khu A, chỉ có một mình anh ta”

Trong mấy bộ đàm liên tục truyền đến mấy âm thanh như vậy, nhưng mà không có ai dám động thủ, những người này chỉ dám nhìn bóng hình kia một mình đi ở trong đường phố của thành Cương Thiết Chi đang hướng tới Đảo Quang Minh.

Tại biên giới của hòn đảo, Kim Đông Tứ chau mày.

“Anh ta cứ đến như vậy sao?”

Lanny cũng nhíu mày: “Khả năng là đã có vấn đề, kiểm tra xung quanh, có thể là đang có người đang âm thầm đi theo anh ta, tuy ông già kia đã chết nhưng mà tùy tùng thì có rất nhiều, hơn nữa còn nghe nói Bạch Giang Nam đã được thả ra”

Kim Đông Tứ nhẹ gật đầu: “Đã sắp xếp người đi xung quanh xem xét xem người này có sắp xếp riêng gì không.”

Lời nói của Kim Đông Tứ vừa dứt thì lập tức có một bóng người xuất hiện ở sau lưng của Kim Đông Tứ, cúi đầu cung kính nói: “Đại nhân.”

Kim Đông Tứ lên tiếng nói: “Thông báo cho tất cả mọi người không được phép hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên cứ theo dõi anh ta như vậy là được rồi”

“Đã rõ” Bóng người lên tiếng sau đó biến mất vào chính giữa của màn đêm.

Lanny nhìn lên bầu trời trên không trung thấy ánh trăng đã bị mây đen che phủ, trên mặt mang theo một vẻ lo lắng nói: “Tôi vẫn có cảm giác chuyện tối nay anh ta xuất hiện có vấn đề, tên đó quang minh chính đại xuất hiện như vậy, tôi không nghĩ rằng anh ta đến đây để tìm cái chết, anh ta có thể là…”

Lúc Lanny nói đến đây thì nhìn thoáng qua vị trí của Đảo.

Quang Minh.

Lanny làm một động tác khiến cho Kim Đông Tứ cũng biến sắc: “Ý của ông là anh ta muốn sử dụng vật kia? Cái vật đó thực sự tồn tại sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK