CHƯƠNG 471: KHÔNG HIỂU RA SAO
Đường Ngũ Tuấn đặt mô hình xuống, vui vẻ tới mức nhảy cẫng trong phòng.
Nhìn con trai vui vẻ chỉ vì chuyện đơn giản như vậy, Đường Tinh Khanh cảm thấy mình thật sự có lỗi với con trai.
Đường Tinh Khanh mỉm cười xoa đầu Đường Ngũ Tuấn, hỏi: “Bây giờ nghĩ xem, chúng ta muốn đi chơi chỗ nào đi.”
“Con đi tìm bố thương lượng trước đã, xem thử bố có đề nghị nào hay không.”
Nụ cười trên môi Đường Tinh Khanh cứng lại, nói: “Ừm… Lần này mẹ không định dẫn bố con đi cùng đâu.”
Đường Ngũ Tuấn kinh ngạc, dường như không hiểu hàm ý trong lời nói của Đường Tinh Khanh.
“Ý mẹ là, gần đây bố con rất bận bịu, không rảnh để đi chơi với mẹ con mình. Chờ dịp khác đi.”
Dịp khác? Rốt cuộc là khi nào thì khó mà nói trước được.
Nụ cười trên mặt Đường Ngũ Tuấn dần dần biến mất, ỉu xìu nói: “Bố không đi thì không thể coi là hoạt động gia đình được đâu.”
“Sau này còn có cơ hội mà. Lần này cứ coi là thời gian nghỉ ngơi của mẹ con mình thôi. Ờm, nếu con thấy chán thì cũng có thể gọi chú Nam Cường với dì Phương Minh cũng được.”
“Thôi khỏi đi, người ta đang tình tứ, mẹ con mình đừng làm kỳ đà cản mũi.”
“Thế con xem thử có nơi nào muốn đi chơi không?”
“Dạ.”
…
Tuy rằng Đường Tinh Khanh đã ám chỉ rằng cô không muốn Đông Phùng Lưu đi cùng, nhưng thân là trợ công pro, sao Đường Ngũ Tuấn có thể ngoan ngoãn nghe lời được chứ?
Sau khi nhận được tin tức, Đường Ngũ Tuấn lập tức đi tìm Đông Phùng Lưu đầu tiên.
“Bố.”
“Có việc gì?”
Đường Ngũ Tuấn nhe hàm răng trắng tinh, nói với vẻ như hiến vật quý: “Đúng là có việc thật. Mẹ nói muốn dẫn con đi chơi, ngay ngày mai! Tuy rằng bố có việc bận, nhưng chắc vẫn có thể tranh thủ nửa ngày nghỉ đúng không? Mẹ nói gần đây hoa anh đào nở đẹp lắm, muốn đi đến công viên ngắm hoa anh đào. Trong công viên rộng như thế, nói không chừng sẽ có một cuộc gặp gỡ bất ngờ. Chỉ cần bố…”
Đường Ngũ Tuấn bày mưu tính kế cho Đông Phùng Lưu, nhưng không ngờ lại bị Đông Phùng Lưu ngắt lời.
“Gần đây bố thật sự là rất bận, e rằng không rảnh đi chơi với mẹ con con. Con với Tinh Khanh chơi vui vẻ, lần sau bố sẽ đi cùng với hai mẹ con.”
Đường Ngũ Tuấn ngơ ngác, hỏi bằng giọng khó tin: “Đùa à? Bố thật sự không đi hả?”
“Ừ.”
Giọng điệu của Đông Phùng Lưu rất thản nhiên, cũng không có vẻ như đang tức giận hay hờn dỗi.
Đường Ngũ Tuấn nghiêng đầu nhìn Đông Phùng Lưu, cảm thấy không hiểu ra sao.
Kỳ lạ… Đây hoàn toàn không phải là phong cách làm việc của Đông Phùng Lưu mà. Trước kia nếu nghe thấy Đường Tinh Khanh muốn bỏ rơi hắn để ra ngoài chơi, Đông Phùng Lưu nhất định sẽ quấn chặt lấy cô, bất kể dùng cách gì đi nữa thì cũng phải đi theo cô.
Nhưng tại sao lần này lại không dây dưa nữa mà trực tiếp bỏ cuộc luôn vậy?
Chẳng lẽ là, giận mẹ thật à…
Nghĩ vậy, Đường Ngũ Tuấn gãi đầu, giải thích: “Bố, thật ra mẹ chăm sóc cho cô Lam Tuyết cũng vì mẹ giàu lòng chính nghĩa chứ không phải là thật sự trách bố đâu.”
“Bố hiểu rõ mẹ con nghĩ gì hơn con.”
Đông Phùng Lưu nói một cách vừa hờ hững vừa bình tĩnh, không cho Đường Ngũ Tuấn có cơ hội lải nhải nữa.
Đường Ngũ Tuấn khẽ nhún vai, nói: “Nói cũng đúng. Cho nên con cũng không cần giả vờ giả vịt nữa. Vậy thì bố cứ tiếp tục làm cho mẹ hiểu lầm bố, khiến quan hệ giữa hai người càng ngày càng xa cách à? Ra ngoài chơi là một cơ hội rất tốt, tại sao bố lại bỏ cuộc?”
Đường Ngũ Tuấn thật sự không chịu nổi hai người này nữa. Rõ ràng yêu thương nhau mà cứ chiến tranh lạnh mãi. Bao giờ mới kết thúc đây?!
“Bố không bỏ cuộc, chỉ là muốn để mẹ con bình tĩnh lại chút thôi. Hơn nữa lúc này bố không làm gì cả, tuy rằng không thể làm dịu quan hệ của bố với mẹ, nhưng cũng không cho những kẻ khác có cơ hội ra tay.”
“Con biết rồi. Bố còn để ý cô Lam Tuyết đúng không? Nhưng cô ấy đã hoàn toàn bị bố khống chế rồi mà, còn có thể làm chuyện gì được nữa? Có phải là bố suy nghĩ nhiều quá rồi không?”
Nhắc tới Lam Tuyết, Đông Phùng Lưu híp mắt lại, nói: “Cô ta chẳng những lắm mưu mô mà còn nhiều thủ đoạn nữa, không thể không đề phòng.”
Đường Ngũ Tuấn nhớ tới mâu thuẫn giữa hai người, hỏi với vẻ khó hiểu: “Mâu thuẫn giữa bố với cô Lam Tuyết chính là vì cô ấy muốn lấy được tài liệu phạm tội của ông Đường. Bố cho cô ấy là được, dù sao thì cũng sẽ không gây ảnh hưởng tới tập đoàn Đông Phùng của chúng ta. Giải quyết mâu thuẫn này, bố và cô Lam Tuyết có thể xem là bắt tay giảng hòa, tự nhiên mẹ sẽ không trách cứ bố nữa, mọi chuyện không phải là ổn thỏa hay sao?”
Thật sự ổn thỏa sao? Nếu chuyện đơn giản như vậy thì Đông Phùng Lưu sẽ không chiến tranh lạnh với Đường Tinh Khanh làm gì.
Thấy Đông Phùng Lưu không nói lời nào, Đường Ngũ Tuấn mệt mỏi cúi đầu xuống, nói: “Được rồi, chuyện của người lớn mấy người thì cứ để cho mấy người đau đầu đi.”
Dứt lời, Đường Ngũ Tuấn xoay người rời khỏi phòng, nhức đầu muốn nứt.
Đông Phùng Lưu đặt bút xuống, hai tay chống cằm, ánh mắt sâu thẳm.
…
Tuy rằng còn muốn ra ngoài cho khuây khỏa, nhưng Đường Tinh Khanh cũng không chú ý tới chuyện này nhiều lắm. Sắp xuất hành rồi mà vẫn chưa chuẩn bị gì cả, tiện tay vớ cái mũ đội rồi đi ra ngoài.
Đường Ngũ Tuấn thì khác, một ngày trước đã nhét đầy ba lô rồi.
Trước khi xuất phát, Đường Tinh Khanh mới thấy cái ba lô căng cứng của Đường Ngũ Tuấn, không khỏi giật nẩy mình, nỏi: “Con mang thứ gì đi vậy? Sao ba lô căng đầy thế?”
“Ăn uống chơi, à, còn có kem chống nắng của mẹ nữa.” Đường Ngũ Tuấn giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ, giải thích: “Hôm nay nắng chói chang, mẹ đừng phơi nắng bị thương đó.”
Bé cưng trả lời chu đáo như vậy, ngược lại khiến Đường Tinh Khanh xấu hổ.
Đây đều là chuyện mà người mẹ như cô phải làm, nhưng lại khiến đứa trẻ phải bận tâm. Cô thất bại quá đi mất.
Đường Tinh Khanh vươn tay lấy ba lô trên vai Đường Ngũ Tuấn, tỉnh táo tinh thần, tươi cười rạng rỡ nói: “Tuy rằng hơi chói chang, nhưng trời vẫn đẹp lắm. Hôm nay chúng ta chơi vui vẻ một ngày thôi!”
“Vâng! Con còn muốn chụp ảnh cho mẹ thật đẹp nữa!”
Hai mẹ con vừa nói vừa cười đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua vườn hoa, Đường Tinh Khanh lơ đễnh ngẩng đầu liếc nhìn, lập tức đối diện với ánh mắt của Đông Phùng Lưu trên tầng hai.
Đông Phùng Lưu đứng trước cửa sổ, hai tay đút trong túi quần, lẳng lặng nhìn Đường Tinh Khanh đứng dưới lầu.
Đường Tinh Khanh ngây người trong chốc lát rồi dời mắt đi, nắm chặt tay Đường Ngũ Tuấn, bước chân nhanh hơn.
“Ớ, bố ở kia kìa, mẹ…”
“Ngũ Tuấn, mình đi nhanh thôi con.”
Không chờ cho Đường Ngũ Tuấn nói xong, Đường Tinh Khanh lập tức kéo cậu bé đi.
Đường Ngũ Tuấn ngẩng đầu nhìn Đông Phùng Lưu, biểu cảm bất đắc dĩ.
Đông Phùng Lưu vẫn nhìn theo bóng lưng của Đường Tinh Khanh, mãi cho tới khi biến mất không còn bóng dáng nữa.
Đông Phùng Lưu rũ mắt im lặng trong chốc lát, sau đó cất bước đi xuyên qua hành lang, tới trước cửa một căn phòng.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Lam Tuyết ngẩng đầu lên nhìn. Lúc thấy Đông Phùng Lưu, vẻ mặt của Lam Tuyết rất bình tĩnh, dường như đã đoán được rằng hắn sẽ đến vậy.
“Anh bình tĩnh hơn tôi nghĩ đấy, đến bây giờ mới tới tìm tôi.”
Đi đến bên cạnh Lam Tuyết, Đông Phùng Lưu cúi đầu nhìn cô ta, vẻ mặt không biểu cảm.
Giây phút này, chỉ cần Đông Phùng Lưu muốn, hắn có thể lấy mạng Lam Tuyết một cách dễ dàng.
Nhưng Lam Tuyết lại không lo lắng chút nào, ngược lại vẻ mặt khiêu khích đối diện với Đông Phùng Lưu. Bởi vì cô ta chắc chắn cho rằng, người đàn ông này không dám đụng vào cô. Ít nhất, bây giờ không dám.a