Mục lục
Vợ của tổng tài không dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 390: KHÔNG ĐƯỢC LỪA TỚ

Sau khi nghe được lời đề nghị của Đường Tinh Khanh, Phương Minh ở đầu dây bên kia hình như cũng động lòng, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, dù sao trong lòng cũng có nhiều chuyện muốn nói cùng cậu.”

Đường Tinh Khanh cười thầm, giả như không có chuyện gì to tát nói: “Không cần nghĩ cũng biết khẳng định là chuyện liên quan đến Nam Cường Thịnh rồi.”

Phương Minh không lên tiếng, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Này, lần này không phải cậu muốn lừa tớ chứ. Chuyện lần trước cậu muốn giúp Nam Cường Thịnh mà lừa tớ, tớ đã biết rồi.”

Có lẽ là Nam Cường Thịnh nói cho Phương Minh biết vào buổi tối hôm đó.

Đường Tinh Khanh quả quyết nói: “Sao có thể như thế được? Rõ ràng là đã lâu tớ không gặp cậu cho nên nhớ cậu đó chứ.”

Phương Minh cảm thấy có chút gì đó không đúng, cô ấy nghi ngờ nói: “Không thể nào, dạo này không phải là cậu đang trong thời gian ngọt ngào với Đông Phùng Lưu hay sao? Nói xem cậu với Đông Phùng Lưu thế nào rồi? Tình hình hiện giờ ra sao?”

Phương Minh đích thị là một cô gái “ngớ ngẩn” hoặc là cô ấy không hề quan tâm đến tin tức trên báo chút nào. Bài phỏng vấn của hai người chủ tịch tập đoàn Đông Phùng và Đường Tinh Khanh nóng bỏng tay như vậy mà sao cô gái này vẫn chưa biết.

Nhưng Đường Tinh Khanh nghĩ thầm như vậy cũng tốt, thế là cô ra vẻ sa sút tinh thần, nói dối: “Haiz, thực ra gặp phải chuyện phiền phức, cho nên mới muốn gặp cậu để tâm sự hết ra…”

Phương Minh cười nói: “Không phải cậu sẽ lại kéo tớ đi uống rượu chứ.”

Mắt Đường Tinh Khanh đảo vài vòng, nếu có thể đưa Phương Minh và Nam Cường Thịnh vào bầu không khí mập mờ ở quán rượu cũng là một lựa chọn tốt, nên liền tương kế tựu kế nói: “Hay là gặp mặt ở quán rượu lần trước đi? Chỗ cũ chứ?”

Phương Minh nói: “Được rồi, một tiếng sau gặp mặt ở đó, nếu như lần này cậu lừa tớ thì tớ sẽ giận thật đấy.”

Đường Tinh Khanh giả bộ tươi cười đáp: “Sao có thể? Tớ là loại người lừa một người hai lần sao? Cậu yên tâm đi, tớ sẽ đến đúng giờ.”

Nói xong Đường Tinh Khanh sợ để lộ sợ hở nên cuống quít cúp máy, thở phào một cái.

“Không ngờ sau khi cậu ấy quen biết Nam Cường Thịnh đầu óc lại thay đổi nhiều như vậy, nếu là trước kia thì sao cậu ấy có thể lo mình lừa cậu ấy chứ.”

Đường Tinh Khanh tự nói một mình.

Trên thực tế lần này Đường Tinh Khanh đúng là muốn lừa Phương Minh thêm một lần nữa, nếu không làm sao có thể khiến Nam Cường Thịnh gặp được cô ấy chứ. Hai người cứ một người trốn một người tìm như vậy cũng không phải là cách, vả lại mặc dù Phương Minh nói nếu lừa cô ấy thêm lần nữa cô ấy sẽ giận nhưng cô ấy cũng không phải là người không biết phân biệt đúng sai, huống hồ là ban đầu cô ấy cũng thích Nam Cường Thịnh, chỉ là xảy ra chút hiểu lầm nho nhỏ mà thôi.

Đường Tinh Khanh không phải là không nghĩ tới chuyện trực tiếp đưa cuốn băng ghi hình buổi tối hôm đó cho Phương Minh, nhưng mà để Nam Cường Thịnh giải thích trước mặt cô ấy sẽ tốt hơn nhiều.

Sau khi hạ quyết tâm, Đường Tinh Khanh gọi điện thoại cho Nam Cường Thịnh.

Nam Cường Thịnh nhấc máy, Đường Tinh Khanh phát hiện ra giọng nói của anh ta lại uể oải như vừa ngủ dậy.

“Alo , Nam Cường Thịnh? Nghe nói dạo gần đây anh đang chơi trò bịt mắt trốn tìm với Phương Minh hả.” Đường Tinh Khanh không thể nhịn cười, vậy nên nghe giống như đang cười nhạo .

Tinh thần Nam Cường Tinh lập tức tỉnh táo, tức giận nói: “Em cứ tiếp tục ngọt ngào bên Đông Phùng Lưu đi, hóng chuyện không tốt đâu, dù sao bây giờ em cũng là vợ tổng giám đốc nổi tiếng khắp nơi rồi.”

Đường Tinh Khanh không oán trách việc vợ tổng giám đốc phải đi làm nhân viên pha cà phê mà nói thẳng: “Em có cơ hội giúp anh có thể gặp Phương Minh.”

Giọng điệu có Nam Cường Thịnh liền trở nên vô cùng nịnh nọt, nhẹ giọng nói: “Hả? Thật sao? Có cách gì hay?”

Xem ra khuôn mặt ủ rũ trước đó của Nam Cường Thịnh đích thực là vì không gặp được Phương Minh nên cảm thấy phiền não, nghe có cách giải quyết giống như được sống lại vậy.

Đường Tinh Khanh kể lại đoạn đối thoại trước đó của cô và Phương Minh, sau đó lại nói: “Vậy nên, anh thay em đi gặp Phương Minh là được rồi.”

“Thế nào?”

Đường Tinh Khanh vô cùng đắc ý .

Nhưng kế hoạch lần này không khác gì với kế hoạch lần trước, mà đơn giản như vậy… cũng gọi là kế hoạch sao?

Nhưng mà mặc kệ là mèo đen hay mèo trắng, có thể giải quyết được vấn đề đều mà một con mèo ngoan.

“Em là một con mèo ngoan?” Nam Cường Thịnh phân tích.

“Hả?” Đường Tinh Khanh hỏi: “Mèo gì cơ?”

Nam Cường Thịnh cười nói: “Đây là đang khen bà tổng giám đốc của chúng ta túc trí đa mưu.”

Mặc dù Đường Tinh Khanh không nỡ cúp máy, cô còn muốn hóng thêm một chút tin tức nhưng mà sau khi Nam Cường Thịnh hỏi rõ địa chỉ liền nhanh chóng dập máy, chuẩn bị thay Đường Tinh Khanh tới chỗ hẹn.

Đường Tinh Khanh cúp máy, lại lần nữa cảm thấy buồn chán, vậy nên để khỏi cảm thấy buồn chán, cô lại tiếp tục sự nghiệp làm nhân viên pha cà phê của mình.

Nam Cường Thịnh chuẩn bị xong băng ghi hình mà Đường Tinh Khanh gửi cho, sau đó ăn diện chỉnh chu, đồng thời tới cửa hàng dưới khách sạn mua một bó hoa hồng thật lớn.

Thực ra lúc mua hoa Nam Cường Thịnh cũng đã băn khoăn nên mua hoa cẩm chướng hay là mua hoa hồng trắng, hay là mua hoa hồng đỏ?

Nam Cường Thịnh đánh liều chọn hoa hồng đỏ.

Nơi Đường Tinh Khanh hẹn Phương Minh là một phòng nhỏ trong một quán rượu , căn phòng này tương đối chật hẹp nhưng không hề cho người ta cảm giác bí bách nào, ánh đèn nhã nhặn chiếu xuống làm tăng thêm bầu không khí dịu dàng, tiếng nhạc nhè nhẹ ngược lại khiến người ta cảm thấy một bầu không khí mập mờ.

Có lẽ là trùng hợp hoặc có thể là Đường Tinh Khanh cố ý nhưng nơi này thật sự thích hợp cho nam nữ hẹn hò.

Nam Cường Thịnh đề phòng sau khi Phương Minh mở cửa nhìn thấy mình liền quay đi nên không đợi trong phòng, anh ta đặt hoa hồng lên bàn trà, đặt băng ghi hình lên vị trí dễ nhìn thấy trên bàn rồi sau đó đi ra khỏi phòng, trốn ở nơi kín đáo chờ Phương Minh đi vào trong phòng.

Bởi vì trong lòng rất nôn nóng nên Nam Cường Thịnh đến trước thời gian hẹn hơn nửa tiếng.

Hơn nửa tiếng này trong lòng Nam Cường Thịnh luôn cảm thấy không thoải mái, trong đầu không ngừng tưởng tượng đến phản ứng của Phương Minh sau khi nhìn thấy băng ghi hình, cũng thử tưởng tượng cảnh mình xuất hiện trước cửa giải thích cho cô ấy.

Nhưng cho dù nghĩ như thế nào, trong đầu Nam Cường Thịnh luôn hiện ra khuôn mặt vừa sáng ngời nhưng lại ghét bỏ mình của Phương Minh.

up trên app mê tình truyện

Mặc dù Nam Cường Thịnh không thể nói là đã trải qua nhiều mối tình nhưng là một công tử nhà giàu, số phụ nữ mà anh ta quen cũng không ít, mà chất lượng của mỗi người đều rất cao.

Từ trước đến nay Nam Cường Thịnh chưa từng rụt rè trước mặt phái nữ, không tự tin phải mường tượng phản ứng của đối phương lại càng chưa từng có.

Chuyện này có thể nói lên Phương Minh quá quan trọng với anh ta, mặc dù Nam Cường Thịnh chưa từng chính thức thổ lộ với đối phương nhưng anh ta cũng không thể không thừa nhận rằng mình yêu Phương Minh.

Nếu hỏi lý do, rất có thể là nhìn thấy bóng lưng của Phương Minh ngày đó ở bệnh viện, hoặc là tất cả mọi thứ trước đó tích tụ lại mà anh ta không phát hiện ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK