Mục lục
Vợ của tổng tài không dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 419 TÔI CHƯA TỪNG ÉP CÔ

Đường Tinh Khanh cuối cùng vẫn phải nói ra câu “Tôi tự nguyện.”

Tịch Song sau khi có được câu trả lời mà anh ta mong muốn thì trên khuôn mặt lạnh lùng vô tình của anh ta cũng khẽ nở một nụ cười, chỉ có điều nụ cười đó khiến cho Đường Tinh Khanh cảm thấy hốt hoảng.

Tịch Song không nói gì, anh ta chậm rãi châm một điếu thuốc, sau đó hít một hơi thật dài, hình như anh ta đã nghĩ ngợi điều gì đó.

Đường Tinh Khanh nhìn chằm chằm anh ta hút hết điếu thuốc, lúc này trong lòng cả hai đều đang rối bời với rất nhiều suy nghĩ khác nhau nhưng không ai chịu nói ra.

Tịch Song dập điếu thuốc đi sau đó ngồi xuống bên cạnh Đường Tinh Khanh, anh ta ngắm nhìn Đường Tinh Khanh giống như đang ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật. Tịch Song cảm thấy hơi thở bản thân mình khó khăn hơn, anh ta đưa tay mình ra và túm lấy cằm của Đường Tinh Khanh.

“Những điều này đều là tự cô nói ra đấy nhé, tôi không hề ép cô.”

Bàn tay Tịch Song rất mềm mại, rất nhẹ vuốt cằm Đường Tinh Khanh. Điều bất ngờ là Đường Tinh Khanh không hề cảm thấy có chút gì bị uy hiếp, ánh mắt của Tịch Song cũng rất thuần khiết – một sự thuần khiết lạnh lùng.

Có điều cho dù như vậy thì trong lòng Đường Tinh Khanh vẫn cảm thấy không thoải mái, cô đẩy tay của Tịch Song ra, nói lạnh lùng: “Tôi đã làm điều tôi nên làm, vậy thì có phải anh cũng nên thực hiện lời hứa của bản thân không?”

Tịch Song bị đẩy ra, khuôn mặt vẫn lạnh lùng vô tình nhưng không hề tức giận, anh ta chỉ bình tĩnh hỏi: “Cô không tin tôi đến thế cơ à? Trong lòng cô tôi chỉ là kẻ bỉ ổi thế thôi à?”

Đúng thực là như vậy, Đường Tinh Khanh không biết tại sao Tịch Song vaanc còn có dũng khí mà hỏi những câu như vậy, lẽ nào anh ta còn cảm thấy những việc mình làm là đúng đắn không hề sai trái sao?

Đường Tinh Khanh cười lạnh lùng: “Anh ở trong lòng tôi là người thế nào không quan trọng, tôi muốn gặp Ngũ Tuấn.”

Tịch Song nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh hồi lâu, sau đó mới đứng lên và khẽ vỗ tay.

Tiếp theo đó tên đầu chọc vẫn luôn đứng bên cạnh chứng kiến mọi thứ mới gật đầu, hắn ta đi vào một căn phòng, rất nhanh sau đó, Đường Ngũ Tuấn được hắn ta bế ra ngoài.

Đường Ngũ Tuấn hình như đang ngủ, nhìn cậu ngủ cũng không được yên giấc trong tay người đàn ông đó. Nhưng khi cậu mở mắt ra và nhìn thấy Đường Tinh Khanh cùng với Tịch Song thì cậu liền hiểu tại sao bản thân mình được đưa ra đây.

Đường Ngũ Tuấn vùng vẫy chạy ra khỏi vòng tay của người đàn ông đó và chạy tới trước mặt Đường Tinh Khanh nói vẻ ngạc nhiên: “Mẹ, kẽ nào….lẽ nào mẹ.”

Đường Tinh Khanh không biết đối diện thế nào với Đường Ngũ Tuấn, rõ ràng là vừa mới hiện thực giấc mộng đẹp của gia đình ba người, còn chưa được một tháng trời đã bị Tịch Song phá vỡ rồi. Không thể cho con mình một tuổi thơ tươi đẹp, Đường Tinh Khanh nhìn vào mắt con trai mà cảm thấy mình bất lực và vô dụng.

“Mẹ, trả lời con, trả lời con đi.”

Đường Ngũ Tuấn lay lay người cô rồi lại nắm chặt lấy tay cô.

Đường Tinh Khanh thở dài, cô đặt hai tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Ngũ Tuấn, cười đau khổ: “Ngũ Tuấn, mẹ cũng bất đắc dĩ, mẹ không muốn nhìn thấy con gặp phải bất trắc gì, vì thế, mẹ thấy mẹ nên đồng ý ở lại.”

Đường Ngũ Tuấn nghe được câu trả lời hết sức bất ngờ, hai mắt cậu đỏ ngầu lên, cậu chạy lại gần Tịch Song và hét lên mắng lớn.

Nhìn Đường Ngũ Tuấn xông lại phía mình Tịch Song không động đậy gì, và ánh mắt anh ta cũng không rời khỏi cậu.

Đường Ngũ Tuấn cảm thấy bản thân mình chưa từng phẫn nộ như thế này bao giờ, những áy náy, sự tôn trọng trước đây của mình đối với Tịch Song cùng với những tình cảm giữa hai người dường như đã bị chính Tịch Song phá hủy mất rồi. Đường Ngũ Tuấn vẫn luôn lí tính nhưng rơi vào tình cảnh thế này cậu cũng như đánh mất đi lý trí của mình. Nếu lúc này trong tay cậu có dao thậm chí cậu có thể đem con dao đó đâm thẳng vào Tịch Song.

Là vì Tịch Song đã phá vỡ đi cuộc sống hạnh phúc mà khó khăn lắm cậu mới có được, là Tịch Song đã làm ngăn cách bố cậu và mẹ cậu.

Khi mà Đường Ngũ Tuấn đang xông về phía Tịch Song thì một bóng dáng to lớn ập tới, người đàn ông đầu chọc giống như một bức tường đứng chắn trước mặt Đường Ngũ Tuấn.

Đường Ngũ Tuấn cảm thây cơ thể mình đau nhói, chẳng qua là cậu va vào người đàn ông đó và cảm thấy xương khớp mình như sắp rời ra, đau tới nỗi sắp chảy nước mắt, nhưng cậu vẫn nghiến răng và không từ bỏ.

Tên đầu chọc cười lạnh lùng và nhấc bổng cơ thể nhỏ bé của Đường Ngũ Tuấn lên, sau đó hắn cười và nói vẻ không hài lòng: “Tiểu tử, có phải mày nên giữ thái độ tôn trọng với cha nuôi mày không?”

Đường Ngũ Tuấn cắn tên đầu chọc đó một cái.

Tên đầu chọc đã lang bạt hơn chục năm nay, ngay tới cả Tịch Song cũng còn nể hắn vài phần, từ lúc nào mà hắn lại bị xúc phạm bởi một thằng nhỏ chứ, vậy là hắn tức điên lên giơ tay định giáng cho Đường Ngũ Tuấn một cái tát.

Đường Ngũ Tuấn thì vẫn với thái độ trời không sợ đất không sợ, còn Đường Tinh Khanh thì hoảng loạn chạy lại gần muốn bảo vệ Đường Ngũ Tuấn.

“Dừng tay!”

Tịch Song lạnh lùng lên tiếng, anh ta ngay cả liếc nhìn tên đầu chọc cũng chẳng thèm, lúc này toàn bộ sự chú ý của anh ta hướng về khuôn mặt hoảng loạn của Đường Tinh Khanh.

Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện

Tên đầu chọc nghe thấy mệnh lệnh của Tịch Song thì dù không muốn cũng phải hạ tay xuống, sau đó hắn thả Đường Ngũ Tuấn xuống sàn nhà, hắn tay quay đầu sang nói với Tịch Song: “Ông chủ, cả hai mẹ con nhà này đều là những kẻ không biết điều, việc gì phải lãng phí thời gian với bọn họ, cứ đem Đông Phùng Lưu cùng với tập đoàn của hắn tiêu diệt đi là xong.”

Tịch Song vẫn không liếc nhìn tên đầu chọc, anh ta chằm chằm hướng ánh mắt về phía Đường Tinh Khanh, rồi lại từ từ nói: “Xem ra coi trọng ngươi thì ngươi lại tự cho rằng mình là ông chủ à? lời ta nói rồi sẽ không nhắc lại lần thứ hai, ngươi hãi tự biết thân biết phận.”

Tên đầu chọc cúi đầu xuống, không ngờ rằng Tịch Song không hề khách khí với hắn như thế, hắn là tên thuộc hạ mà Tịch Song đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua về, cũng là tâm phúc nhiều năm của Tịch Song, đây là lần đầu tiên hắn ta bị Tịch Song dằn mặt như vậy, trong lòng thực sự cảm thấy rất bực bội.

Có điều Tịch Song đã nói như vậy rồi, hắn cho dù có không hài lòng nhưng cũng không dám làm trái lại lời của Tịch Song, chỉ có thể đứng yên cạnh đó, chỉ có thể dùng ánh mắt bất mãn để hướng về phía Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn.

Đường Tinh Khanh ôm lấy Đường Ngũ Tuấn, cô xoa đầu cậu và nói: “Ngũ Tuấn, nghe lời mẹ, con mau đi đi có được không, quay về với bố con.”

Đường Ngũ Tuấn một mực lắc đầu: “Con không cho phép mẹ ở với người đàn ông này, mẹ là của bố con, mãi mãi là như thế!”

Đường Ngũ Tuấn nhìn Tịch Song với ánh mắt phẫn nộ, cậu từ chối lời đề nghị của Đường Tinh Khanh.

Nước mắt của Đường Tinh Khanh bỗng lăn dài trên khóe mắt, cô hôn lên đầu cậu con trai bé bỏng và khẽ nói: “Mẹ cũng là không còn cách nào khác, nếu con cứ như vậy thì sự hi sinh của mẹ là uổng công à!”

“Thế nhưng, mẹ….” Đường Ngũ Tuấn thấy Đường Tinh Khanh khóc trong lòng cậu vô cùng đau xót.

Đường Tinh Khanh lắc lắc đầu, cắt ngang lời nói của Đường Ngũ Tuấn: “Tình hình của bố con bây giờ cũng rất không ổn, con thông minh như vậy, nếu có thể ở bên cạnh để giúp bố con thì tốt biết bao, mẹ còn đợi con đưa mẹ về này, nếu con cứ ở đây thì sẽ chẳng làm được gì cả.”

Đường Tinh Khanh đánh đòn tâm lý, Đường Ngũ Tuấn cũng bắt đầu dao động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK