CHƯƠNG 383: NIỀM VUI BẤT NGỜ
Suốt cả quá trình Đường Ngũ Tuấn chỉ lạnh lùng nhìn Phương Dĩnh, nhưng ánh mắt cậu không giống như đang nhìn chằm chằm vào Phương Dĩnh, mà là đang suy nghĩ về chuyện gì sâu xa hơn.
“Ngũ Tuấn, nếu có người hại mẹ của con thì con sẽ làm thế nào?” Đông Phùng Lưu lại cười mà hỏi câu này.
Đường Ngũ Tuấn lắc đầu khó hiểu, sau đó nói: “Con còn chưa nghĩ kỹ nữa, nhưng hẳn là bố rất thành thạo trong lĩnh vực này nhỉ.”
Thay vì nói Đường Ngũ Tuấn không biết nên làm thế nào, nói đúng hơn là Phương Dĩnh đã chẳng còn bất cứ thứ gì để mất nữa rồi. đối với những kẻ làm tổn thương đến Đường Tinh Khanh, cậu sẽ dùng mọi cách để cướp lấy tất cả mọi thứ của kẻ đó, bất kể là lòng tự trọng, tiền của, danh tiếng hay bất cứ thứ gì khác.
Nhưng người phụ nữ Phương Dĩnh này đã hoàn toàn mê muội, hơn nữa cô ta chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên nho nhỏ chẳng hề có tiếng tăm gì, điều đặc biệt nhất ở cô ta chính là rất cố gắng nỗ lực mà thôi.
Có lẽ chính vì thế nên cô ta mới ganh tị đến nhường này.
Nhưng số phận của mỗi người vốn dĩ hoàn toàn khác nhau, nếu kiên quyết muốn tranh giành vị trí của người khác, thậm chí là phá hủy những thứ vốn thuộc về người khác, vậy thì thật sự quá ngu xuẩn rồi.
Không thể nào cướp được đồ của người khác, ít nhất thì không thể cướp được đồ của Đường Tinh Khanh, bởi vì đã có cậu và bố đây rồi. Đường Ngũ Tuấn nghĩ vậy, cậu dời ánh mắt khinh thường nhìn Phương Dĩnh mà quay sang nhìn Đông Phùng Lưu.
“Vậy bố định làm thế nào?” Đường Ngũ Tuấn nghiêng đầu hỏi, dáng vẻ ngây thơ vô cùng.
Đông Phùng Lưu ngoắc ngón tay, cười nói: “Chẳng phải tối qua đã nói là muốn cho Tinh Khanh một niềm vui bất ngờ hay sao? Vì vậy hôm nay bố đã tổ chức một buổi gặp gỡ cho Tinh Khanh.”
Buổi gặp gỡ?
Đường Tinh Khanh không hiểu tổ chức buổi gặp gỡ gì lúc này cơ chứ, hơn nữa việc này thì có liên quan gì đến chuyện trừng phạt Phương Dĩnh?
Đông Phùng Lưu ho nhẹ mấy cái: “Đương nhiên không phải là buổi gặp gỡ bình thường rồi, nói đúng hơn là buổi đại hội gặp gỡ nhân viên do công ti tổ chức, nhưng tất cả nhân viên đều phải tham gia.”
Đường Tinh Khanh vẫn chưa hiểu, nhưng Đường Ngũ Tuấn dường như đã nhận ra được điều gì. Cậu dùng ánh mắt thương hại nhìn Phương Dĩnh. Thật ra cậu không thật lòng thương hại Phương Dĩnh, mà ánh mắt cậu có thể nói là chờ xem kịch vui thì đúng hơn.
Đông Phùng Lưu không quan tâm đến Đường Tinh Khanh còn đang ù ù cạc cạc. Anh giờ đồng hồ lên xem giờ, sau đó hỏi Phương Dĩnh: “Việc sắp xếp buổi đại hội nhân viên này là tôi bảo cô đi chuẩn bị, cô đương nhiên phải tham gia cùng với chúng tôi rồi.”
Nói xong, Đông Phùng Lưu liền đứng dậy. Lúc này vừa đúng lúc có hai vệ sĩ mặc áo đen từ bên ngoài bước vào.
“Chúng ta đi thôi.”
Đông Phùng Lưu chẳng thèm nhìn Phương Dĩnh lấy một cái liền dắt Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn đi ra khỏi văn phòng. Phương Dĩnh mặt mũi trắng bệch, mềm nhũn yếu ớt cũng bị hay vệ sĩ áo đen khống chế đưa đi đại hội nhân viên.
…
Truyện được up trên app mê tình truyện
Mặc dù Đường Tinh Khanh cũng làm việc trong tập đoàn Đông Phùng, nhưng cô thật sự không thể ngờ được tập đoàn Đông Phùng lại có nhiều người như thế. Khi hầu hết nhân viên và các cấp quản lý đều đã tập trung trong hội trường, Đường Tinh Khanh mới thật sự ý thức được rằng tập đoàn Đông Phùng là một công ty lớn đến không ngờ.
Hội trường rất yên ắng, mọi người đều nín thở chờ đợi sự xuất hiện của Đông Phùng Lưu. Bọn họ cứ tưởng rằng Đông Phùng Lưu tổ chức buổi đại hội nhân viên này để chấn chỉnh công ty sau khi đã khỏe lại sau cơn bạo bệnh.
Tuy nhiên sự thật lại không phải như thế.
Màn sân khấu được kéo ra, một mình Đông Phùng Lưu từ sau cánh gà bước lên bục. Đèn pha chiếu từ trên đỉnh xuống, kết hợp với ánh mắt của mọi người khiến anh càng trở nên lóa mắt vô cùng.
Người mới khỏe lại sau cơn bạo bệnh là Đông Phùng Lưu vẫn mang khí chất khiến tất cả mọi người cảm thấy áp lực như cũ. Anh liếc mắt nhìn khắp hội trường một lượt khiến bầu không khí vốn đã im lặng nay càng yên ắng hơn.
“Gần đây, hình như trong công ty có rất nhiều tin đồn về tôi, nhất là những tin đồn về Đường Tinh Khanh.” Đông Phùng Lưu nói xong một câu, khuôn mặt băng giá liếc nhìn xung quanh.
Không ai dám đáp lời, mọi người đều tim đập mạnh, bởi ít nhiều ai ai cũng đều có tham gia vào mấy tin đồn này. Dù sao thì nhiều chuyện chính là bản tính trời sinh của mỗi người.
“Hôm nay tôi đã tìm ra người tung tin đồn thật sự, có lẽ vẫn có người không quen cô ta, vì vậy hôm nay phải giới thiệu cho mọi người một chút mới được.”
Đông Phùng Lưu cười lạnh, hai tên vệ sĩ bèn áp tải Phương Dĩnh từ dưới bục lên.
Đám người ồn ào bàn tán, tiếng cười khinh thường và chế giễu nổi lên khắp nơi.
Bởi vì Phương Dĩnh vốn được thăng chức rất nhanh, từ một nhân viên bình thường thăng chức lên làm thư ký của tổng giám đốc, nhân viên công ty đều đồn thổi điều không hay về cô ta, vì vậy tiếng cười hả hê khi thấy người khác gặp họa và tiếng mắng chửi huyên náo không ngớt.
Da mặt Phương Dĩnh có dày hơn nữa cũng ko thể chịu nổi bị hàng trăm hàng nghìn người chỉ trỏ như thế. Khóe môi cô ta bất giác mím chặt, ánh mắt mê mang vô hồn, nói cô ta của giây phút này là cái xác không hồn cũng không ngoa chút nào.
Đông Phùng Lưu mỉm cười cắt ngang tiếng ồn ào của mọi người, sau đó nói: “Bởi vì cô Đường Tinh Khanh độ lượng khoan hồng nên không hề trừng phạt gì cô ta cả, vì thế tôi cũng tha cho cô ta vậy.”
“Bây giờ mời cô Phương đi xuống, nhưng cô không được rời khỏi đây, sau này cũng không được xin thôi việc, cô phải làm việc trong tập đoàn Đông Phùng đến chết thì thôi. Đương nhiên cô có thể từ chối, nhưng đến lúc đó chưa biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Lúc nói ra những lời này, khuôn mặt Đông Phùng Lưu vẫn luôn mỉm cười, nhưng mọi người nghe xong đều cảm thấy buốt lạnh.
Trừng phạt ư?
Hình như không giống trừng phạt cho lắm. Phương Dĩnh đã phạm phải lỗi lầm lớn đến thế mà vẫn không cho cô ta từ chức, hơn nữa còn có rất nhiều người vắt hết óc để được vào tập đoàn Đông Phùng cơ mà.
Nhưng đối với người bị vạch trần tội ác trước mặt mọi người là Phương Dĩnh mà nói, đây đâu chỉ là trừng phạt, quả thật là muốn chà đạp nhân cách của cô ta đến tận cùng mà. Cô ta làm việc cả đời ở tập đoàn Đông Phùng, vậy thì lòng tự trọng của cô ta sẽ bị tất cả mọi người chà đạp suốt cả cuộc đời.
Truyện được up trên app mê tình truyện
Phương Dĩnh tuyệt vọng. Sau khi nghe phán quyết của Đông Phùng Lưu, cô ta như một con rối, mặt mũi vô cảm, tất cả mọi thứ xung quanh đều mờ ảo, duy chỉ có tiếng chỉ trích và mắng chửi cô ta của mọi người xung quanh là chân thật vô cùng.
Thật ra những người này có ai mà không ganh tị Đường Tinh Khanh cơ chứ!
Lần này Đông Phùng Lưu cố tình để cho tiếng ồn ào bàn tán kéo dài lâu hơn một chút. Mãi lâu sau anh mới giơ tay lên tỏ ý nói mọi người yên lặng. Anh nói tiếp: “Buổi đại hội nhân viên hôm nay không phải được tổ chức chỉ vì một nhân vật phụ không hề quan trọng, đương nhiên tôi còn có chuyện quan trọng hơn thế.”
Mọi người vô cùng trông mong. Ngay lúc mọi người đang âm thầm suy đoán xem Đông Phùng Lưu sẽ nói chuyện gì thì Đông Phùng Lưu lại biến mất khỏi bục.
Không lâu sau, Đông Phùng Lưu và Đường Ngũ Tuấn kéo tay Đường Tinh Khanh lên trên bục.
Đường Tinh Khanh mới chính là nhân vật chính trong vụ việc tin đồn lần này.
“Ngay lúc này, tôi, Đông Phùng Lưu, nói rõ ràng rành mạnh với tất cả mọi người thêm lần nữa, Đường Tinh Khanh là người vợ cưới hỏi đàng hoàng của tôi, mà Đường Ngũ Tuấn là con trai của tôi và Tinh Khanh.”
Đông Phùng Lưu vừa nói vừa liếc mắt nhìn đám người phía dưới, tiếp tục lên tiếng: “Tôi biết trong số mọi người có kẻ ghen tị, có kẻ hâm hộ, nhưng nếu như lại có kẻ tung tin đồn về Tinh Khanh thì có thể thử đi hỏi cô Phương Dĩnh của chúng ta đây bây giờ đang có cảm giác như thế nào.”
Vốn chỉ là một lý do thoái thác nghiêm khắc, nhưng lúc này Đường Tinh Khanh vẫn thấy rất cảm động.
Đông Phùng Lưu nắm tay Đường Tinh Khanh cười nói: “Đây chính là niềm vui bất ngờ anh dành cho em.