CHƯƠNG 306. ĐÁNH NHAU VỚI DOÃN THU NGỌC
Nói rồi, Doãn Thu Ngọc tức tối giơ tay định tát cho Đường Tinh Khanh một cái.
Đường Tinh Khanh nhanh chóng phản ứng lại, né đi cái tát, cô thẳng lưng nhìn Doãn Thu Ngọc nói: “Mối quan hệ giữa tôi và Đông Phùng Lưu không giống như cô nói, cô đừng có vu oan giá họa cho tôi!”
Cô nói thế cũng thấy chột dạ, nhìn vành mắt đỏ hoe của Doãn Thu Ngọc, chắc vừa nãy vừa khóc một trận nức nở, ngay cả lớp trang điểm trên mặt cô ta cũng nhòe đi, điều đó chứng tỏ tình trạng của Đông Phùng Lưu rất nghiêm trọng.
Rốt cuộc tính mạng của một người đang nguy kịch đến mức nào mới có thể khiến người ta khóc đến mức này.
Biết được tình hình, trong lòng Đường Tinh Khanh rất hoảng hốt, rốt cuộc là Đông Phùng Lưu ra sao rồi, anh ấy có ổn không?
Sau khi biết tin Đông Phùng Lưu sắp chết, Đường Tinh Khanh vẫn luôn lo lắng bất an, hoảng hốt như thể sắp mất đi điều gì đó rất quan trọng, giờ phút này suy đoán đó đã được chứng thực, khi Đường Tinh Khanh nhìn thấy Doãn Thu Ngọc khóc đến mức thảm thiết, cô liền hoảng đến mức ba hồn bảy vía đều bay sạch.
Thế nên khi Doãn Thu Ngọc chỉ vào cô nhục mạ, Đường Tinh Khanh chỉ có thể phản bác lại theo bản năng.
“Còn dám nói là không phải? Chứng cứ hai người đến thành phố B vô cùng xác thực, còn có cả chuyện lần trước cô qua đêm ở nhà anh Lưu nữa, tôi đều tận mắt nhìn thấy! Cô còn giảo biện! Con hồ ly tinh không biết xấu hổ này!” Nói rồi Doãn Thu Ngọc lao đến định cho Đường Tinh Khanh một cái tát.
Lần này Đường Tinh Khanh đang lo lắng nên tránh không kịp, gò má bị móng tay của Doãn Thu Ngọc cào xước, lập tức ứa máu.
“…” Đường Tinh Khanh mím chặt môi, cảm thấy má mình đau đau, cô đưa tay lên lau máu trên gò má, rồi đưa ra trước mặt nhìn, sau đó nhìn chằm Doãn Thu Ngọc không nói một câu, ánh mắt lạnh tanh không chút nhiệt độ.
Cô đột nhiên hối hận sao mình lại giải thích với Doãn Thu Ngọc, Đường Tinh Khanh đã sớm biết Doãn Thu Ngọc ngứa mắt mình, biết cô ta đang tìm cơ hội chỉnh mình, bây giờ mượn chuyện của Đông Phùng Lưu để chỉ vào mặt cô chửi um lên cũng là bình thường.
Sao Doãn Thu Ngọc có thể nghe cô giải thích chứ?
Doãn Thu Ngọc bị cô nhìn chằm chằm đến mức gai người, nhưng cố che giấu vẻ mất tự nhiên của mình, cô ta tỏ ra phẫn nộ, gân cổ gào lên, “A ha, mày còn dám lườm tao cơ đấy! Ai cho mày cái gan đó!”
Nói rồi, Doãn Thu Ngọc lại giơ tay lên định tát cô cái nữa.
Đường Tinh Khanh lạnh lùng lùi lại phía sau, tránh đi cái tát của Doãn Thu Ngọc, biết sẽ không chiếm được lợi ích gì trong việc đối đầu với Doãn Thu Ngọc, mặt mũi cô lạnh tanh đi vòng qua Doãn Thu Ngọc, muốn đi thẳng vào trong phòng bệnh của Đông Phùng Lưu.
“Mày đứng lại đó cho tao!” Bị coi thường, Doãn Thu Ngọc cực kỳ tức tối, cô ta kéo giật bả vai của Đường Tinh Khanh lại chặn đường.
Cảm thấy bả vai mình bị người ta vỗ một cái, Đường Tinh Khanh hơi nghiêng người tránh đi bàn tay của Doãn Thu Ngọc, cô quay lại, nói với Doãn Thu Ngọc bằng gương mặt vô cảm: “Bây giờ tôi phải vào phòng bệnh gặp Đông Phùng Lưu, cô đừng có ngăn tôi.”
Hôm nay gặp đủ loại cản trở, bây giờ cô đã ở bệnh viện rồi chẳng lẽ Doãn Thu Ngọc còn định chặn cô ngoài cửa không cho cô vào?
Đường Tinh Khanh bướng lên, người khác càng ngăn cấm cô càng muốn làm.
Nghe Đường Tinh Khanh nói thế, Doãn Thu Ngọc hừ lạnh, khó chịu nói: “Mày? Mày có tư cách gì mà vào thăm anh ấy?”
“Đừng tưởng tao không biết, anh Lưu phải nhập viện cũng là do mày gây ra! Thứ hồ ly tinh tai họa này nếu như không phải là mày thì anh ấy sao có thể nằm bất động trên giường được! Mày có biết chính là do mày không! Suýt chút nữa thì mày đã hại chết anh ấy rồi! Cút! Mau cút đi cho tao! Tao không cho phép mày vào gặp anh ấy!” Doãn Thu Ngọc thư thế phát điên xô đẩy Đường Tinh Khanh, đẩy cô rời xa phòng bệnh.
Đường Tinh Khanh không hề đề phòng trước sự tấn công bất ngờ của Doãn Thu Ngọc, cô lùi về sau, Doãn Thu Ngọc lại tiến thêm một bước, ép sát cô.
Đường Tinh Khanh cắn môi, cuồi cùng thật sự không thể chịu nổi nữa, chỉ đành đánh trả Doãn Thu Ngọc. Đối mặt với Đông Phùng Lưu quả thật cô không có sức phản kháng nhưng với một đứa con gái như Doãn Thu Ngọc thì chẳng hề tốn sức!
Thêm nữa là Doãn Thu Ngọc đang đi giày cao gót, cô ta cũng không nghĩ đến việc Đường Tinh Khanh sẽ đánh trả, trong tình huống không chút đề phòng bị Đường Tinh Khanh đẩy một cái, suýt chút nữa ngồi phệt trên mặt đất.
Sự đáp trả của Đường Tinh Khanh hoàn toàn châm ngòi cho cơn giận của Doãn Thu Ngọc, cô ta không chịu nổi hét toáng lên, sao đó đột nhiên dùng sức lao về phía Đường Tinh Khanh như một con trâu điên, gào lên, “Con khốn này! Tao liều mạng với mày!”
Đường Tinh Khanh đâu dễ bắt nạt thế, vừa nãy chẳng qua là vì cô còn dè chừng, bây giờ thấy Doãn Thu Ngọc quá phiền, không chịu bỏ qua cho cô. Đúng lúc Đường Tinh Khanh cũng không vui cần chỗ xả cảm xúc, cô liền đưa tay ra chặn lại cánh tay đang vung đến của Doãn Thu Ngọc, đẩy mạnh cô ta một cái.
Cả hai nhanh chóng quần thảo nhau, Đường Tinh Khanh nghĩ chắc mình thực sự là tức điên rồi nên mới mất lý trí mà đánh lộn với Doãn Thu Ngọc, mất hết hình tượng như thế.
Thực ra cũng không tính là là đánh Doãn Thu Ngọc, cô chỉ ngăn Doãn Thu Ngọc tấn công mà thôi, sau đó đè chặt cô ta.
Hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng bệnh thờ ơ với việc hai người phụ nữ đánh nhau, dường như bọn họ chỉ nghe lệnh làm việc mà đứng yên ở đó, không quan tâm đến những chuyện khác.
Tiếng ồn ào bên ngoài đã làm phiền đến Nam Cường Thịnh, khi anh ta ra ngoài xem thì nhìn thấy hai người phụ nữ lăn lộn trên mặt đất! Hai người phụ nữ nhếch nhác chật vật, nhất là Doãn Thu Ngọc, mặt mũi tức tối nghiến răng nghiến lợi, không ngừng dùng chân tay đấm đá cắn xé, dùng hết những gì có thể để tấn công Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh cưỡi trên người Doãn Thu Ngọc, có hơi luống cuống chặn Doãn Thu Ngọc lại, đến cuối cùng, cô thực không chịu nổi nữa liền tát cho Doãn Thu Ngọc một phát, cho cô ta tỉnh ra!
Cô ta điên rồi! Rốt cuộc là cô ta hận cô đến mức nào mà không thèm để ý đến hình tượng mà đánh lộn với cô!
Thế nên lúc Nam Cường Thịnh đi ra, liền nhìn thấy cảnh Đường Tinh Khanh cưỡi trên người Doãn Thu Ngọc, cực kỳ bạo lực tát cho Doãn Thu Ngọc một cái, một tiếng bốp giòn tan, vang dội vô cùng.
“Á! Con khốn này! Mày dám đánh vào mặt tao! Tao giết mày!” Doãn Thu Ngọc bị đánh, tức đến mức gào lên như heo chọc tiết, lại càng dùng hết sức khua khoắng chân tay đánh Đường Tinh Khanh, dáng vẻ như thể nhất định phải đánh chết Đường Tinh Khanh.
Thấy thế, Nam Cường Thịnh vội chạy đến can hai người ra, nhưng mà chiến tranh giữa phụ nữ không có lý lẽ gì đáng nói, một khi đã điên máu rồi thì Nam Cường Thịnh có chạy đến can cũng không được, bản thân còn bị liên lụy nữa.
Lúc này tiếng động ở phía này đã khiến các điều dưỡng viên để ý đến, bọn họ vội vào khuyên can, nhưng cũng không có hiệu quả gì.