CHƯƠNG 153: SÁU NĂM SAU GẶP LẠI ĐÔNG PHÙNG LƯU
Thư kí mới đến…
Giờ đến lượt phía Đông Phùng Lưu im lặng, hiệu suất làm việc của phòng nhân sự này không tồi, yêu cầu mà vừa hôm qua anh đưa ra, thì hôm nay đã tìm một thư kí mới cho mình rồi.
“Vậy à, vậy cô vào đây một chuyến.” Nói xong, Đông Phùng Lưu liền tắt máy.
Đường Tinh Khanh nhìn chiếc điện thoại đang vang vọng tiếng tút tút, trong lòng không hiểu sao lại thất vọng.
Lẽ nào Đông Phùng Lưu không nghe ra giọng nói của cô sao, cho dù đã sáu năm trôi qua, nhưng giọng nói của cô vẫn không hề thay đổi. Hay là, thực ra anh sớm đã nghe ra, chỉ là đang giả vờ?
Đường Tinh Khanh nhìn cánh cửa phân cách giữa cô và Đông Phùng Lưu chỉ cách nhau gang tấc, trong lòng lo lắng không yên.
Chỉ cần cô mở cánh cửa này ra, thì có thể nhìn thấy Đông Phùng Lưu mà sáu năm nay chưa gặp rồi.
Đông Phùng Lưu nhìn thấy cô thì lập tức sẽ có biểu cảm gì, tức giận? Hay sẽ kiềm chế cơn tức giận? Hay là sẽ nhìn thẳng vào cô, rồi lại sỉ nhục cô thậm tệ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Tinh Khanh cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi, sợ gì mà sợ, bây giờ là Đông Phùng Lưu nợ cô, chứ không phải là cô nợ Đông Phùng Lưu .
Nếu Đông Phùng Lưu dám ra tay với cô, thậm chí là ra tay với con cô, cô chắc chắn sẽ liều mạng đến cùng với anh ta.
Đường Tinh Khanh mang theo suy nghĩ ấy, vừa lo lắng vừa thấp thỏm mở cánh cửa dường như là thông đến địa ngục….
“Cô chính là thư kí mới đến? Tên gì?”
Đông Phùng Lưu đặt đống công việc trong tay xuống, vừa chuyển động cây bút trong tay, vừa trầm tư nói.
Không ngờ bộ phận nhân sự lại sắp xếp một người phụ nữ thú vị như này cho anh, bộ vest công sở màu xám đen, mắt kính đen dày cộp, tóc cột kiểu quê mùa, lại còn xấu như vậy…
Người phụ nữ này, chắc phải 3-40 tuổi rồi, lẽ nào mục đích mà phòng nhân sự sắp xếp người như vậy cho anh chính là để anh ít tiếp xúc với gái đẹp, hay là sớm ngày kết hôn gì đấy?
Trong lòng Đông Phùng Lưu nghĩ gì Đường Tinh Khanh không thể biết được, chỉ là lúc cô nghe thấy lời của Đông Phùng Lưu , thì cả người cô đều ngây ra, anh lại dám hỏi bản thân mình tên là gì!
Chuyện gì vậy, lẽ nào trình độ trang điểm của mình thật sự cao siêu đến vậy, đến ngay cả Đông Phùng Lưu cũng không nhận ra sao?
Nghĩ ngợi một lúc, có điều như vậy cũng tốt, cô đỡ phải lo lắng Đông Phùng Lưu sẽ làm ra chuyện gì với cô, nếu như Đông Phùng Lưu không nhận ra cô, vậy thì cô đương nhiên phải đổi cái tên, đổi thân phận khác để tiếp tục sống.
Đường Tinh Khanh lập tức kìm nén cảm xúc tận sâu trái tim, cô bình thản gật đầu, cúi người hướng về Đông Phùng Lưu , lễ phép nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi tên là Đường Tiểu Anh, chào anh – tổng giám đốc.”
“Ừm.” Đông Phùng Lưu gật đầu đáp lại, Đường Tiểu Anh… Cái tên rất đẹp.
Đông Phùng Lưu vừa định giơ tay cầm cốc thì phát hiện cà phê trong cốc đã hết, liền căn dặn: “Cô giúp tôi pha một cốc cà phê đến đây.”
“Vâng thưa tổng gíam đốc.”
Đường Tinh Khanh lên trước cầm lấy chiếc cốc của Đông Phùng Lưu , lúc lại gần, cô mới phát hiện, sau sáu năm, khí thế trên toàn bộ người Đông Phùng Lưu đã thay đổi.
Anh trở nên chín chắn, khí thế không còn hung hăng như trước, khuôn mặt trở nên dịu dàng, cũng không cứng nhắc như trước. Anh ta ngồi ở đó một cách lặng im, có chút dáng vẻ của đàn ông giỏi thành đạt, toàn thân toả ra một sức hút của đàn ông chững chạc.
Thông qua cuộc trao đổi ngắn ngủi ban nãy có thể khiến người khác cảm thấy anh không còn hung hăng như trước nữa, nói chuyện cùng với anh ta cũng không còn cảm thấy bị áp lực.
Đông Phùng Lưu thật sự đã thay đổi rất nhiều, khi ở Mĩ, Đường Tinh Khanh cũng đã tiếp xúc với không ít đàn ông như vậy, chỉ có một trái tim tĩnh lặng mới có thể có được khí chất vững vàng như vậy.
Một Đông Phùng Lưu như vậy rất có thể khiến nhiều người con gái si mê, ví dụ như cô thư kí trước đã rời đi đó… Có điều cũng phải, cho dù đổi lại là bất kì một người phụ nữ nào, cả ngày phải đối mặt với một giám đốc như vậy, cũng sẽ mở cờ trong bụng, dần dần si mê anh ta.
Chỉ tiếc là, Đường Tinh Khanh không phải loại phụ nữ như vậy.
Sự tàn nhẫn, lạnh nhạt, không chút nhân tính của Đông Phùng Lưu , cô đã chịu quá đủ rồi, chỉ là bây giờ Đông Phùng Lưu thay đổi quá nhiều, rốt cuộc là vì sao?
Liệu có phải do sự xuất hiện của người phụ nữ đó… Doãn Thu Ngọc?
Vì vợ sắp cưới của anh ta, nên Đông Phùng Lưu mới thay đổi bản thân, khiến bản thân trở nên dịu dàng tài giỏi?!
Bằng không, sao Đông Phùng Lưu lại thay đổi nhiều đến vậy chứ?
Vừa nghĩ đến đó, Đường Tinh Khanh lại có chút ghen tuông, cho dù như thế nào đi chăng nữa, Đông Phùng Lưu thay đổi nhiều như vậy, là điều không thể nào thay đổi được.
Tại sao, tại sao anh ta toàn vì người phụ nữ khác mà trở nên tài giỏi hơn, tại sao anh ta chỉ đối tốt với người con gái khác, còn đến lượt cô, thì lại lạnh nhạt tàn nhẫn đến vậy? Nghĩ lại sự việc xảy ra sáu năm về trước, Đường Tinh Khanh vẫn cảm thấy khó thở.
Say sưa nghĩ, lúc Đường Tinh Khanh lấy lại tinh thần, cà phê đã pha xong? Nhớ lại những lời mà thư kí trước đặc biệt căn dặn, cô lấy ra cái lọ từ trong ngăn kéo.
Đường Tinh Khanh bưng cà phê đến trước mặt Đông Phùng Lưu , đặt lên bàn.
“Cho hỏi tổng giám đốc còn cần gì nữa không ạ?” Đường Tinh Khanh thấp giọng hỏi một cách chuyên nghiệp.
Thế nhưng Đông Phùng Lưu đang bận công việc không hề trả lời kịp, đợi đến khi anh ta xem xong văn kiện đó mới ngẩng đầu dậy, đưa tay cầm cốc cà phê nhẹ nhàng nhấp hụm.
Sau đó, trong đôi mắt của Đông Phùng Lưu loé lên sự kinh ngạc, mùi vị của cốc cà phê này, chính là hương vị mà anh thích.
Không nén nổi anh nhăn mày, Đông Phùng Lưu còn tò mò nhìn Đường Tinh Khanh , hỏi: “Cô làm kiểu gì vậy?”
Đồng thời, Đông Phùng Lưu cũng cảm thấy thư kí này rất kì lạ, từ ấn tượng đầu tiên trông thấy thì không thích cho lắm, vừa quê vừa tục, nhưng lại rất điềm nhiên, không giống những cô gái khác vừa mới đến là dùng đủ mọi cách để lấy lòng anh ta, cái cảm giác mà Đường An KÌ mang đến cho người khác, ngược lại giống như cố gắng giữ khoảng cách.
Đông Phùng Lưu rất hài lòng với thư kí như vậy, chí ít như vậy anh có thể yên tâm làm việc, chứ không giống hôm qua, cãi nhau ầm ĩ.
Chỉ là điều khiến Đông Phùng Lưu không ngờ đến, cô thư kí này lại có thể nắm được khẩu vị của anh, pha ra hương vị mà anh thích nhất, không thừa không thiếu, rất vừa.
Bởi vì anh rất kén chọn cà phê, người bình thường đều pha không ngon vị cà phê mà anh muốn, thư kí trước cùng được anh chọn rất lâu mới miễn cưỡng pha ra hương vị mà anh muốn.
Đường Tinh Khanh cười nhạt trong lòng, cơ thể hơi cúi xuống, nói một cách không kiêu ngạo: “Vì thư kí trước đã nhắc nhở tôi, nói cà phê của tổng giám đốc phải đắng, không được cho thêm đường, nhưng lại không được quá đắng, thế nên tôi mới nghĩ ra cách, cho thêm chút mật ong.”
Nói thì nói như vậy, sự thật là quãng thời gian Đường Tinh Khanh ở nhà Đông Phùng Lưu , từ lâu đã nắm rõ sở thích và thói quen sinh hoạt của anh rồi, lúc người hầu xay cà phê cho anh, cô cũng đã từng ở bên cạnh để xem, cho nên mới biết cà phê mà Đông Phùng Lưu uống là loại cho thêm chút mật ong.
Nhiều năm như vậy, khẩu vị của anh vẫn không thay đổi!